Chương 17
Chương 17.
Chase từ đầu tới cuối vẫn ngồi im trên giường như cũ. Khi nhìn thấy Josh xuất hiện một lần nữa đã nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét.
Không nói lời nào, Josh bắt đầu ngồi xuống chiếc ghế đối diện và chữa trị vết thương.
Tất nhiên vết thương đầu tiên và nghiêm trọng nhất trên người cậu ta chính là bị thương ở cánh tay. Vết thương sâu hơn cậu nghĩ, nhưng hiện tại nó đã không chảy máu nữa rồi. Sau khi bôi vào nó một chút dung dịch sát trùng rồi để khô lại, bôi thuốc mỡ để ngăn ngừa sẹo, nhiệm vụ cuối cùng là băng bó lại để tránh nhiễm trùng. Vết thương đã được băng bó một cách vô cùng thuần thục.
Miệng các vết thương khác cũng đã bị bịt chặt và giữ cố định lại bằng băng cá nhân, đôi mắt cậu theo vô thức ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt ngay lập tức chạm vào cái nhìn nóng bỏng của Chase, Josh trong chốc lát chưa bị điểm huyệt hoàn toàn không thể cử động nổi.
Chase dường như đang nhìn cậu một cách kỳ lạ. Và Josh cũng cảm nhận được ánh mắt đó, cậu cũng không biết tất cả liệu có phải chỉ là giả vờ hay không. Tuy nhiên cậu quyết định lờ đi chuyện này và xem như không biết. Nếu không một khoảnh khắc xấu hổ xảy ra thì những tình huống bất ngờ tiếp theo sau đó sẽ như một chuỗi dây chuyền và xuất hiện mất thôi.
Và đáng lẽ cậu nên thản nhiên nhìn đi hướng khác nhưng Josh lại không thể. Cậu thật sự đã bị mê hoặc bởi khuôn mặt xinh đẹp kia của Chase.
Ôi trời, Josh mang theo sự ngượng ngùng gãi mặt mấy cái.
Chase nhìn về phía cậu với sự dò xét. Josh dù có chút sửng sốt nhưng vẫn phải nở một nụ cười kỳ lạ như thể bản thân đã biết hết mọi chuyện. Josh cảm thấy có chút xấu hổ liền cúi đầu nhìn xuống. Nhìn thấy cậu cố gắng lảng tránh ánh mắt của mình, Chase ngồi trước mặt lại càng tức giận hơn.
“Anh làm gì vậy? Anh dám phớt lờ tôi sao?”
“Không, không phải vậy đâu.”
“Vậy thì anh thử giải thích xem, đồ khốn!”
Josh nghiêm túc cảm nhận được rằng nếu lần này bản thân mình không trả lời đúng ý tên đó chắc chắn mình sẽ bị đánh theo một cú nữa.
“Tôi muốn thực hiện quyền im lặng của mình. Tôi không muốn bị đánh thêm một lần nữa.”
Chase im lặng suy nghĩ một lúc, ngay sau đó lại lên tiếng nói chuyện với người đàn ông ngồi trước mặt.
“Tôi biết anh luôn phát điên mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của tôi.”
Trong chốc lát Josh thật sự không thể hiểu hết ý nghĩa trong câu đó. Vậy nhưng sau vài giây nghĩ ngợi cậu không còn cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt nữa.
“Ồ, cậu biết gì không?”
“Anh nghĩ là tôi muốn biết sao? Tôi sẽ là tên ngốc như anh hay gì?”
Cậu ta vẫn tiếp tục trả lời một cách gay gắt nhưng vẻ mặt lại tràn đầy niềm tự hào. Đối mặt với một khuôn mặt xinh đẹp như thế, Josh chỉ có thể lúng túng gật đầu đồng ý với câu đó.
“Tôi thật sự thích khuôn mặt của cậu Miller đây.”
Chase thể hiện ra biểu cảm đây là điều đương nhiên. Vậy nhưng sau đó Josh lại cau mày nghiêng đầu nói rằng.
“Cậu có hài lòng với câu trả lời này chưa?”
“…Cái gì chứ?”
Lần này đến lượt Chase thật sự không thể nào hiểu nổi. Đôi lông mày màu vàng đung đưa lên xuống với vẻ mặt hung dữ khó tin.
“Anh đang nói chuyện quái quỷ gì vậy chứ?”
Sau khi nghe thấy tiếng chửi bới đó, Josh nhanh chóng lùi bước về phía sau để né tránh tất cả các nắm đấm bất ngờ chuẩn bị xuất hiện.
“Dù sao cũng sẽ chẳng có kẻ biến thái nào thích tính cách bất thường của cậu cả.”
“Bất thường sao?”
Cậu quyết định dừng lại việc khiêu khích cậu chàng này. Âm thanh duy nhất phát ra trong phòng lúc bấy giờ chính là tiếng nghiến răng ken két của Chase. Đứng đằng sau nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Nói cách khác là một người có hương vị rất độc đáo đấy.”
Dù sao mấy lời này cũng không phải là một cách hay để diễn tả nó. Nhưng Josh cũng thật sự hết cách rồi. Mùi Pheromone ngày càng nồng chứng tỏ cho việc Chase đang ngày càng tức giận hơn. Josh rất biết ơn vì cái tên đó còn biết kiềm chế được đôi phần Pheromone của mình, bản thân không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục công việc của mình.
Cái âm thanh tức giận kia vậy mà lại dừng lại, Chase đột nhiên lên tiếng nói.
“Tính cách của tôi là của tôi, khuôn mặt của tôi là cũng tôi.”
“Ồ tất nhiên, tất cả đều là của cậu.”
Josh sẵn sàng đồng ý với câu nói này. Vậy nhưng Chase lại không thích phản ứng này của cậu. Cuối cùng Chase lại lên tiếng nói tiếp.
“Nhưng ai cũng sẽ già đi và vẻ đẹp cuối cùng cũng sẽ tàn phai mà thôi.”
Chase dừng lại tự lẩm bẩm với bản thân, Josh sau đó liền nhanh chóng tiếp lời.
“Nhưng với tính cách này của cậu, liệu có ai thích cậu không?”
Bầu không khí trong phòng rơi vào im lặng đến ngột ngạt. Josh cảm thấy lo lắng khi Chase hoàn toàn không nói gì cả. Thật gạc nhiên khi những nắm đấm đó hoàn toàn không bay về phía trước như dự đoán.
Josh đã dùng hết số thuốc còn lại trong người mình để chuẩn bị đối mặt với việc bản thân bị đánh gãy tay hoặc chân gì đó. Cuối cùng sau khi đeo miếng băng cứu thương lên mu bàn tay người trước mặt, cậu nhanh chóng đứng dậy và tránh né người đàn ông nọ.
“Cuối cùng.”
Cậu định rời đi thì người ở phía sau lưng đột nhiên lên tiếng nói.
“Anh cũng sẽ già đi thôi.”
Chase nở một nụ cười khiêu khích nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở đằng kia. Dường như khi nói ra mấy câu này, trong lòng Chase chỉ muốn nhìn thấy Josh xấu hổ và thất vọng mà thôi.
Vậy nhưng trái ngược lại với mong đợi vốn có, Josh vô cùng bình thản mà trả lời.
“Ồ tất nhiên rồi, tôi thật sự không quan tâm đến chuyện đó.”
Cảm giác sẽ thật tuyệt nếu con người ta có thể bật ngược lại những gì xã hội để chê cười mình. Vậy nhưng trên thực tế Josh hoàn toàn không cảm thấy hối hận chút nào. Chase nhìn thấy cảnh đó lại càng tức giận và nghiến răng nhiều hơn.
“Tính cách anh rất tốt, vậy nên anh cho rằng dù không còn khuôn mặt đó nữa thì người ta vẫn sẽ thích anh sao?”
Josh chỉ thản nhiên ừ một tiếng và vuốt mái tóc bồng bềnh của mình sang một bên. Trên môi nở một nụ cười khiêu khích dường như bản thân vô cùng thích thú với chuyện này.
“Điều này chẳng phải tốt hơn sao, cậu Miller?”
Lần đầu tiên Chase chỉ có thể im lặng đứng đó mà không phản bác gì. Cậu cảm thấy nhất định là tên này đã tức đến mức không thể nghĩ ra được điều gì nữa rồi.
Cậu muốn nói ra mấy lời khiêu khích khác nữa nhưng ngay cả khi cậu làm thế thì sự tức giận kia vẫn sẽ không biến mất cài lại chỉ càng tăng thêm. Ngay trước khi người đàn ông nọ dự định tấn cho cậu một trận thì Josh đã lùi mấy bước dài về phía sau lên tiếng nói.
“Tôi băng bó cho cậu xong rồi.”
Josh nhanh chóng rời khỏi chỗ này với lý do bản thân mình cần phải nghỉ ngơi. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia bước ra khỏi cửa thì Chase vẫn im lặng không biết bản thân đang nghĩ gì.
Tính cách của mình rất xấu xa sao? Ở chỗ nào chứ?
Chase mang theo sự tức giận của bản thân mà không thể hiểu nổi, rõ ràng lẽ ra Josh phải trả lời rằng.
Ít nhất tính cách của tôi cũng tốt hơn cậu Miller.
Sau đó anh ta sẽ tức giận và vun nắm đấm hết lần này đến lần khác.
Một ngày nào đó cậu ta nhất định sẽ giết chết con gấu lớn sát đó.
Vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu. Chase cau mày chằm chằm về phía cánh cửa mà Josh vừa rời đi.
* * *
Một ngày mới sắp trôi qua và mặt trời cũng chuẩn bị lặn xuống. Khi Josh quay trở về phòng giám sát đã nhìn thấy Seth đang ngồi ở đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện gì thế?”
Josh nghiêng đầu kiểm tra màn hình trước mặt một cách nghiêm túc. Trên màn hình chiếu là một chiếc xe ô tô đang đổ trước cổng. Seth từ từ lên tiếng nói.
“Cậu đi xem thử giúp tôi nào. Chắc là hết pin rồi.”
“Ai vậy?”
Seth cảm thấy có chút bối rối khi nhận được câu hỏi về người đàn ông cao lớn đứng ở mui xe trước đó.
“Bọn họ nói là khách, ra ngoài đó kiểm tra giấy tờ tùy thân của bọn họ đi. Nếu thấy có gì khả nghi thì cứ đuổi về là được.”
“Được rồi.”
Josh nhanh chóng rời khỏi biệt thự, leo lên xe và cầm điện thoại gọi cho Isaac đề phòng bất kỳ trường hợp nào.
Vì ở cốp xe luôn chứa đầy các thiết bị phòng hờ nên việc sửa chữa rất đơn giản và đã được thực hiện tại chỗ. Giọng nói của Seth vẫn vô cùng bình tĩnh. Vì vậy có thể chắc chắn rằng đây hoàn toàn không phải là một mối đe dọa quá lớn. Cũng không có gì đặc biệt nếu người đó là một fan hâm mộ xuất hiện trước cửa nhà. Josh bình tĩnh lái xe qua vườn mà không hề suy nghĩ.
Đằng sau chiếc cổng lớn đóng kín có thể nhìn thấy được một chiếc xe xinh đẹp đang đậu ở đó. Một người đàn ông có vẻ là chủ xe đang tựa vào cửa kính nói chuyện điện thoại.
Josh đỗ xe xuống và mở cổng sắt. Dường như nghe thấy tiếng động, người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía này. Người đàn ông đeo kính đen này dường như có gì đó rất quen thuộc. Mặc dù cậu chắc rằng đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ta, vậy nhưng lúc này cậu lại có cảm giác bản thân mình đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
Hơn nữa bọn họ còn có chiều cao rất giống nhau, mái tóc vàng óng ả thậm chí là cả vẻ ngoài lộng lẫy mà người ta có thể đoán ra ngay khi chỉ nhìn thấy một phần khuôn mặt của bọn họ. Người đàn ông từ từ tháo kính râm ra. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy đôi mắt tím ẩn giấu bên trong chiếc kính đó, Josh ngay lập tức nhận ra danh tính của người đàn ông này.
Anh ta mỉm cười chậm rãi mở miệng chào hỏi.
“Này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt cậu. Cậu là vệ sĩ mới phải không?”
Không để cậu kịp trả lời thì người đàn ông kia đã tiếp tục.
“Rất vui được gặp cậu. Tôi là Grayson, anh trai của Chase.”
Anh ta đưa tay qua song sắt trước cổng. Josh nhìn người đàn ông trước mặt đầy thích thú và bắt tay anh ta một cách lúng túng. Cứ có cảm giác như đây là cuộc gặp mặt của một tên tù nhân và người thăm bệnh vậy.
Mắt Grayson khẽ nheo lại, lời nói nhẹ nhàng cùng với giọng điệu thoải mái lên tiếng.
“Rất vui được gặp cậu.”