Chương 13
Chương 13.
Phòng họp rơi vào im lặng, không người nào lên tiếng nữa. Sau khi xong hết mọi chuyện, Chase đã được hộ tống về phòng họp và ngồi đó nghe lời tường thuật lại với vẻ mặt bình tĩnh không nói một lời.
“Vậy nên…”
Mãi cho đến khi lời của người quản lý kết thúc và sự im lặng nặng nề trôi qua thì Chase mới lên tiếng.
“Anh bảo rằng chúng ta không thể quay về sao?”
“Đúng vậy.”
Người quản lý dùng ánh nhìn cẩn thận nhìn về phía anh ta như sợ rằng chỉ một lời thôi sẽ làm cho anh ta tức giận.
“Đội trưởng đội an ninh hiện đang tìm cách. Nhưng có vẻ như sẽ rất khó để quay lại xe như lúc ngài đã đến đây… Bên ngoài tòa nhà đã hoàn toàn bị bao vây….”
Giọng nói của người quản lý dần dần nhỏ đi. Chase im lặng không nói gì nữa. Khuôn mặt vô cảm giống như một con búp bê ngồi ở đó bất động.
Mọi người ở đó nhìn nhau đầy nghi hoặc. Lúc này Chase đột nhiên đứng lên. Tất cả những gì anh ta làm là liên lạc với người quản lý của mình. Trong lúc đó tất cả những người xung quanh đều nín thở vô cùng căng thẳng. Cậu hi vọng rằng anh ta sẽ không phát điên đến mức đánh người khác. Mọi người đều cảm thấy vô cùng lo lắng, đúng lúc này nhân viên bên cạnh lấy ra một hộp thuốc lá đưa đến trước mặt anh ta.
Chase đưa điếu thuốc vào miệng bình tĩnh châm lửa mà không nói lời nào. Mọi người trong phòng cũng không tiện nói chuyện vậy nên chỉ đành im lặng chờ Mark quay trở lại.
“Ngài Miller, uống một ly đi…”
Người thư ký cúi đầu cung kính nói chuyện. Vậy nhưng giây tiếp theo thứ anh ta nhận được lại là sự chán ghét đến từ người đàn ông nọ, Chase đưa ánh nhìn đầy chế giễu lên tiếng hỏi.
“Anh muốn cho tôi uống loại rác gì đây?”
“…Xin lỗi.”
Người thư ký nhanh chóng lùi về phía sau. Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm khắp mọi nơi, Josh cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở đến nơi. Trong không gian khép kín và nhỏ hẹp như thế với Chase Miller, pheromome tỏa ra khắp mọi nơi làm tăng thêm sự điên cuồng trong cậu.
Liệu cậu ta có muốn đi vệ sinh không chứ?
Cậu liếc mắt nhìn về phía người đàn ông ở đằng đó, vậy nhưng ánh mắt là vô tình chạm vào nhau. Trong một khoảnh khắc, Josh có chút giật mình và sửng sốt trước tình huống này.
Lúc đó cậu nghĩ có lẽ là người đàn ông này đã theo dõi mình. Nhưng tất nhiên đây chỉ là ảo ảnh mà thôi. Với sự thất vọng trong lòng, Josh không còn cách nào khác liền đảo mắt nhìn về hướng khác.
Ánh mắt bướng bỉnh kia cứ liên tục Nhìn chằm chằm về phía cậu khiến Josh không biết nên phản ứng thế nào mới phải. Ánh mắt cương quyết của Chase dường như đang chờ đợi bọn họ một lần nữa chạm mắt nhau.
Josh cố gắng nuốt nước bọt một cách khó khăn. Chase cứ liên tục nhìn chằm chằm về phía này, cổ họng khô khốc đến đáng sợ. Vào lúc đó mấy dây thần kinh trong cơ thể cậu đột nhiên bừng tỉnh, cứ như một ngọn lửa lớn mà xé toạc cả cơ thể nọ.
Đúng lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mark cuối cùng cũng tiến vào đây. Josh cảm giác như bản thân mình cuối cùng cũng thả lỏng được một chút. Mệt mỏi thở phào một tiếng, vậy nhưng Mark hình như không được ổn lắm.
“Rào chắn đã bị dỡ bỏ.”
Nghe những lời này, Henry rên rỉ mấy tiếng đau đớn. Chase sau đó rời mắt khỏi Josh nhưng vẫn không có phản ứng. Mark tiếp tục nói.
“Có vẻ như chúng ta không thể di chuyển bây giờ. Cảnh sát hiện đang cố gắng giải tán đám đông, xin vui lòng đợi một lát….”
“Bao nhiêu lâu?”
Giọng nói lạnh lùng của Chase cắt ngang Mark. Mark dừng lại ngẩng đầu nhìn với ánh mắt khó hiểu, Chase có chút mất kiểm soát lặp lại một lần nữa.
“Chúng ta phải đợi bao lâu?”
Mark chớp mắt cảm thấy có chút lúng túng.
“Chỉ khoảng ba bốn giờ thôi…”
“Không được.”
Chase ngồi ở đó chỉ trả lời một câu ngắn gọn. Mọi người nhìn thấy tình cảm không ổn liền vô cùng hiểu chuyện mà im lặng. Josh cau mày chút khó chịu. Pheromone vốn dĩ đã yếu dần lúc này đột nhiên mạnh mẽ trở lại. Nếu như anh ta cứ tức giận thế này thì cậu sẽ không thể chịu đựng được nữa.
“Vậy chúng ta sẽ cố gắng nghĩ cách.”
“Các cậu có ý tưởng gì không?”
“Con đường chúng ta dùng để đến đây không thể trở về được nữa sao? Nếu không tại sao chúng ta lại không đi đường đó?”
“Ngay từ đầu con đường chúng ta đến đây đã không ổn rồi đấy thằng khốn.”
Henry như đang đợi chờ một cơ hội để thoát ra mấy lời chửi rủa này. Isaac nghe vậy cũng không trả lời mà quay đầu nhìn về hướng khác với dáng vẻ khó chịu như mọi khi. Josh cũng đã quá quen với cảnh tượng này, nhẹ nhàng vỗ vào vai người bên cạnh rồi lên tiếng hỏi.
“Vậy sao Mark?”
Sau khi bầu không khí đã bình tĩnh trở lại, Mark một lần nữa lên tiếng nói.
“Cảnh sát đang cố gắng giải tán họ, nhưng điều đó không dễ dàng chút nào. Bọn họ nói rằng cách tốt nhất để giải quyết chuyện này là chúng ta phải rời khỏi đây trước.”
“Có cách nào khác không?”
Mark khẽ chớp chớp mắt, các thành viên cũng đi theo anh ấy rời khỏi chỗ này. Cuối cùng cơ thể Josh cũng đã được thả lỏng, cậu thở dài một tiếng thoải mái. Mark nghiêm túc đứng ở đó tạo thành vòng tròn trên hành lang.
“Chúng ta thử làm mồi nhử thì sao?”
“Nó không tốt lắm đâu…”
Mọi người đưa mắt nhìn về phía này, Henry còn muốn nói thêm gì đó nhưng cũng liền ngậm miệng lại. Mark lại tiếp tục.
“Đây là chiêu cũ nhưng cũng không có cách nào có thể sánh bằng chiêu này trong thời điểm hiện tại. Bây giờ chúng ta sẽ đặt một cái bẫy khác. Ngay khi miếng mồi nhử ban đầu xuất phát, chiếc xe thứ hai cũng sẽ theo đó mà tiến hành.”
“Nhưng thực sự…”
“Đừng nói gì nữa.”
Mark gật đầu và nói tiếp.
“Xe thứ nhất và xe thứ hai chạy theo hai hướng khác nhau. Sau đó, những cảnh vệ phía sau cũng sẽ chia làm hai. Bọn họ có thể nghỉ một trong hai xe đó làm mồi nhử, nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện cả hai chiếc xe đó đều là mồi nhử. Sau khi hiện trường xung quanh trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta sẽ cùng nhau trốn thoát khỏi đây với C, hiểu chưa hả?”
Dù sao cũng không còn cách nào khác tốt hơn thế này. Isaac ngay sau đó nhanh chóng lùi bước về phía sau, Mark ho mấy cái như để tự trấn tỉnh bản thân rồi mở cửa bước vào trong. Một lúc sau cánh cửa phòng chờ cuối cùng cũng mở ra, một mùi hương thơm thoang thoảng từ bên trong phả thẳng vào mặt cậu.
“Xong rồi.”
Mark gượng cười rồi bước vào trước. Josh là người cuối cùng theo sau. Sau đó cậu cho hết tất cả mấy viên kẹo mình có vào miệng, cậu đến làm sao chuyện này bản thân mình nhất định sẽ tiểu đường mất thôi.
Josh nghĩ đến mấy chuyện này liền cảm thấy miệng mình đã khô khốc. Cánh cửa được đóng lại, cậu xoay đầu nhìn về phía sau thì đã nhìn thấy Chase đang một mình ngồi giữa mấy tên đàn ông cao lớn. Trên tay cầm lấy điếu thuốc dán rẻ vô cùng thản nhiên, tay kia lại bình tĩnh cầm lấy cốc giấy đựng cà phê đen đã được chuẩn bị sẵn, vẻ bề ngoài vẫn vô cảm cứ như một con búp bê sứ lạnh lùng khó gần.
Mark lúc này liền lên tiếng nói.
“…Chúng tôi dự định sẽ sử dụng phương pháp như thế. Nếu bên phía các cậu có ý tưởng khác xin hãy nói ra.”
Trong lúc giải thích, Chase vẫn ngồi im ở đó một tay ôm cằm không nói gì. Thậm chí cậu còn tự hỏi không biết anh ta có thật sự đang nghe mấy chuyện này không nữa. Chase đưa mắt liếc nhìn từng người vệ sĩ trước mắt như thể đang muốn kiểm tra chuyện gì đó.
“Vậy thì anh định để ai vào thay thế tôi đây?”
Mark nhìn Isaac rồi lên tiếng nói.
“Trong chiếc xe đầu tiên, thành viên có ngoại hình giống ngài Miller nhất là Isaac. Trong chiếc xe thứ hai, Seth…”
Chase nhìn theo ánh mắt của Mark, đưa tầm nhìn của mình lạnh lùng hướng thẳng về phía Isaac đứng ở đó từ từ mở miệng.
“KHÔNG.”
Mấy người bọn họ nghe thấy câu này liền rơi vào trạng thái ngơ ngác, cả đám người thật sự không thể hiểu nổi tên này lại đang phát điên gì nữa.
“Xấu lắm.”
Trong lúc nhất thời, phòng họp rơi vào im lặng băng giá. Khuôn mặt của Isaac thực ra là bình thường đối với một alpha, nhưng trông anh ấy không hề xấu. Là một kiểu khuôn mặt phổ thông, trong số 10 người đi trên đường bạn sẽ nhìn thấy ba người có khuôn mặt thế này.
Chase tự hào chỉ đầu ngón tay về phía Josh và Isaac.
“Kết hợp khuôn mặt của anh và cơ thể của anh ta đi.”
Isaac đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng sốc, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân mình phải nghe thấy mấy lời này. Mark bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng không ổn liền nói tiếp.
“Xin lỗi, khuôn mặt và cơ thể là không thể tách rời, ngài hãy chọn một đi.”
Chase chỉ vào Josh và đưa ra một giải pháp đơn giản hơn.
“Vậy thì cậu, hãy tăng chiều cao lên ngay bây giờ đi.”
“Xin lỗi, tôi không thể làm được.”
“Đồ khốn bất tài, các người đi làm nhưng lại vô dụng thế này sao?”
Chase kiên quyết từ chối chuyện này, mang theo sự tức giận ném ly cà phê hướng thẳng về phía góc tường đằng kia. Cà phê đen trong cốc đập vào tường giấy tạo thành một vết màu nâu loang lỗ. Sự tức giận trong người Chase vẫn chưa hạ xuống, đôi mắt màu tím xinh đẹp kia mang theo vẻ kiêu ngạo nhìn thẳng về phía cậu với vẻ kiêu ngạo trời sinh.
“Tại sao anh lại thấp như vậy hả?”
Ánh mắt của các đồng nghiệp hướng về Josh trong giây lát. Cậu ta cũng từng nói chuyện này trong lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau. Tất nhiên là cậu không còn nhớ rõ chuyện đó. Mà Josh còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì Chase đã nổ súng.
“Đúng là thảm hại thật đấy, tại sao tên khốn đó lại ở đây? Nói cho tôi biết các người có thể làm được gì chứ? Tại sao anh lại thấp như vậy? Nếu có người muốn bắn vào đầu tôi thì làm sao anh có thể dùng chiều cao đó mà ngăn cản viên đạn đó lại?”
Mấy lời này thật sự làm cho cậu tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Josh cao hơn m8 nhưng khi đứng với đội vệ sĩ thì chiều cao này có chút nhỏ bé, thậm chí là với Chase. Nhưng cậu thật sự không thể hiểu nổi, tại sao mình phải dùng cả tính mạng này để bảo vệ một cái đầu đẹp trai thôi chứ? Josh thật sự rất muốn phản bác lại câu này.
“Cậu có thể đội mũ bảo hiểm mà không phải sao?”
“Josh!”
Mark đứng một bên nghe thấy mấy lời kêu ngạo đó liền sợ hãi kêu lên ý muốn ngăn cản.
“Hiện tại đã không còn cách nào khác. Nếu còn có ý kiến gì khác, mọi người xin vui lòng nói cho chúng tôi biết.”
Chase chỉ ngồi yên ở đó im lặng không trả lời nữa. Sau 3 phút, Mark liếc nhìn xuống đồng hồ định ra hiệu cho mọi người thì người đàn ông kia liền lên tiếng nói.
“Trực thăng.”
Mark dừng lại cảm thấy có chút khó hiểu, Josh chớp chớp mắt với vẻ nghi hoặc. Chase nhìn thấy bọn họ sửng sốt như thế liền nói tiếp.
“Công ty có máy bay trực thăng không?”
Anh xoay người nhìn về phía cô thư ký ở đằng sau. Cô ấy gật đầu một cái mới bắt đầu xác nhận.
“Tôi sẽ xác minh ngay lập tức.”
“Ồ, tôi cũng vậy.”
Josh nhìn thấy cô thư ký muốn rời đi cũng nhân cơ hội này muốn trốn khỏi chỗ đó. Nhưng bước chân còn chưa kịp đi thì người đàn ông ở phía sau đã lên tiếng nói.
“Cứ ở đó đi.”
Giọng nói lạnh lùng của Chase truyền đến. Josh theo phản xạ dừng lại ngay tại chỗ. Sau khi do dự cậu xoay đầu nhìn lại thì thấy Chase đang ngồi giữa hai người đồng nghiệp của mình giống như một vị vua kiêu ngạo.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng hướng về phía này cứ như muốn nhìn thấu trái tim nhỏ của cậu. Josh biết bản thân mình không còn được phát chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận chuyện này.
“… Được rồi.”
Cậu không cần sức để trả lời mấy chuyện này nữa, đóng cánh cửa lại và cố gắng cách xa Chase nhất có thể. Seth nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Trong số mấy người.”
Chase ngồi một bên tiếp tục mở miệng với sự kiêu ngạo của mình. Cậu cảm giác từng hành động và lời nói của anh ta làm cho cậu không thể phản kháng lại được nữa. Có vẻ là bởi vì địa vị của người đàn ông này quá cao, cậu cảm thấy mình không có tư cách để đối chọi lại với anh ta chút nào.
“Có ai biết lái trực thăng không? Ai có thể làm chuyện này không hả?”
“KHÔNG.”
Làm ơn đi Mark, làm ơn hãy trả lời như thế đi.
Josh trong lòng thầm cầu xin, vậy nhưng Mark dường như lại không muốn đáp lại lời cầu nguyện tha thiết đó của cậu.
“Josh và Isaac đều có thể, nhưng Josh sẽ tốt hơn. Đúng không, Josh? Khi còn trong quân đội, cậu từng lái trực thăng không phải sao.”
Seth lùi lại một bước sau khi nghe những lời của Mark. Josh nhìn thẳng về phía Chase với dáng vẻ có chút khó chịu.
Đây là điều cậu cố tránh né ngay từ đầu.
Josh liên tục giơ tay lên, nhận ra rằng linh cảm chẳng lành của mình đã trở thành hiện thực.
“…Tôi sẽ lái nó.”
“Được rồi.”
Sau đó Chase đã kết thúc câu chuyện một cách ngắn gọn. Không bao lâu sau, thư ký quay trở lại.
“Ngài Miller, hiện tại đã chuẩn bị được một chiếc trực thăng.”
Cô ấy với vẻ mặt có chút mệt mỏi lên tiếng nói.
“Các máy bay trực thăng khác cần được kiểm tra, việc này cần có thời gian. Nhưng phi công trực thăng hiện không có ở đây, nên sẽ mất ít nhất hai giờ để đến đây. Có vẻ như việc rời khỏi đây không phải là quá dễ dàng rồi.”
“Đi thôi.”
Chase lập tức đứng dậy và nhìn thẳng về phía Josh.
“Sẵn sàng cho việc rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Chờ đã, tôi cần kiểm tra một chút trước khi rời đi.”
Josh vội vàng lên tiếng ngăn anh ta lại. Ngay cả khi đối với một chiếc trực thăng đã được bảo dưỡng, thông thường các phi công đều cần phải xem xét lại một lần nữa trước khi bay. Mark tất nhiên cũng phải gật đầu đồng ý với chuyện này.
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, đúng không, Josh?”
“Đúng vậy… Tôi sẽ cố gắng hết sức sớm nhất có thể. Nếu bạn đợi một lát…”
Josh nắm lấy cơ hội này muốn nhanh chóng xoay người rời đi. Vậy nhưng ở phía sau rất nhanh liền đã vang lên một tiếng cười lạnh.
“Anh nói cái gì chứ?”
Cô thư ký thông minh đứng ở đó nhanh chóng ngắt lời.
“Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Cô ấy xoay người đi thẳng về phía trước nhẹ nhàng nói.
“Các cậu đã quên trong hợp đồng ghi gì rồi sao? Đừng bao giờ để ngài Miller phải đợi.”
“Ý cô là cảnh báo chúng tôi về việc không được làm việc gì khác ngoài thở sao?”
Thư ký gật đầu đối mặt với Josh một cách thản nhiên, cậu cảm thấy bản thân đã sắp hết chịu nổi chuyện này.
Josh không nói gì thêm nữa nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Còn tiếp…