Chương 2
Chương 2
<Sự cố lớn tại sự kiện trang sức V&A.>
Rất nhanh sau đó chuyện này đã lan truyền ở khắp mọi nơi. Sự kiện này trên báo đã được kể lại vô cùng kỹ càng. Cư dân mạng và mấy người qua đường cũng đang chú trọng về nó. Bọn họ thật sự không thích nó chút nó.
Lúc này trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy vị khách đứng trước mặt chờ đợi. Mấy người bọn họ nhìn thấy kẹo cao su, nước đóng chai và tạp chí dành cho nam giới đều đã xuất hiện.
“Lại có sự náo động vì Chase Miller nữa rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Anh ta chỉ nói ngắn gọn về chuyện này, và dường như cũng khá quan tâm đến chuyện đó. Nhân viên tính tiền cũng đang đứng đó chờ đợi.
“Đúng là có nhiều người bị thương thật đấy. Thành thật mà nói, bọn họ không nên tham gia vào sự kiện đó đâu. Tôi không mong mấy chuyện này xảy ra chút nào. Hơn nữa Chase Miller thậm chí còn không đưa ra bất kỳ lời xin lỗi nào. Cậu có nhìn thấy bọn họ đang phát điên lên vì anh ta không?”
“Ôi trời, tôi không biết nhiều về người nổi tiếng đâu.”
Đàn ông đều nói dối một cách xảo quyệt như thế, tất cả những lời bọn họ nói ra tất cả đều không phải là giả dối. Quả thật cậu biết rất ít người nổi tiếng. Thay vì nói về chuyện này, cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành việc rồi quay trở về mà thôi. Một khách hàng đứng ở đằng sau nhìn chằm chằm về phía cậu. Nhân viên thanh toán đứng ở đằng kia vội vàng thanh toán ngay sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Anh chàng này thật sự rất cao. Trên người mặc bộ áo sơ mi trắng nhưng cơ bắp săn chắc ở phía dưới lớp áo vẫn hiện ra rõ ràng. Người nhân viên đó ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai kia.
Đôi mắt mở to không hề chớp, cậu ta bỏ đồ vào trong bịch sau đó cúi chào đơn giản chào hỏi người rời đi. Một khách hàng đứng phía sau liền lên tiếng phàn nàn.
“Tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy chứ?”
“Anh có nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông vừa mới rời đi không?”
Khách hàng kia nghe thấy câu này liền có chút lúng túng. Vậy nhưng cậu nhân viên kia trong miệng vẫn liên tục lẩm bẩm nhìn về phía người đàn ông vừa biến mất kia.
“Anh ta có phải là một Alpha không?”
Khách hàng đó nhìn về hướng kia cũng có chút phản ứng.
“Anh ta không có mùi pheromone.”
“Anh ta đẹp trai như vậy, đương nhiên là Alpha rồi. Nó chắc chắn tốt cho anh ta đấy.”
“Là anh ta thật sao? Bóng lưng nhìn từ phía sau thật sự rất đẹp.”
Sau một thời gian, khách hàng ở đó bắt đầu không quan tâm đến người đàn ông đó nữa. Người nhân viên đó cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bản thân lại tiếp tục công việc của mình.
*
*
Josh ngồi trên xe điên cuồng tăng tốc băng qua đường, bản thân nghiến răng nghiến lợi không thể tập trung được. Tiếng còi và tiếng chửi rủa vang lên ở khắp mọi nơi, vậy nhưng cậu không hề quan tâm đến bọn họ mà thậm chí còn nhấn ga để chạy nhanh hơn nữa.
Đã muộn 30 phút rồi, tại sao mọi chuyện vẫn bị trì hoãn thế này chứ? Hãy làm mấy chuyện này trong vòng 10 phút và đừng nói ra những lời vô nghĩa đó nữa. Bọn họ chỉ nói ra những chủ đề mà Josh không muốn nghe. Cả ngày hôm nay cậu đã nghe rất nhiều lời về Chase Miller rồi đấy, nó thật sự rất đau đầu.
Dù có cố gắng cũng không thể tránh được chuyện này. Khi mọi người tụ tập lại, bọn họ vẫn sẽ nói về anh ta. Thậm chí khuôn mặt của Miller còn xuất hiện trên cả lon soda hay bất kì thứ nào cậu có thể nhìn thấy được. Hay kể cả là khi cậu bật TV lên, tin tức anh ta cũng đã xuất hiện trên khắp các bảng tin chạy trong thành phố.
Cậu không thể sống một cách thoải mái ở một thành phố khi xuất hiện Chase Miller ở đất nước này.
Josh mang theo sự tức giận trong lòng nhưng vẫn cố gắng nén lại mọi thứ, thế mà cũng không thể nuốt nó vào trong được. Nhưng cuối cùng cũng phải yên lặng, dù sao cũng từng có một lần Pete đã nghe thấy mấy lời đó với vẻ giật mình, ngay sau đó thằng bé còn thản nhiên lặp lại nó một lần nữa. Kể từ đó Josh đã rất cẩn thận trong ăn nói để không dùng mấy lời gay gắt đó nữa. Nhưng ngày hôm nay, cậu vẫn không nhịn được mà phun ra mấy lời xúc phạm kia.
Về đến nhà, nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của Pete, cậu cuối cùng cũng kìm nén lại tất cả và gần như bật cười.
Cậu vừa về đến bậc thang ở phía dưới nơi bậc thang nhà mình đang ở. Bản thân cuối cùng cũng mở cửa và gọi lớn tên đứa trẻ. Pete đang ngồi trong phòng khách đang chơi đồ hàng nhìn thấy cậu thì ngay lập tức hét lên.
“Ba ba.”
Josh nhanh chân bước vào trong và ôm lấy đứa nhỏ, sau đó vô cùng yêu thương mà hôn một cái lớn vào mặt đứa bé. Cảm giác thỏa mãn ngay lập tức tràn vào trong lòng ngực khiến anh thật sự vui vẻ. Cảm giác cứ như sự mệt mỏi tích tụ cơ thể cả ngày nay cũng đã bị thổi bay.
Sau khi ôm Pete được năm phút, cậu nhanh chóng đứng dậy mỉm cười nhìn về phía cậu bạn ở phía bên trong.
“Cảm ơn vì công việc khó khăn của ngày hôm nay nhé.”
“Không có gì, Pete rất ngoan và đáng yêu mà.”
Khi còn làm sinh viên đại học, anh ta đã làm việc bán thời gian với tư cách là người chăm sóc cho đứa con của Josh. Cậu mỉm cười nhìn về phía người trước mặt nhẹ nhàng cúi đầu một cái.
“Cậu đã giúp đỡ tôi nhiều lắm, có phải kỳ thi sắp đến rồi không? Cậu có muốn tâm sự mấy chuyện tồi tệ đó với tôi vào buổi tối không?”
“Cảm ơn anh Josh. Em sẽ cố gắng vượt qua nó. Hẹn gặp lại nhé Pete.”
Sau khi trả tiền cho cậu bạn kia, bọn họ cúi đầu chào hỏi nhau một cách đơn giản, Josh và Pete ở lại một mình trong căn nhà nhỏ này. Như thường lệ, Josh bế Pete trên tay và bước vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
“Ôi, ôi, ôi.”
Đứa trẻ lắc mông và kêu lên mấy câu khó hiểu. Đây có lẽ là bài hát chủ đề của một bộ phim hoạt hình yêu thích của nhóc, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của cậu.
Josh đi vào trong căn bếp một cách quen thuộc, nhẹ nhàng hôn lên bắp chân bé nhỏ của cậu nhóc. Cậu lựa chọn món salad bít tết cùng với khoai tây nghiền đơn giản và kết thúc bằng những hạt đậu nhỏ bé cho ngày hôm nay.
“Con ghét đậu.”
Pete ngay lập tức lên tiếng phàn nàn khi nhìn thấy đậu từ trên ghế ăn của mình. Josh bên này đang cắt tảng thịt thành từng miếng nhỏ để đứa trẻ dễ ăn hơn.
“Đậu là bạn thân nhất của khoai tây, sẽ thật là vui nếu như bọn họ cùng nhau ở trong bụng Pete. Bọn họ là bạn mà, có phải không? Pete chắc là cũng không muốn chia tay với Jason đúng không?”
Jason là con chó nhồi bông yêu thích nhất của Pete. Vậy nhưng lần này cậu nhóc vẫn không chấp nhận lập luận đó lên tiếng từ chối.
“Con ghét đậu.”
Nhìn thấy thằng bé bướng bỉnh thế này, cậu không nhìn được nhớ đến người đàn ông kia. Anh ta xuất hiện trong đầu cậu với khuôn mặt dữ tợn đó nhưng lại cao hơn một chút.
Nhưng trước mặt cậu là Pete chứ không phải người đàn ông đó. Bởi vì anh ta không đáng yêu được như Pete. Ngoài ra cách Pete nhìn đậu cũng lộ ra vẻ thất vọng thật sự đáng yêu không chịu nổi.
Cuối cùng Josh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đáng yêu của bé con nhà mình một cái. Sau đó cho những hạt đậu kia vào máy xay và nghiền chúng thành những hạt nhỏ. Nhìn về phía bọn chúng cứ như một kẻ chiến thắng ngông cuồng đầy vui vẻ.
“Ba đã đánh bại kẻ thù rồi!”
“Oa!”
Pete vô cùng hào hứng ngồi trên ghế, hai chân nhỏ ở phía dưới khẽ đung đưa vui vẻ. Josh lại tiếp tục hôn lấy bé con của mình và bắt đầu cho nhóc dùng bữa tối. Chẳng mấy chốc khuôn miệng nhỏ bé kia đã tràn đầy thức ăn. Josh lấy chiếc khăn tay mình mang theo nhìn về phía cậu nhóc nhẹ nhàng lau chùi. Khi một lần nữa nhìn thấy bé con cầm lấy chiếc nĩa đùa nghịch, trái tim cậu cứ như nhảy lên một lần nữa.
Cậu ôm lấy bé con từ từ chậm rãi đi trong phòng khách, đợi Pete ngủ rồi mới từ từ đặt nó lên giường, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa một cách mệt mỏi, cuối cùng tự mình tắm rửa rồi lấy từ trong tủ lạnh ra một chai bia nhỏ.
Ha.
Một tiếng thở dài đầy mãn nguyện kêu lên. Tuy cuộc sống giàu có không dính dáng gì với cuộc sống này của cậu nhưng cậu không hề bất mãn với chuyện này chút nào. Josh đã nghĩ đến việc Pete sẽ lớn lên và rời khỏi đây để học đại học, cậu cảm thấy bản thân mình định sẽ khóc mất thôi, dù sao cậu vẫn còn một quãng đường dài phía trước. Josh uống hết một lon bia rồi chuẩn bị đi ngủ.
Còn tiếp…