Chương 15
Chương 15.
“Tôi sẽ nghỉ việc.” Nhiều giờ trôi qua, màn đêm dần buông xuống, đây là lời đầu tiên của Henry khi anh ta quay lại bằng cách lái chiếc xe lúc bọn họ vừa tới đây. Cậu hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ vì mấy người bọn họ đã biết tình huống này nhất định sẽ xảy ra. Người thư ký kia cũng đã xuất hiện ở đây chờ sẵn như thể đang đợi cậu trở về, và cô ấy dường như đã đoán trước được tất cả mọi chuyện.
“Henry, tôi rất xin lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Không bao giờ nữa… Tôi không dám là chuyện này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa, nhưng tôi sẽ bồi thường cho cậu vì những nỗ lực của mình. Bằng cách ký hợp đồng bổ sung…”
“Tôi không cần.”
Henry nghiến răng nghiến lợi.
“Các người coi tôi là kẻ ăn mày sao? Hay là nghĩ chỉ cần đưa tiền cho tôi thì có thể làm bất kỳ chuyện gì với tôi? Hãy nghĩ đến việc ngày hôm nay tôi đã chịu đựng rất nhiều thứ chỉ vì tên khốn khiếp đó, nếu như đưa tiền bồi thường thì nó phải lớn đến mức để tôi đi đủ cả nước Mỹ này đấy. Cái gì cơ chứ? Các người có đủ tiền trả không, lũ khốn khiếp này…!”
“Henry, bình tĩnh lại.”
Cảm xúc của anh ta dường như đã không thể kiềm chế lại được nữa, Isaac đứng bên cạnh chỉ có thể cố gắng lên tiếng ngăn cản. Vậy nhưng cô thư ký đứng đằng kia đang cố gắng sử dụng tài ăn nói của mình thay cho Chase nhận lỗi chuyện này.
Dù vậy thì không ai không thông cảm cho sự tức giận của anh ấy. Bởi vì trên khuôn mặt điển trai kia đã xuất hiện vô số những vết xước lớn nhỏ, những vết bầm tím xuất hiện trên cả cơ thể có vẻ vô cùng đau đớn, đến cả mái tóc ở trên đầu cũng đã thay đổi rõ rệt. Ngoài ra cà vạt áo khoác của cậu ta cũng biến mất, áo sơ mi thì rách đến mức gần như anh ta cũng không thể mặc được. Ngay cả đôi giày trên chân anh ta cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Thực sự, anh ta cứ như một thằng ngốc vậy.
Đến cả những người vô gia cư trên bãi biển vừa sống sót qua cơn bão cũng không khổ sở như anh ta. Tất cả những người ở đó nhìn thấy cảnh tượng này đều không nhịn được mà đồng cảm với Henry. Cô thư ký nhìn Mark với ánh mắt khó tin, vậy nhưng lúc này Mark không còn cách nào khác chỉ có thể yên lặng đứng đó.
Josh tin rằng Henry rất có thể sẽ nghỉ việc ở đây.
Bởi vì cái người cậu ấy bẩn đến mức không các thành viên nào dám chạm vào người anh ấy. Ngoài sự chửi bới và mất bình tĩnh, tính khí của cậu ta thật sự rất khó nói thành lời. Vì thế những người làm việc lâu năm với anh ấy hoàn toàn không muốn phải nói ra mấy lời kỳ quặc. Nhưng lần này Chase thật sự đã dẫm vào một quả mìn.
“Xin vui lòng trả lương cho tôi trước hôm nay vì ngày mai tôi sẽ quay trở lại Boston. Nếu các người không trả tiền cho tôi thì tôi sẽ kiện đấy.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi rồi tức giận đánh vào tường một tiếng sau đó rời khỏi chỗ này. Cô thư ký nhìn bọn họ với vẻ mặt xấu hổ.
“…Đúng là khó nói thật đấy”
Isaac là người đầu tiên lên tiếng.
“Tôi biết là ngài Miller đang đối xử với mọi người rất tệ, nhưng chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức ngăn chặn chuyện đó.”
“Nhưng vừa rồi không phải nếu như cái cô đợi thêm vài phút nữa thì chuyện này đã không xảy ra rồi sao? Hơn nữa đến cuối cùng chuyện này vẫn có thể xử lý được cơ mà, vậy nhưng ngài Miller lại cố tình làm chuyện đó phải không? Henry tức giận như vậy không phải là chuyện tất nhiên sao?”
Sự phản đối của cậu ấy thật sự rất chính đáng. Điều này phản ánh đúng sự thật đến mức cô thư ký đứng đằng kia cũng phải đỏ mặt lảng tránh ánh mắt của cậu.
“Tất nhiên, tôi biết điều đó, nhưng vào thời điểm đó,… Anh biết đấy, nếu lúc đó anh ấy không rời đi, thì ngài Miller đã thực sự xuống khỏi trực thăng.”
Và công việc của cô ấy chính là phải ngăn chặn việc đó xảy ra. Cuối cùng cũng là do Chase đã đưa ra lời đe dọa. Mà điều đau khổ nhất chính là tất cả đều có tác dụng với bọn họ nên cả đám người buộc phải từ bỏ Henry mà thôi.
“Thật ra tôi nghĩ rằng đám người hâm mộ đó còn có thể nhảy thẳng lên trực thăng hoặc là những chuyện quá khích hơn thế nữa.”
Seth người im lặng từ đầu đến cuối lúc này đột nhiên lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Trên thực tế, thật ra Henry chỉ là một người không may mắn trong việc này, bởi vì bất cứ ai trong số bọn họ đều có thể hứng chịu tình cảnh đó. Vậy nên chuyện đó chỉ là phân định xem ai là người kém may mắn hơn mà thôi.
Thư ký Laura đứng ở đó với vẻ mặt xấu hổ. Cô nàng cần phải tìm cách ngăn chặn sự tức giận của bọn họ trước khi cả đám người cùng nhau rời đi. Vậy nhưng cô biết cơn giận này nhất định sẽ không sớm hạ hỏa như thế. Điều này khiến cô nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ và phải cố gắng tìm cách xoa dịu mọi người trước mặt.
“Tôi không nghĩ đó là điều Laura có thể giải quyết được.”
Josh, người nãy giờ vẫn luôn lặng lẽ quan sát lúc này mới lên tiếng nói. Thư ký Laura đưa mắt nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Josh lúc này nói tiếp.
“Dù cô có hứa gì đi chăng nữa thì nếu cô phớt lờ đi mọi thứ chúng tôi cũng không thể làm gì được phải không? Lẽ ra chúng ta phải thảo luận với Chase Miller rồi đưa ra kết luận mới phải.”
“Nhưng…”
Cô thư ký ấy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, dù sao cô ấy cũng không thể ngăn chặn được việc này.
“Josh nói đúng. Việc này không thể dễ dàng bỏ qua chỉ bằng một lời hứa hay một khoản tiền bồi thường từ Laura. Tôi biết ngài Miller nhất định sẽ không ngồi xuống và lắng nghe mấy lời này qua một cách tầm thường như thế.”
“Vậy thì tiếp theo cậu định làm gì chứ? Không lẽ cậu muốn tìm ngài Miller nói lý lẽ sao?”
Laura đứng một bên lo lắng lên tiếng hỏi. Chắc là cô ấy đã phải trải qua những tháng ngày dài vất vả mới có được thành quả như ngày hôm nay. Josh nghe thấy vậy liền bình tĩnh hỏi lại.
“Tại sao không?”
Laura mang theo sự lúng túng liếc mắt nhìn cậu, còn Mark đứng một bên lại vô cùng ngạc nhiên. Do dự một lúc, Laura cuối cùng cũng từ bỏ việc này, bản thân không còn cách nào khác chỉ đành cách xoay người rời khỏi chỗ đó. Sau đó Mark đứng một bên liền lên tiếng hỏi.
“Cậu định đi đàm phán bây giờ thật hả?”
“Tại sao lại không chứ?”
“Tất nhiên là tôi phải ngăn cậu lại rồi.”
Josh nghe thấy mấy câu này thì có chút miễn cưỡng.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ cẩn thận nói chuyện với cậu ta.”
“Cậu sao?”
“Nhìn tôi chưa đủ nghiêm túc sao?”
Isaac và Seth đứng một bên nhìn thấy thái độ này của cậu cũng kinh ngạc. Tất nhiên, người bị sốc nhất ở đây phải là Mark.
“Tại sao cậu phải làm thế?”
Josh trả lời câu hỏi của Mark một cách thờ ơ.
“Bởi vì nếu là tôi lúc đó thì tôi đã Henry lên trực thăng rồi.”
“Cậu không thể làm thế được.”
“Kể cả là vậy thì việc để cậu ấy ở lại đó chẳng phải vô cùng khó chịu sao? Tôi ghét cảm giác trên đó cứ tỏ ra mình là một kẻ cao quý và cảm thấy ghê tởm hay bẩn thỉu với mọi người xung quanh như thế.”
Mọi người im lặng trước lời nói gay gắt khác thường của Josh. Một lúc sau Laura quay lại và miễn cưỡng nói rằng chỉ có một người có thể đi đến để đàm phán. Mark tiễn Josh đi với vẻ mặt nhẹ nhõm, xin lỗi, Nhưng lần này anh ta cũng cảm thấy chính bản thân mình không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
“Trong trường hợp cậu làm mấy chuyện quá khích, tôi sẽ theo dõi qua camera đấy.”
Isaac ở phía sau lên tiếng nói như thể sợ rằng cậu sẽ nhớ lại chuyện Chase đã suýt dìm chết mình trong bể bơi ngày hôm trước. Josh không nói gì chỉ mỉm cười im lặng rồi khỏi phòng khách, sau đó vô cùng bình tĩnh cất bước đi thẳng về phía phòng Chase.
*
*
Mái tóc của người đàn ông nọ vẫn còn đọng nước, hình như là vừa mới tắm xong. Hương ngọt ngào đọng lại trong tâm trí Hòa lẫn cùng với mùi hương của xà phòng làm người ta choáng váng đến lạ. Josh cố tình nhai thật kỹ viên kẹo cao su trong miệng để mặc kệ mùi hương đang cố gắng quyến rũ bản thân kia.
“Anh muốn nói gì?”
Chase lên tiếng hỏi như thế sự xuất hiện của cậu lúc này đang làm phiền đến anh ta. Hai má người đàn ông trước mặt đỏ ửng như thể vừa mới tắm xong.
Chết tiệt, nếu như cậu không nhìn thấy khuôn mặt đó, cậu thề rằng mình sẽ lao đến chiến đấu với anh ta một trận.
Josh cố gắng nuốt xuống mấy lời chửi rủa gay gắt mà mình muốn nói ra và lảng tránh ánh mắt người trước mặt để bản thân mình bình tĩnh hết sức có thể. Vậy nhưng lần này chiếc cổ dài và xương quai xanh thanh thoát lộ ra từ chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc áo đó đã thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ cần vô tình lướt ngang qua người ta có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc cùng với nụ hoa nhỏ trên ngực vô cùng nóng bỏng. Chuyện này thậm chí còn tệ hơn cả việc anh ta khoả thân đứng trước mặt cậu rồi.
Cuối cùng Josh buộc bản thân mình phải hướng mắt nhìn về phía Chase đang ngồi đằng đó. Lúc này cậu mong rằng chính bản thân mình hãy mù ngay lập tức.
“Tôi xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Hãy lên kế hoạch cho những chuyện trong tương lai đi.”
Josh không biết mình nên phản ứng thế nào mới phải, tất cả những gì cậu làm trong thời điểm này là nhướn mày một chút.
“Nếu không các thành viên trong đội chúng tôi sẽ phải bị bỏ lại một lần nữa. Kết quả là bọn họ đã phải chịu rất nhiều vết thương trên người. Không có gì đảm bảo rằng những chuyện thế này trong tương lai sẽ không xảy ra vì vậy chúng tôi muốn cậu phải tự mình bảo vệ bản thân trong lúc khẩn cấp.”
“Các anh cảm thấy có vấn đề gì sao?”
Chase nhìn về phía cậu với ánh mắt không hài lòng. Đây chỉ là một phản ứng vô cùng tự nhiên, là một biểu cảm vô cùng bình thường khi ép buộc bản thân mình phải hi sinh vì người khác. Josh cố gắng trả lời một cách kiên nhẫn.
“Nếu tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra như thế, chúng tôi cũng không thể đảm bảo rằng công việc này sẽ được tiếp tục.”
“Đây không phải là công việc của các anh sao?”
“Công việc của chúng tôi là bảo vệ cậu chứ không phải là bị cậu chửi rủa hay đánh đập theo ý muốn của mình.”
Giọng điệu cậu trở nên mạnh mẽ và gay gắt hơn. Chase ngồi ở đó vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Josh có chút thờ ơ.
“Nhưng không phải anh đã đồng ý với cam kết rằng sẽ dâng hiến cả mạng sống của mình cho tôi sao?
“Tôi không tin hôm nay ngài Miller sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng.”
“Các anh có bị ảo giác không? Tôi thật sự đã rất sợ hãi đấy.”
Đừng có giỡn nữa, đồ khốn.
Josh không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, dùng sự tức giận đó mà đấm mạnh vào bức tường bên cạnh. Bầu không khí hiện tại như bị bóp nghẹn lại, một âm thanh đáng sợ vang lên trong không trung. Cảm giác âm thanh yếu ớt này đã lan rộng khắp cả mọi nơi trong không khí, Josh tức giận đến mức trừng mắt nhìn thẳng về phía Chase. Nhưng cũng có giới hạn như những việc cậu có thể làm được. Cậu đang cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể để tiếp tục cuộc trò chuyện này. Dù sao thì người đàn ông này cũng trông vô cùng ngứa đòn rồi đấy.
Trong khi cậu đang cố gắng đè nén cơn tức giận thì Chase ngồi trước mặt lại cười toe toét.
“Sao anh lại đánh vào tường? Anh không muốn đánh tôi sao?”
“Tôi không thể đánh khách hàng mà, phải không?”
Chase nghiến răng và nhìn Josh bằng ánh mắt ngây thơ đến nực cười.
“Làm gì có cái chuẩn mực đó chứ? Anh muốn làm gì mà chẳng được.”
Trong chốc lát, ánh mắt Josh liền sáng lên.
“Ồ, tôi có thể đánh cậu được không? Thật sao?”
Chase dừng lại. Josh chân thành hỏi khi nhìn thấy nụ cười trên môi đối phương.
“Nếu cậu đồng ý ngay từ đầu về chuyện này thì đã không rắc rối như thế rồi. Cậu có thể chịu được bao nhiêu túi lắm đây? Đánh ở dưới thắt lưng thôi đúng không? Cậu có muốn tôi tránh khuôn mặt xinh đẹp đó không? Dù sao cậu cũng là diễn viên mà.”
Chase nhìn chằm chằm về phía Josh với vẻ dò xét.
“…Anh thực sự muốn đánh tôi à?”
Một lúc sau cậu mới mở miệng, Josh cau mày.
“Tại sao lại không chứ? Tôi cảm thấy nhìn cậu rất chướng mắt.”
Sắc mặt Chase thay đổi, vô tình lộ ra vẻ thất vọng.
“Anh muốn đánh tôi như vậy, vì sao đến bây giờ anh mới làm?”
Josh đã đưa ra câu trả lời rõ ràng.
“Bởi vì cậu là khách hàng, khởi kiện có phiền phức không? Không phải ai cũng có nhiều tiền như ngài Miller.”
Chase im lặng một lúc trước phản ứng nhẹ nhàng đó.
“Vậy nếu tôi cho anh một cơ hội, anh sẽ làm gì?”
Josh mỉm cười chân thành lên tiếng trả lời. Khi cậu tưởng tượng ra điều đó, cầu thậm chí còn vui vẻ đến mức không thể kiềm chế được đống cảm xúc cũ
“Tất nhiên tôi sẽ đánh cậu nhiều nhất có thể. Dù sao cơ hội thế này cũng không dễ xảy ra nữa mà.”
“Vậy sao.”
Chase thốt ra một câu cảm thán ngắn với nụ cười nửa miệng, sau đó là một lời mỉa mai thật sự.
“Vậy sao anh không thử làm điều đó ngay bây giờ đi?”
Josh thở dài, rồi thận trọng hỏi.
“Thật sao? Sau đó, cậu sẽ không yêu cầu bồi thường thiệt hại từ tôi phải không? Dù sao nếu phải làm vậy thì nó cũng không quá có tác dụng đâu.”
Chase rên rỉ một cách giận dữ và không tin vào câu hỏi tiếp theo.
“Muốn làm gì thì làm đi. Anh còn chửi số tiền của tôi là thối nát thì tại sao lại quan tâm đến bài đồng tiền lẻ đó chứ?”
“Thật sao?”
Lúc này cậu đã đi đến trước mặt Chase như đang kiểm tra lại một lần nữa.
“ Nào, làm đi, đánh vào mặt tôi một cú hay gì đó xem nào. Tại sao không thử làm đi? Hay anh không có can đảm để làm chuyện đó? Tôi chỉ cần một câu thôi là có thể hạ gục được tên khốn như anh rồi. Thật ra anh sợ tôi đến mức không thể chạm vào một sợi tóc của tôi nhưng vẫn lên mặt Nói thế thôi đúng không? Nhìn thử xem, thậm chí bây giờ anh còn không thể di chuyển được nữa. Tôi biết chuyện này vẫn luôn diễn ra như thế. Đó chỉ là một trò lừa bịp vô nghĩa của một tên khốn ngu ngốc mà thôi.”
Một lúc sau, Josh đánh thọc nắm đấm vào bụng người trước mặt.
“……!”
Chase giật mình và ngạc nhiên vì cú đấm bất ngờ này. Cậu ngay lập tức tung nắm đấm tiếp theo, nhưng lần này anh ta đã tránh được một khoảng trống. Chase xoay người trên không, nắm lấy cánh tay Josh và kéo cậu đứng thẳng.
“Tôi không nói là tôi sẽ đứng yên nhận lấy nó.”
Vừa nói xong Chase lại tung ra một cú hướng thẳng về phía hông cậu. Josh thở dài một tiếng và lùi lại một bước. Chase dùng nắm đấm của mình hướng thẳng về phía trước, Josh rất điêu luyện lăn ra và đá thẳng vào bụng của người trước mặt. Cuộc rượt đuổi cứ như không có hồi kết. Josh không chịu từ bỏ mà lao thẳng về phía cậu ta.
Bang
Một âm thanh lớn lọt vào tay cậu. Trong khoảnh khắc này đôi mắt của Josh đã mở to kinh ngạc. Bởi vì cậu nhận ra rằng bản thân mình đã đánh vào mặt của Chase, nhưng nó cũng đã quá muộn.
Josh không phải là người duy nhất ngạc nhiên. Bởi vì cậu là người đầu tiên khiến cho Chase phải kinh ngạc đến mức này. Anh ta mở tròn mắt chớp chớp hoàn toàn không thể ngậm miệng lại được, với vẻ không thể tin nổi nhìn thẳng về phía trước. Josh lúc này liền lên tiếng giải thích.
“Cậu nói tôi có thể đánh ở bất cứ đâu mà đúng không?”
“Anh…!”
Trong mắt Chase hiện lên một tia điên cuồng. Sau đó, một cuộc chiến nhỏ nổ ra. Anh ta đánh vào bụng Josh khi Josh đánh vào hông Chase, và Chase đánh vào cằm Josh khi Josh đá vào ống chân anh ta. Một chiếc đĩa thời nhà Minh trong phòng anh đã bị đập vỡ không thương tiếc, phá hủy di sản của nhân loại, xé nát tác phẩm nghệ thuật Warhol trên tường và làm vỡ chiếc cúp Nam diễn viên chính xuất sắc đầu tiên của Chase.
Khi những đồng nghiệp khác vào đây ngăn cản bọn họ thì căn phòng này sớm đã không còn gì nguyên vẹn nữa rồi.
Còn tiếp…