Chương 16
Chương 16.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy chứ?”
Mark đứng một bên lớn tiếng mắng với dáng vẻ bực bội. Josh chỉ im lặng không nói gì, cậu trầm ngâm đưa mắt nhìn về phía Seth vẫn đang băng bó cho mình.
“Không phải cậu ấy đang làm đúng sao? Nếu không thì Josh cũng sẽ là người bị ảnh hưởng nặng nề khi đứng yên chịu trận mà.”
Đó là sự thật. Josh là người bắt đầu trận đấu này nhưng Chase cũng không đứng yên chịu trận. Như để chứng minh cho câu nói này, Josh từ trong miệng phun ra một nghiệm máu lớn. Nhìn thấy điều này, Isaac cau mày khó chịu rồi tự mình lẩm bẩm.
“Sao cậu ta có thể đánh người khác đến thế này chứ?”
“Này, cậu không thấy Josh tát C như một con chó à?”
Mark lớn tiếng nói. Seth vẫn không đáp lời mà chỉ im lặng lẩm bẩm.
“Đúng là tuyệt thật đấy.”
Mark chỉ im lặng không nói gì nữa. Anh ta không thể phủ nhận chuyện này, cảm giác đó thật sự rất tuyệt.
“Nhưng chẳng phải anh ta vẫn đánh trả lại hay sao? Như vậy là quá đủ rồi, hãy tưởng tượng như Josh chỉ đang đã một quả bóng và khuôn mặt của C đang dính trên đó là được.”
Đột nhiên cậu lại nhớ tới lời dạy của huấn luyện viên Taekwondo đã từng nói, chân dài thì đẹp thật nhưng đáng sợ quá rồi đấy.
Lúc Henry biết được tin này thì đã muộn, trên tay cầm lấy đóng hành lý đang dọn dẹp của mình nhanh chóng chạy đến hỏi thăm.
“Cậu có bị đá trúng cổ họng thằng đó không?”
“Cậu thật sự muốn giết chết cậu ta hả?”
Josh nghe thấy câu này có chút buồn cười lên tiếng hỏi. Henry hiếm khi rơi vào im lặng. Nhờ có cậu mà mấy người bên cạnh đều biết được ý định thật sự của anh ta.
“Tôi đang định đi kiểm tra camera giám sát đây. Tình huống đó đã được ghi lại chưa hả? Tôi có thể coi lại nó được không?”
Henry lên tiếng hỏi như thế bản thân đã chờ đợi chuyện này từ rất lâu rồi. Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy phấn khích như vậy kể từ khi vui mừng hớn hở khoe rằng bản thân đã thắng được một trò lừa đảo, đó anh ấy đã lùng sục Las Vegas lúc mấy ngày liền để tìm kiếm những con bạc béo bở. Josh đưa tay nhìn về phía người bạn bên cạnh, tìm lấy bỏng ngô rồi đặt vào tay Henry.
“Quay lò vi sóng trong 3 phút đi.”
“Aww, cảm ơn cậu nhé.”
Henry trong khoảnh khắc hiếm hoi đã cầm lấy đôi bàn tay của Josh trước mặt. Nhìn cậu cứ như thể vô cùng sùng bái và kỳ vọng, ánh mắt sáng rực như những ngôi sao lớn trên trời, Josh cảm thấy đôi vai mình trở nên nặng trĩu liền nở một nụ cười nhạc. Henry tỏ ra vô cùng hào hứng và rời khỏi nơi này. Sau khi Henry rời khỏi đó thì Isaac lên tiếng nói.
“Chắc cậu ta sẽ không tiếp tục nói về việc bản thân mình muốn từ chức nữa đâu nhỉ?”
“Sau một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
Mark thở dài cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Tạm thời hãy để mọi người nghỉ ngơi đi. Cho dù là C hay Laura cũng vậy, ngày mai khi mọi người bình tĩnh lại rồi hãy cùng nhau nói chuyện. Mọi người nên hiểu rõ rằng sự việc lần này rất nghiêm trọng… Dù là về vấn đề hợp đồng hay chi phí được trả cho tương lai.”
Anh ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Josh.
“Lần này cậu vội vàng quá rồi đấy.”
Sau đó mọi người trở về vị trí mà mình đã được phân công. Cũng may là hôm nay không tới lượt Josh trực đêm.
“Ối.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và nằm xuống giường, cơ thể cầu bắt đầu trở nên đau nhức đến đáng sợ. Chase không phải là một đối thủ dễ xơi chút nào. Cùng với thể lực và khí chất hơn người, có thể thấy cậu ta thật sự quyết tâm chiến thắng để vun nắm đấm trong trận đấu này. Cũng may cậu ta không học võ thuật hay qua bất kỳ trường lớp chiến đấu nào.
Josh kêu lên một tiếng rên rỉ đầy mệt mỏi, cậu cảm thấy như cơ thể mình đau nhức khắp nơi. Và bắt đầu từ ngày mai có lẽ nó sẽ còn nặng hơn nữa.
Mấy chuyện này cứ để ngày mai rồi nghĩ đến sau vậy.
Josh nhắm mắt lại và thầm suy nghĩ một chút. Dù sao đi nữa hiện tại tâm trí của cậu vẫn vô cùng bình tĩnh và sảng khoái.
* * *
“Ồ Josh, chào buổi sáng. Cậu khỏe rồi chứ?”
Vào giờ ăn trưa khi Josh vừa ra khỏi phòng đã tình cờ gặp mặt Isaac cũng đang đứng ở đó. Ngay sau khi Josh gật đầu thì người trước mặt nhanh chóng cất bước đi thẳng về phía này. Nghĩ đến chuyện gì đó, Josh đột nhiên tò mò lên tiếng hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra với C thế?”
Isaac lạnh lùng trả lời.
“Không có gì. Cậu vẫn đang mơ ngủ à?”
“Thật vậy không?”
Khi bản thân cậu đang tự chất vấn chính mình thì người trước mặt lại tiếp tục nói.
“Tôi nghĩ cậu có nhiều thứ để mất hơn cậu ta đấy.”
Josh đáp lại một cách vô cùng chân thành, đây là một trong một số lần hiếm hoi cậu nói chuyện với giọng điệu thế này.
“Nếu như có thì tôi đã bị bắt rồi.”
Issac im lặng không nói gì thêm. Đột nhiên cậu cảm thấy điện thoại ở thắt lưng đang run lên, vừa mở điện thoại ra lại nhìn thấy đó là Seth.
“Có chuyện gì thế?”
Cậu vừa bắt máy thì bên kia đã nhanh chóng lên tiếng nói.
[C bảo cậu nhanh chóng vào phòng.]
“Tôi ấy hả? Tại sao chứ?”
Cậu không nghĩ bản thân mình sẽ bắt đầu một cuộc tranh cãi lố bịch khác vào sớm thế này.
Josh vẫn đang nghĩ ngợi thì đầu dây bên kia đã trả lời với giọng điệu không vui.
[Không biết, cậu ta chỉ bảo cậu mau đến đây đi.]
“Có cần tôi đi cùng không?’
Isaac thấy cậu cúp máy liền lo lắng lên tiếng hỏi. Josh nghe thấy vậy chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng.
“Không cần, không sao đâu, cảm ơn.”
Cậu không nói gì nữa chỉ sải bước đi về phía trước. Lời của Henry vẫn luôn vang lên bên tai, “Sao cậu không đánh vào họng cậu ta chứ?” trong chớp mắt Josh đã đứng trước cửa phòng Chase chờ sẵn. Nhưng cậu không gõ cửa ngay lập tức mà đứng ở đó hít sâu một hơi dài sau đó mới từ từ gõ cửa.
Ở bên trong không truyền ra tiếng trả lời. Cậu không nghĩ rằng tên đàn ông kia sẽ có kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi như vậy thế nên quyết tâm mở cửa và bước vào trong.
Căn phòng hiện tại vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Đương nhiên những chuyện này không phải là do chủ nhân của căn phòng đó tự mình thực hiện. Bởi vì trước khi cậu vào đây thì nhân viên phục vụ đã rời khỏi chỗ này.
Khác hẳn với ngày thường, lúc này ở trên tường đã hoàn toàn không còn bất kỳ các tác phẩm nghệ thuật và đồ trang trí nào đặt ở đó. Thứ duy nhất còn lại trong phòng Chase chính là một chiếc giường và một cái ghế nhỏ. Tuy nhiên Josh nghĩ chỉ vậy thôi là cũng đủ rồi. Dù sao thì thứ duy nhất cậu chú ý đến trong căn phòng này chính là Chase.
Mà người đàn ông kia lúc này vẫn đang ngồi trên giường dáng vẻ chờ đợi nhìn về phía Josh. Khác với Josh đang mặc trên người bộ quần áo tốt nhất thì cậu ta lại diện một bộ trang phục rất đơn giản, một chiếc quần jean rách và một chiếc áo phông mà cậu ta vẫn thường hay mặc. Tất nhiên mọi người đều nghĩ sự đối xứng này thật sự vô cùng hoàn hảo.
Ngoại trừ những vết thâm đen xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông nọ.
Chase cau mày nhìn về phía Josh. Ánh mắt cậu ta từ đầu vẫn luôn nhìn về phía cậu từ lúc mở cửa bước vào tới giờ. Ánh mắt bướng bỉnh không hề chịu thua bất cứ ai.
Josh cố tình đứng từ xa không lên tiếng trả lời. Dù sao ở vị trí này cũng là nơi tốt nhất để bỏ trốn nếu như có chuyện gì xảy ra. Nếu thật sự bị Chase đánh một trận nữa, cậu cảm thấy bản thân mình chính là một tên thất bại thật sự rồi.
Chase im lặng một lúc lâu. Cậu ta đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Josh đứng đằng kia. Mà Josh cứ như cảnh giác được người đàn ông nọ chỉ luôn im lặng chờ ở đó. Chờ đến lúc cả hai người không nhịn được nữa mà bắt đầu câu chuyện thì đồng thanh lên tiếng.
“Tôi nghe nói cậu tìm tôi?”
“Tại sao anh lại không tìm tôi?”
Josh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ở đằng kia với dáng vẻ không thể tin được.
“Cậu nói tôi cần đến đâu chứ?”
“Phòng tôi.”
Chase nghiến răng tỏ vẻ vô cùng tức giận.
“Đồ khốn, chẳng phải sáng hôm nay lẽ ra cậu nên đến gặp tôi sao? Cậu làm gì mà bây giờ mới tìm đến đây vậy?”
Josh nghe thấy mấy lời này thực sự không thể hiểu nổi, trong sự kinh ngạc mà lên tiếng hỏi lại.
“Cậu đang đợi tôi sao? Tại sao chứ?”
“Anh không nhìn thấy hả?”
Chase nghiến răng cảm thấy bản thân mình sắp bùng nổ tới nơi. Cậu chỉ có thể im lặng đứng đó nở một nụ cười gượng gạo không thể hiểu nổi đầu óc của tên này rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào nữa rồi, Chase mang theo sự tức giận không thể bộc phá được đấm mạnh vào giường.
“Cậu cần phải được chữa trị đấy.”
Dù chưa hiểu chuyện gì nhưng Josh cũng bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm thuốc để chữa trị cho tên ngốc ngồi đằng đó.
“… Muốn tôi thoa thuốc cho cậu sao?”
Khuôn mặt Chase tối sầm lại khi nghe thấy mấy câu hỏi vô nghĩa đó.
“Tôi có cần phải nhờ luật sư đến đây không? Cậu định đánh bại tôi bằng tiền sao? Hay là muốn dùng cơ thể đó đánh bại tôi?”
Josh biết chắc rằng bản thân mình không thể đánh bại được anh ta nên chỉ có thể trút giận qua lời nói ngoài miệng. Tên khốn này đáng ghét đến mức khó tin, vậy nhưng vẽ bề ngoài đó thật sự đã cứu anh ta một bàn thua trông thấy.
Josh siết chặt lấy nắm đấm và ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía cơ thể Chase với vẻ mặt lạnh lùng.
Sự thật là trên mặt cậu ta đã xuất hiện một vết bầm tím sau một đêm dài. Đối với trường hợp môi chảy máu hay là vết thương lớn nhỏ đã rách ra trên cơ thể thì cần băng bó và sát khuẩn. Thỉnh thoảng có những áp lực nhỏ tác dụng lên ngực cũng là dấu hiệu của mấy vết thương và vết bầm tím trên xương sườn, cũng may là nó không bị gãy. Trên thực tế nó cũng không yếu đuối đến thế.
Nhưng Chase đã bảo cậu đến đây làm điều đó và cậu cũng không thể bỏ đi được. Dù sao nếu rồi khỏi chỗ này bản thân cậu cũng không còn đường sống nữa. Cuối cùng Josh chỉ đành đầu hàng và chấp nhận mọi thứ.
“Tôi sẽ tìm họ cứu thương và mang đến đây.”
Vừa định quay người rời đi thì cậu lại phát hiện trên tay Chase mà lại có một vết thương dài. Nhìn nó giống như vết xước bị gây ra do một góc của một món đồ nội thất nào đó trong phòng này quẹt vào, mặc không sâu đến mức phải khâu lại nhưng sẽ tốt hơn nếu nó được băng bó một cách kỹ càng. Josh lập tức rời khỏi nơi này để tìm hộp cứu thương.
Lúc vừa mở tủ phòng tắm thì trong đầu cậu vang lên câu hỏi, cũng chẳng biết tình huống này có thể kiên trì được bao lâu nữa. Nhưng câu trả lời hiển nhiên là không thể. Không ai có thể hạnh phúc hơn khi ngồi chung một phòng với Chase Miller và chữa trị vết thương cho cậu ta một cách kỹ càng, vậy nên hiện tại người sung sướng nhất chính là Josh rồi.
Cậu thở dài một tiếng, kiểm tra bên trong hộp cứu thương rồi quay lại vào phòng Chase.
Còn tiếp