Chương 4
Chương 4
Rose đưa mắt nhìn về phía đó, phớt lờ cuộc trò chuyện kia một cách lịch sự.
“Nhưng chẳng phải trẻ con cũng rất cần mẹ sao? Thật không may tôi đã qua độ tuổi mà mình nhớ nhung nhất… nhưng không phải cậu vẫn chưa nhận được tin tức gì từ mẹ thằng bé sao?”
Josh hơi cau mày một chút. Nói chuyện chỉ là một đêm ân ái nhẹ nhàng thì Rose không thể đáp ứng được kỳ vọng theo hướng mà anh mong muốn được.
“Đợi đã, Rose, gần quá rồi.”
Như lời cảnh báo, cô ấy đã dừng lại một cách đúng lúc. Rose khẽ mím môi và nhắm mắt lại. Rõ ràng là cô ấy muốn tặng cậu một nụ hôn gió. Từ xa Josh đặt tay lên môi cô ấy nhẹ nhàng chạm vào.
Đôi mắt Rose mở to và đặt môi mình lên lòng bàn tay Josh. Cậu nở một nụ cười dịu dàng nhìn về phía cô ấy.
“Rose, thật ra tôi không muốn cô phải đấu với cô ấy vì tôi đâu.”
“Cô ấy? Ý anh là mẹ Pete sao? Nhưng cô ấy đâu còn ở đây chứ.”
“Biết đâu được, cô ấy có thể xuất hiện ở bất cứ lúc nào cơ mà?”
“Anh đang đùa tôi đấy hả?”
Josh kêu lên một tiếng nhìn về phía Rose vẫn đang cau mày.
“Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Có lẽ anh ấy đến rồi đấy?”
“Cậu đang nói về ai vậy?”
Rose đưa mắt nhìn về phía đó với vẻ hoài nghi. Sau đó cánh cửa rất nhanh liền đã mở ra.
“Cái gì thế này? Mọi người đến sớm thế sao?”
“Ồ!”
Đối mặt với sự xuất hiện của ông chủ đang nhìn về phía này với giọng điệu nghiêm khắc, bọn họ ngay lập tức giật mình đứng dậy. Josh ngay lập tức chào hỏi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Chào anh Mark.”
“Cậu vẫn đang đợi tôi sao?”
Mark nhìn về phía bọn họ với vẻ bối rối vô cùng. Ngay sau đó liền quay người rời đi, cầm lấy đồ đạc trên bàn đi thẳng vào văn phòng của mình. Josh nhanh chóng đi theo và đóng lại cánh cửa phía sau lưng.
Mark quay đầu nhìn về phía sau thở dài một cách mệt mỏi.
“Cậu có thật sự ổn không thế? Việc nuôi con một mình thật sự rất khó.”
Đối với việc anh ta nói ra mấy lời tương tự với Rose, Josh không chút chần chừ nói ra những lời mình đã từng nói vô số lần.
“Mẹ thằng bé có lẽ sẽ quay trở lại sớm thôi.”
“Được rồi.”
Mark gật đầu và lấy từ trong người ra một điếu thuốc. Josh sớm đã bỏ thuốc lá sau khi có Pete, từ đó đến nay vẫn chưa hề hút thuốc. Cậu vẫn đang cố gắng tránh xa cái mùi thuốc lá đó.
“Mark, có thể ứng tiền trước được không?”
“Ứng trước? Bao nhiêu chứ?”
“… Mười nghìn đô thì sao?”
“Cái gì cơ?”
Mark nghe thấy câu này liền sặc điếu thuốc mà ho dữ dội, thậm chí anh ta còn nghĩ rằng bản thân mình cần phải vào cấp cứu. Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Josh với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Cậu cá độ hãy sao thế?”
“Không phải.”
Josh thành thật lắc đầu trả lời.
“Mẹ tôi bị bệnh và tôi cần một ít tiền.”
“Tôi nghe nói bà ấy mắc bệnh mãn tính phải không? Bị huyết áp à?”
“Cũng đại loại thế, bà ấy gặp cả vấn đề về thận nữa.”
Cậu kết thúc câu chuyện với cảm xúc của mình. Thật ra chính bản thân cậu cũng không cố tình khơi dậy sự đồng cảm của Mark nên đã nghĩ ra những lời trân trọng nhất mà mình có thể chuẩn bị được.
“Một số hóa đơn bệnh viện cần phải thanh toán sớm nhất… Tôi phải cố gắng tiết kiệm rất nhiều nhưng nó cũng là một vấn đề lớn, có hiểu chuyện này không?”
Mark chỉ bình tĩnh hút thuốc và không nói gì. Liệu một nhân viên của công ty an ninh nhỏ nhoi có đủ để chi trả số tiền đó không? Mark hình như đang cố gắng suy nghĩ cái gì đó, sau đó lại mệt mỏi thở dài một tiếng.
“…Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
Cậu không đáp lời nhưng biết rõ có một số chuyện khá khó khăn. Cậu tò mò tại sao nhưng lại không thể hỏi thêm được, bởi vì dù sao bọn họ cũng sẽ không thể cho cậu câu trả lời đúng đắn.
“Bởi vì bất cứ điều gì tốt cho công việc đều phải được đặt lên trên,… Kể cả là chi phí.”
Mark để lại mấy câu phàn nàn trước khi rời đi.
“Khi nào cậu sẽ kiếm được số tiền 10.000 đô đó đây? Hãy thử nói về một chuyện gì đó có ý nghĩa hơn đi.”
Josh không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi văn phòng bằng nụ cười ngượng nghịu trên môi. Mà ở phía sau Mark vẫn đang hút thuốc với vẻ mặt nghiêm túc.
*
*
“Daddy, trên người bố có mua thuốc lá.”
Đứa trẻ được bà Robert chăm sóc cẩn thận, bé con nhìn về phía cậu với ánh mắt dò xét cả cơ thể. Josh bên này đang cố gắng đuổi mùi thuốc lá kia ra khỏi cơ thể, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng liền đưa tay về phía Pete muốn ôm lấy. Cậu ôm chầm lấy đứa trẻ đáng yêu sau dúi mặt vào khuôn mặt xinh đẹp đó.
“Burr.”
“Ahahahaha.”
Sự trêu ghẹo của daddy nhà mình làm cho cơ thể Pete cười đến không nhịn được thì cảm giác nhột lan tỏa khắp nơi. Có vẻ như đứa bé vừa nhận được một món đồ chơi mới từ bà Robert. Chiếc ô tô lần đầu tiên anh nhìn thấy được giữ chặt trong đôi bàn tay của bé con. Mà khi đưa mắt nhìn về phía đằng sau, bà Robert cũng đang nhìn về hướng này cười dịu dàng.
“Tôi tình cờ nhìn thấy nó và nhớ đến Pete nên đã mua nó cho nhóc.”
Cậu mỉm cười và cảm ơn món quà của bà ấy. Đối phương cũng không quên mỉm cười chào Pete rồi chuẩn bị rời đi.
“Có phải bà đã có một ngày mệt mỏi không? Hôm nay Pete có vẻ khá năng động đấy.”
“Pete vẫn luôn rất ngoan mà. Cậu có thể đến trễ thêm một chút nữa, dù sao tôi cũng rất thích chơi với Pete. Thằng bé sẽ luôn được chào đón nên cậu đừng lo lắng.”
Khuôn mặt bà ấy nở một nụ cười dịu dàng vô cùng chân thật. Bà Robert, người đang sống bằng tiền trợ cấp đã tặng cho Pete một món quà nên cậu cảm thấy mình cần phải làm gì đó để đáp trả lại.
Sau đó cậu nhận ra đèn phòng tắm ở phía bên trong đã tắt.
Cậu nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía bà ấy rồi đổi chủ đề liền hỏi.
“Bà có cần cháu sẽ giúp không? Hôm nay cháu cũng có thời gian rảnh.”
Khi nghe được mấy lời này, bà Robert không nhịn được cảm thấy vui vẻ.
“Cậu có thể giúp tôi sao? Thế thì đèn trong phòng tắm,… Cùng với bồn rửa tay trong đó nữa. Hệ thống nước ở đây không tốt lắm…”
“Được rồi, để cháu trở về lấy dụng cụ đã.”
Josh ôm bé con trên tay cẩn thận quay về nhà. Mà bà ấy lại chuẩn bị nướng bánh quy khi cậu đem dụng cụ quay trở lại.
Ôi chúa ơi, chuyện này sẽ không có hồi kết đâu.
Cậu tự nghĩ về chuyện này nhưng lại không nói gì cả. Cuối cùng việc sửa chữa cũng được bắt đầu từ đèn phòng tắm và kết thúc bằng việc sửa chữa chiếc ghế trong phòng khách. Trong khi đó, Pete ngồi một bên nhìn Josh làm việc, bé con dường như có chút buồn chán mà đã ngủ quên mất.
*
Khi cậu đưa đứa trẻ về nhà thì đã đến giờ ăn tối. Bà Robert đề nghị cả hai cùng nhau ăn tối nhưng Josh đã lịch sự từ chối chuyện này. Bởi vì nó sẽ không có hồi kết. Thay vào đó cậu trở về với một đống bánh quy nướng trên tay. Khi mới tỉnh dậy Pete nhanh chóng với tay lấy một chiếc bánh quy ở gần đó.
“Không được, chúng ta phải ăn tối.”
Pete nhìn chiếc bánh bị cầm đi với khuôn mặt buồn bã. Trong chốc lát, trái tim cậu như mềm nhũn. Pete đưa mắt nhìn Josh với khuôn mặt long lanh. Và chỉ trong 3 giây sau, Josh đã phát ra tiếng rên rỉ đầu hàng.
“Ối.”
Có lẽ bởi vì thằng bé là con cậu nên nhìn nó thật sự rất dễ thương.
Cậu hướng về phía bé con bắn ra những trái tim nhỏ, thằng bé cũng nhanh chóng ngồi dậy và nhận lấy nó với sự vui vẻ. Josh nhẹ nhàng lau đi nước bọt trên mặt của nhóc, sau đó lại dùng ngón tay vừa lau đi để bắt đầu chuẩn bị một bữa ăn khác.
Cũng không biết khi nào sẽ nhận được cuộc gọi của Mark nhỉ?
Khi cùng với Pete ăn tối, Josh trong lòng vẫn luôn tự hỏi liệu cậu có thể tự mình vay tiền không, cậu còn bao nhiêu tiền và liệu có nơi nào có thể cho cậu kiếm được nhiều tiền như thế không? Vì vậy trong trạng thái mơ hồ cậu không thể ngăn Pete đánh rơi thìa, thế là phải đi lấy một cái thìa mới.
Bữa ăn phải kéo dài đến tận 2 tiếng mới kết thúc, sau đó chuông cửa cũng vang lên.
“Xin lỗi vì đến muộn nhé.”
Mà khi vừa mở cửa, Mark từ bên ngoài đã nhanh chóng lao vào. Chuyến đến thăm này sớm hơn dự tính một chút, Josh chỉ đành nuốt hết mấy lời định nói vào trong nghẹn ngào đi theo anh ta vào trong phòng. Pete vẫn đang ngồi trên bàn ăn nhúng bánh quy vào sữa để tráng miệng, đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía Mark ở đằng kia. Josh nhạc trống hôn lên mặt cậu bé để trấn an.
“Mark, anh có muốn chào hỏi Pete một chút không?”
“Xin chào.”
Pete cũng khịt mũi mấy cái rồi nên tiếng nói “Xin chào.” Mark chỉ nhẹ nhàng mỉm cười chào bé con, sau đó xoay người rời đi.
“Chúng ta nói chuyện nhé.”
Josh ở phía sau từ từ bước vào thư phòng khách.
“Anh ăn tối chưa?”
“Tôi ăn rồi. Cậu thì sao?”
“Vừa mới ăn cùng thằng bé xong.”
Vốn dĩ cậu định cùng bé con dùng tráng miệng nhưng anh ta lại đến đây trước. Việc ông chủ tìm đến đây vào giờ muộn thế này cũng không phải chuyện lạ. Dù sao công việc bây giờ cũng làm cho cậu cảm thấy có chút lo lắng. Josh giấu hết mọi chuyện vào lòng sau đó lên tiếng cổ vũ Pete ngồi ở đằng kia.
Ngay cả khi đã ngồi trên ghế sofa, Mark cũng không dễ dàng bắt đầu câu chuyện. Josh ngồi ở trước mặt cố tình đợi anh ta bắt đầu trước. Dù sự im lặng có vẻ quá lâu nhưng cậu cũng không thể vội vàng được.
Thỉnh thoảng cậu sẽ đưa mắt ra ngoài kiểm tra Pete và kiên nhẫn chờ đợi ở đây, nhưng một lúc sau, Mark quyết định mở miệng nói trước.
“Công việc của lần này.”
Anh ta thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục.
“Đây là một công việc có ưu đãi khá hợp lý, lương cũng rất cao nên điều kiện nói chung cũng không tệ. Không, phải nói là rất tốt mới phải. Tất cả số tiền cậu đề cập vào thanh toán trước một lần cũng có thể được trả. Số tiền đó tương đương với số tiền đặt cọc. Nên phần lương còn lại sẽ được thanh toán sau giờ làm… Sẽ không có vấn đề gì xảy ra nếu như số tiền đó được chia đều cho mọi người.”
“Nếu như ưu đãi tốt như thế vậy thì ai làm cho anh phải suy nghĩ đắn đo thế này?” Josh kiên nhẫn đưa mắt nhìn về phía người trước mặt. Sau một hồi mệt mỏi đắn đo, Mark cuối cùng cũng lên tiếng. Mà sau khi nghe được cái tên đó, Josh dường như cũng hiểu tại sao anh ta lại do dự thế này.
“Chase C. Miller… Cậu còn nhớ chuyện này không?”
Josh vừa nghe thấy cái tên này liền như quên cả thở. Chase C. Miller, làm sao cậu có thể quên cái tên này cơ chứ?
Một đôi mắt màu tím phát sáng nhìn về phía này. Mái tóc vàng tự nhiên rực rỡ xinh đẹp như ánh mặt trời. Khuôn mặt điển trai cùng với những đường nét rõ ràng vô cùng thích hợp với thân hình thon thả dễ dàng chiếm được tình cảm của anh ta. Đó mà Chase C Miller, người chưa bao giờ bỏ lỡ danh hiệu nam diễn viên quyến rũ nhất Hollywood kể từ khi ra mắt và cũng là người đàn ông quyến rũ nhất thế giới trong nhiều năm qua.
Và cũng chính là người đã để lại dấu ấn trên người Josh.
Người khiến cho cậu mang thai Pete.
Còn tiếp…