Chương 3
Chương 3
Josh chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng hoàn toàn không biết một chuyện không hay sắp xảy ra, tiếng chuông điện thoại bên giường đột nhiên vang lên.
“Xin chào… Emma, có chuyện gì vậy?”
Cậu giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động bên cạnh và tiếng nức nở của cô gái bên trong điện thoại. Cậu nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ cạnh bàn, tính toán múi giờ lúc này hiện tại chắc đã là 8 giờ sáng ở phía tây.
[Ồ, anh Josh à…]
“Sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Josh vội vàng lên tiếng hỏi, Emma ở bên kia trả lời trong nước mắt.
[Mẹ mắc bệnh rồi, bây giờ… tôi đây là đang ở trong bệnh viện rồi.]
“Cái gì vậy có chứ? Emma, đừng khóc nữa, từ từ nói lại đi, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Giọng Josh ngày càng sắc bén hơn. Ở đầu dây bên kia cậu có thể nhìn thấy tiếng nức nở của cô gái nọ. Josh Sau khi tỉnh dậy vẫn còn ngây ngơ ngác cố gắng tự trấn tĩnh bản thân khi nghe thấy mấy chuyện này.
“Đừng khóc nữa, bình tĩnh lại một chút. Bây giờ mẹ đang ở phòng cấp cứu sao?”
[Ừm, đúng vậy…]
Emma ở bên kia lại bắt đầu khóc lóc. Dù sao việc cô ấy như thế này cũng là bình thường, bởi vì cô ấy thật ra là một người nhút nhát. Josh cảm thấy có chút thất vọng, vậy nhưng cậu vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc này vào trong. Bản thân kiên nhẫn chờ đợi, không còn cách nào khác chỉ có thể đối mặt với thực tế man rợ rằng cậu không thể đến an ủi cô ấy ngay lúc này được.
Sau khi trải qua mệt mỏi, Emma cuối cùng mới bình tĩnh lại hít thở một hơi và bắt đầu lắp bắp giải thích. Tóm lại căn bệnh mãn tính của mẹ cậu thật sự đã trầm trọng hơn, hiện tại bà ấy cũng vừa được đưa vào phòng cấp cứu. Bởi vì hiện tại do tình hình khó khăn nên tiền gửi đến đó cũng đã cạn kiệt.
Josh nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
“Em có muốn mua bảo hiểm không?”
[Em không mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nghe về chuyện này,… Em cũng không biết nữa, chắc là chúng ta sẽ có một cuộc kiểm tra sau. Em đã nói với đồng nghiệp là mình sẽ nghỉ làm vài ngày. Em cũng đang cân nhắc đến việc có thể vay ngân hàng, cũng không biết có ổn không nữa…]
Emma nói xong mấy lần này cuối cùng của thở ra được mấy hơi đầy mệt mỏi.
[Josh, em thật sự không biết cảm giác mẹ nằm một mình trong đó là thế nào. Hiện tại cả người em đều lạnh toát, em đã thử gọi vài lần nhưng không có hồi đáp. Trong đó em thậm chí còn không thể thở được, em thật sự… uhhhh.”
“Emma, Emma.”
Josh ở bên này lớn tiếng gọi tên cô ấy, anh nhận ra em gái mình sớm đã mất bình tĩnh.
“Được rồi, bây giờ hãy bình tĩnh đi. Mẹ vẫn ổn chứ?”
[Đã khá hơn một chút, cơn nguy kịch cũng đã qua đi.]
Emma trả lời với giọng run rẩy, thế nhưng cô ấy rõ ràng là đang cố gắng bình tĩnh trở lại. Bản thân cậu không nhịn được mà nghĩ đến việc chính mình sẽ sợ hãi thế nào khi ở một mình trong tình huống đó, cậu thật sự rất muốn bay đến đó bây giờ. Nhưng trước khi tới đó cậu vẫn còn có một vài việc phải làm.
“Bác sĩ nói thế nào? Bà ấy có thể xuất viện được không?”
[Không đâu, em nghĩ bà ấy sẽ phải nằm viện về ngày. Em cần phải làm thêm một vài bài kiểm tra nữa…]
Emma nói với giọng bình tĩnh, hơi thở gần như không thể bình tĩnh được mà run rẩy.
[Anh có sao không, Josh?]
“Đừng lo lắng.”
Josh nghiêm túc trả lời một cách mạnh mẽ.
“Bây giờ anh nhất định sẽ làm bất kể cách nào. Cảm ơn em vì vẫn ở đó. Em nên chuẩn bị đi ngủ đúng không?”
“Không.” Emma mang theo sự sốt ruột trả lời. Đột nhiên cô ấy nghe thấy một hơi thở nặng nề truyền ra từ đầu dây bên kia. Josh chỉ đang cố gắng nói với giọng điệu mạnh mẽ.
“Đừng lo lắng nữa, bây giờ em có thể nghỉ ngơi một chút rồi. Anh sẽ liên lạc với em sau.”
“Ha…” Emma thở dài một tiếng bình tĩnh nói, sau đó giọng điệu có chút mệt mỏi.
[Được rồi… em đi ngủ đây. Anh Josh, mấy chuyện này em nhờ anh nhé.]
“Đừng lo lắng nữa, trở về đi, lái xe cẩn thận nhé.”
Sau khi cậu cúp điện thoại, bầu không khí liền quay về sự im lặng đến đáng sợ. Cậu ở trong bóng tối với dáng vẻ ngơ ngác, cố gắng sắp xếp lại cuộc trò chuyện mình vừa mới nghe được trong đầu, tình hình cũng đã nắm bắt được.
Cậu cần tiền!
“Ha.”
Cậu không nhịn được mà lắc đầu hít thở một hơi. Nhưng bây giờ không phải lúc để ngồi yên thế này. Josh vội vàng suy nghĩ đến có tiền mình đang có. Vâng, đó là điều đáng ghét duy nhất cần phải chửi thề lúc này.
Trong khi cậu đang tính toán xem bản thân mình cần bao nhiêu tiền thì đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ bên cạnh. Cậu nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía căn phòng đó.
“Baba, baba.”
Ngay khi nhìn thấy Josh, đứa bé nhanh chóng khóc lớn, cậu không còn cách nào khác nữa vội vàng rời giường đi về phía đó. Lúc này Pete đã thức dậy và khóc lớn. Bé con như thường lệ dựa cơ thể nhỏ bé của mình vào ba mình một cách đầy ỷ lại.
“Không sao đâu Pete, không sao đâu.”
Cậu ôm đứa trẻ đi xung quanh phòng, đứa trẻ đang khóc sụt sịt cũng dần im lặng. Josh thở dài hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán Pete một nụ hôn nhẹ.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của bé con luôn làm cậu cảm thấy an tâm hơn vài phần. Josh hít lấy mùi cơ thể đứa trẻ, hi vọng lần này chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Mùi hương ngọt ngào từ cơ thể bé con một lần nữa tỏa ra làm dịu đi sự lo lắng của anh phần nào. Cuối cùng cậu ấy đặt Pete lên trên ghế sofa rồi bình tĩnh ngồi bên cạnh.
* * *
“Xin chào, Rose.”
Sau khi gõ cửa, Josh mở cửa văn phòng lên tiếng chào hỏi. Rose đang ngồi trên bàn làm việc cắt móng tay cũng phải giật mình nhìn về phía này mỉm cười rạng rỡ.
“Chào Josh, chúc cậu một tốt lành nhé.”
Cậu chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại câu chào đó như thường lệ. Bản thân cảm thấy có chút không vui vì đã bỏ lại Pete đang nằm ngủ một mình, thằng bé nhất định sẽ không vui nếu như không nhìn thấy cậu ở đó.
Chuyện vui buồn lẫn lộn thế này vẫn xảy ra hàng ngày. Thật tuyệt nếu thằng bé lớn hơn một chút, nhưng thực tế thì hôm nay không giống như vậy. Ngoài ra hôm nay cũng là một ngày nghỉ của cậu bạn sinh viên làm việc bán thời gian kia. Vì chuyện này mà cậu đã để thằng bé lại cho bà Robert, chuyện này thật sự làm cho cậu cảm thấy có lỗi vô cùng.
Lương hưu là nguồn thu nhập duy nhất của bà ấy, hơn thế nữa bà ấy thật sự rất thích Pete. Bà Robert thỉnh thoảng còn mua đồ chơi và nướng bánh quy đem qua nhà cho bé con. Khoản đã, hình như đây không phải là lúc để nói mấy chuyện này, phải quay lại làm việc thôi.
Nhìn về phía văn phòng của Mark, Rose đứng dậy mỉm cười rời khỏi chỗ ngồi.
“Ông chủ vẫn chưa đi làm, cậu đã đến sớm thế này sao, có muốn dùng một tách cà phê không?”
Josh giấu đi sự vọng trong ánh mắt mỉm cười.
“Cảm ơn.”
“Chờ một chút.”
Lúc này người ngồi trên ghế sofa bên trong căn phòng yên tĩnh thế này làm cho cậu cảm thấy có chút lo lắng. Josh liếc mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt không tự chủ mà liếc về phía tờ báo trên bàn. Rose kể vài chuyện với cậu về bức ảnh khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên trang nhất kia một cách vô nghĩa.
“Công tố viên phụ trách vụ án Davis, anh ta đẹp trai lắm sao?”
Cậu đang nói về một vụ giết người ở New York. Người bị buộc tội thủ phạm là một Alpha, một người đàn ông giàu có nhưng lại mang đầy tiếng xấu trên người. Những người có tiền và quyền lực thường sẽ trở thành kẻ thù của anh ta. Đặc biệt nếu nghi phạm là một Alpha kiêu ngạo nạn nhân lại là một Omega bất lực.
Nhưng điều thú vị nhất lại nằm ở công tố viên phụ trách.
Rose thở dài một tiếng rồi đặt cốc nước lên bàn. Josh chỉ đơn giản nói một lời cảm ơn rồi cầm lấy ly cà phê uống một hớp, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi bức ảnh đó.
“Người này là Alpha hay Omega?”
“Tôi không biết…..”
Alpha và Omega, tên gọi xuất hiện ở độ tuổi thiếu niên đột biến chứ không phải là từ phiên bản beta, rất thú vị để xem thử. Đôi khi cũng có một vài điều không phù hợp xảy ra, hầu hết mọi trường hợp, 100 người thì có tới 99 người được công nhận là đẹp trai hoặc xinh đẹp. Nó không chỉ phát ra mùi pheromone, nhưng nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể đoán được đó là một Alpha, hoặc ít nhất đó cũng là một Omega.
Trong số đó những người đàn ông đẹp trai như vậy gần như là vô cùng hiếm thấy, điều này ngay lập tức đã làm di chuyển hướng chú ý của Josh trong giây lát. Đây là một bài báo có hình ảnh kém chất lượng vô cùng. Cũng không biết ở ngoài đời anh ta sẽ đẹp trai thế nào nữa?
Cậu cẩn thận suy nghĩ về điều đó một chút. Nếu cậu nói người đàn ông này đẹp trai thì chính là đẹp, nếu cậu nói không đẹp thì chính là không đẹp. Dù sao chỉ cần nhìn vào bức ảnh đó cũng có thể biết được anh ta là một người đẹp trai đến đáng kinh ngạc.
“Đây không phải là một beta sao? Điều này thật sự rất khó để xảy ra đấy.”
Có vẻ như không phải một mình Josh là người mất lí trí khi nhìn thấy vẻ đẹp đó. Trong một số trường hợp hiếm hoi, có một số người là beta nhưng lại đẹp như thế. Nhờ vậy Josh gần như không thể che giấu được danh tính của mình nữa. Sau đó cậu nhanh chóng tập trung ánh mắt của mình nhìn về phía trước, ngồi xuống bên cạnh cô gái nọ cười yếu ớt.
“Tôi thật sự rất ngạc nhiên khi một anh chàng đẹp trai như Josh lại là Beta đấy. Tôi còn nghĩ cậu chắc chắn phải là một Alpha.”
Khi cô ấy nói ra mấy lời này vẻ mặt còn có chút thất vọng. Josh đã từng nghe qua câu nói đó vô số lần trong cuộc đời này. ‘Hình như tôi vừa nhìn thấy một Alpha’ hay là ‘Có beta nào cha như cậu không?’, mấy lời này đều giống nhau cả thôi. Không phải, cả hai đều sai cả rồi.
Không ai có thể ngờ rằng Josh là một Omega được đánh dấu riêng.
Ngoài công việc ra, có lý do nào để cậu che giấu việc bản thân mình là một Omega. Bởi vì sẽ không có ai sử dụng một Omega để làm vệ sĩ cho mình. Vậy là Josh đã bắt đầu giả dạng làm một Beta để bắt đầu công việc này.
Thật sự không khó để che giấu việc thân mình là một Omega. Mọi người nhìn thấy cậu thường sẽ có nhầm tưởng rằng cậu là một Alpha, và thậm chí trên người cậu còn có mùi pheromone thoang thoảng trên cơ thể. Trong những ngày nắng nóng, cậu buộc phải uống thuốc bởi vì mùi hương quá nồng, sau khi dấu hiệu lan toả đi dần thì liều lượng cũng bắt đầu giảm xuống.
Trong suốt quãng đời còn lại, cậu tin rằng bản thân mình sẽ không bị bắt nữa.
Josh giả vờ không để tâm đến chuyện đó, đôi bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tai mình. Sẽ là một vấn đề lớn nếu như bọn họ phát hiện ra cậu có dấu hiệu này. Có rất nhiều cách để giả vờ bản thân mình là một tên đàn ông miền núi, nếu nói dối một cách vụng về thì cậu nhất định sẽ bị phát hiện rằng bản thân mình đã giả vờ là một beta suốt cả thời gian qua. Cuối cùng mọi người nhất định sẽ biết được cậu là một Omega.
Cách duy nhất chính là cố gắng giấu đi tất cả mọi biện pháp để mọi người nhìn thấy. Vì vậy ngay cả khi không làm việc cậu vẫn sẽ đeo tai nghe an toàn hoặc sử dụng một số các phương pháp khác nhau để bịt tai.
Cậu sẽ có thể mất việc.
Josh ngồi ở đó rùng mình trong lòng có chút sợ hãi, vậy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh giả vờ uống cà phê để tránh đi ánh mắt của mọi người. Rose biết rõ tình hình nhìn anh có chút buồn bã nói.
“Pete bao nhiêu tuổi rồi? Một mình nuôi con có vất vả lắm không?”
“Điều đó đáng lắm chứ.”
Mọi người trong văn phòng đều nghĩ rằng mẹ đứa trẻ đã bỏ trốn và để lại nó một mình với ba. Những trường hợp như thế này trong nghề của cậu không có nhiều nên không cần phải bịa đặt làm gì. Chỉ cần nở một nụ cười khổ là mọi người sẽ biết điều chỉnh thái độ trước sau như thế. Cho nên đến gần đây thì đó vẫn là một lý do chính đáng.
‘Người đàn ông goá vợ tội nghiệp’ phải ly hôn được vài tháng trước, Rose nghe thấy mấy lời này liền cảm thấy vô cùng tội nghiệp đối phương. Tất nhiên chuyện này không hề dễ chịu với Josh chút nào.
Còn tiếp…