Chương 12
Chase lướt ngang qua người cậu đi thẳng vào toà nhà cao tầng đằng sau.
“Ồ, vậy sao?”
“Thế hả?”
Những tiếng kêu hò bên cạnh đồng loạt vang lên ngay sau khi người đàn ông đó xuất hiện. Mọi người, kể cả Josh cũng nhanh chóng vây quanh Chase để bảo vệ theo đúng nghĩa vụ của mình, đó là phản ứng tự nhiên của những người nhận ra Chase. Anh ta nhanh chóng cất bước đi vào trong tòa nhà lớn đó trước khi những người xung quanh bắt đầu chụp ảnh và nổi loạn.
Nhưng điều đáng lo lắng hơn chính là…
Mark như thể đã đọc được những suy nghĩ của cậu liền lên tiếng nói.
“Tốt hơn hết các cậu hãy kiểm soát khu vực xung quanh mình. Ngoài ra hãy kiểm tra xem cửa sau có lối thoát hiểm nào hay không, đề phòng vẫn hơn chứ.”
“Tôi sẽ đến gặp người quản lý và hỏi xem anh ta có bản thiết kế nào của tòa nhà này không.”
Josh ngay lập tức trả lời, người đàn ông bên cạnh liền tỏ vẻ đồng ý. Sau khi phân công nhiệm vụ cho từng người, anh ta vội vàng đuổi theo bóng lưng của Chase đằng trước. Trong khi đó mọi người lần lượt tụ tập bên ngoài chờ đợi.
*
*
Việc lấy bản vẽ thật sự rất dễ dàng. Người quản lý với sự hỗ trợ của trợ lý đi theo Chase đã nhanh chóng xác định được danh tính của Josh và đưa bản vẽ cho cậu. Josh liếc nhìn hình ảnh tòa nhà xuất hiện trước mặt nhanh chóng liên lạc với Mark.
“Nó được lưu trữ trên máy tính trong phòng điều khiển. Hiện tại nó đang được phát trên màn hình. Anh có muốn qua đây xem thử không?”
“Được” Mark trả lời.
[Còn ít nhất 1 giờ nữa mới đến giờ thông báo của sự kiện, vui lòng kiểm tra kỹ càng các tòa nhà xem có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào không. Bao gồm vị trí của lối thoát hiểm trên bản vẽ. Isaac, cậu đi từ trên xuống dưới đi.]
Sau đó ngay lập tức nói chuyện với Josh ở đầu dây bên kia.
[Cậu có nghe thấy không? Cậu đi từ dưới lên nhé.]
Sau khi tắt điện thoại, Josh giải thích tình hình đơn giản với người quản lý rồi rời khỏi chỗ này. Những chuyện xảy ra tiếp theo lại vô cùng dễ dàng. Sau khi kết thúc cảnh quay, bọn họ có thể lập kế hoạch trốn thoát khỏi tòa nhà qua hành lang khép kín, nơi đó đã được đổ sẵn xe và sẵn sàng cho một cuộc rượt đuổi mới. Cuối cùng cậu chỉ cần vào phòng theo dõi để nghe ý kiến của Mark về vấn đề lần này, thế là xong.
Chỉ là mấy việc phối quần áo thế này có gì cần phải xuất hiện rầm rộ như thế, đúng là làm quá mà, nó thực sự rất khó sao?
Josh cau mày khó chịu, mặc dù bản thân cậu đã biết rõ câu trả lời Nhưng vẫn cảm thấy không vui trong lòng. Việc ra ngoài vào thời điểm này thật sự vô cùng nguy hiểm. Bất cứ ai cũng muốn có được anh chàng đó vậy nên làm ơn anh ta đừng làm chuyện gì điên rồ nữa.
Josh gật đầu khi nhớ tại cảnh tượng Chase Miller là một người có giá trị nhan sắc vô cùng cao. Ngay cả anh, người bình thường vẫn được khen có vẻ ngoài điển trai của mình nhưng khi đứng trước mặt Chase dường như cũng không đáng nhắc tới.
Có lẽ anh ta sẽ không bao giờ yêu ai nữa ngoài chính bản thân mình.
Mà bây giờ cậu cũng đã đến nơi mình cần tìm, Josh mở cửa thoát hiểm và kiểm tra cầu thang một cách cẩn thận. Tôi lập tức leo vào và dễ dàng băng qua hai ba tầng tiếp theo. Sau khi xác định không có gì nguy hiểm rồi mới rời khỏi lối thoát hiểm. Cứ như vậy cậu lần lượt kiểm tra vài tầng phía trên một cách dễ dàng.
“Josh!”
Nghe tiếng gọi, cậu ngẩng đầu lên theo phản xạ. Là Isaac đang đi xuống.
“Cậu đã xem xét xung quanh chưa? Tôi không tìm thấy bất kỳ thứ gì khả nghi cả.”
“Hả? Chắc là vậy.”
Cậu định mở cửa thoát hiểm cuối cùng thì nhận ra có gì đó không đúng. Isaac nhanh chóng bước theo khi nhận thấy tình hình chuyển biến kỳ lạ.
“Nghe nói người ra vào nơi này đều phải được kiểm tra rất cẩn thận. Ngay cả những người ngoài đến đây cũng phải thực hiện việc xác định kiểm tra danh tính. Vậy nên những người bảo họ là nhân viên thì không cần phải kiểm tra từng người có phải không?”
“Đúng rồi, chắc thế.”
Josh trả lời một cách khô khan sau đó nhét viên kẹo ngậm của mình vào miệng. Isaac mơ hồ ngửi thấy mùi alpha pheromone trong không khí. Không phải chỉ vì kẹo trong miệng khiến anh ta thờ ơ với mùi của chính mình. Vậy nhưng sau ngày hôm đó thứ mùi hương duy nhất cậu có thể ngửi thấy được là mùi Pheromone nam. Vấn đề duy nhất của nó là sự ngọt ngào này làm cậu cảm giác như bị tra tấn. Josh nghiến răng mang theo sự khó chịu của mình thực sự không thể phản ứng được.
“…?”
Cậu lắc đầu trước một cảm giác kỳ lạ. Isaac nhìn xuống Josh với ánh mắt dò xét. Đó là lúc cậu nhận thấy những ngón tay của mình đã được luồn qua tóc người đối diện.
“…Cái gì?”
Isaac nhìn thấy phản ứng này của cậu liền nhanh chóng trả lời với vẻ bối rối.
“Cậu còn ổn không thế?”
“Có sao không?”
Josh xoa đầu trong lòng đầy suy nghĩ mệt mỏi. Isaac ngẩng đầu nhìn về phía cậu trả lời.
“Pete thế nào rồi?”
“Hmm? Thằng bé có khỏe không?”
Dạo gần đây khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của cậu chính là lúc được cùng Pete nói chuyện điện thoại trước khi đi ngủ. Nhớ lại giọng điệu ngọt ngào của bé con, cậu không nhịn được mà nở một nụ cười nhạt. Isaac đi theo cậu ở phía sau cũng từ từ mở miệng.
“Cậu không muốn gặp thằng bé sao?”
“Tất nhiên là tôi muốn gặp chứ. Nhưng tôi cũng không thể làm gì được mà.”
Josh mở cánh cửa khẩn cấp trước mặt, nhìn lướt qua một cái rồi nhanh chóng đóng nó lại. Isaac đột nhiên đặt câu hỏi làm cậu phải dừng bước.
“Khi chuyện này kết thúc… cậu sẽ đi Canada hay Alaska?”
“…Có vấn đề gì sao? Tại sao anh lại hỏi chuyện này?”
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, Isaac có chút ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt kia.
“Chỉ là… khi đó mẹ của Pete sẽ về sao? Cả nhà sẽ cùng nhau đi hả?”
Trong lúc nhất thời Josh điên cuồng lắc đầu theo bản năng. Bản thân cậu lại nói dối nữa rồi sao? Làm thế nào để xây dựng một lời nói dối hợp lý và sâu sắc như thế cơ chứ? Mình có nên giả vờ rằng không biết gì cả không?
Chỉ trong vài giây suy nghĩ cậu đã trực tiếp đưa ra câu trả lời của mình.
“Dù sao tôi cũng không lo được nhiều như thế, vẫn còn một chặng đường dài phía trước, chuyện sau này cứ để từ từ rồi tính.”
“… Được rồi.”
Isaac không nói lời nào, có vẻ anh ấy lo rằng việc nhóm vệ sĩ này sẽ tan rã chẳng hạn? Josh thản nhiên vỗ nhẹ vào lưng đối phương một cái rồi an ủi.
“Chuyện này không phải còn rất xa hay sao? Đừng quan tâm đến chuyện đó, dù thế nào thì tôi cũng sẽ gắn bó với các anh.”
Vào lúc mở cánh cửa đối diện cầu thang thoát hiểm, đột nhiên cậu đã nghe thấy giọng nói từ trong tai nghe của mình phát ra.
[Cậu ở đâu rồi? Đến đây đi!]
“Tôi đã kiểm tra được khá nhiều thứ. Sau khi chuyện này kết thúc tôi có thể đến trường quay không?”
[Isaac thì sao?]
Isaac lên tiếng trả lời câu hỏi của Mark.
“Tôi ở ngay bên cạnh cậu ấy.”
[…]… Hai người cùng nhau ở đó sao? Có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?]
“Không có gì đặc biệt cả.”
Cậu đưa mắt nhìn về phía Isaac đang đứng bên cạnh mình, cậu ấy cũng gật đầu xác nhận với câu trả lời này. Sau khi đã thống nhất với nhau, Mark mới từ từ mở miệng.
[Tôi muốn thay đổi kế hoạch một chút, hai người mau đến phòng điều khiển đi.]
Đi đến phòng an toàn bọn họ lại đề cập đến việc camera giám sát bên trong và ngoài tòa nhà làm cho cả đám người đau đầu. Hai người bọn họ nhìn nhau có chút bối rối.
“Một chút thôi cũng không được sao?”
Isaac đi phía sau lẩm bẩm nói một mình.
“Tôi cảm thấy không được khỏe lắm.”
*
*
Vừa mở cửa, cậu đã nhìn thấy Mark đang nhìn về phía màn hình giám sát một cách nghiêm túc. Josh sải bước đi thẳng về phía phòng điều khiển đưa mắt nhìn về phía màn hình trên cao.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mark chỉ im lặng đứng đó mà không ngay lập tức trả lời câu hỏi.
“Có chuyện gì không ổn sao? Mọi chuyện thế nào rồi? Mọi người ổn không?
“Ừ, không có gì đáng nghi cả, không có gì đáng nghi cả. …Đúng vậy.”
Nhìn thấy Mark gật đầu, Josh cố gắng muốn lý giải chuyện quái gì đang xảy ra. Vậy nhưng lúc này Mark lại cau mày lên tiếng giải thích.
“Mọi chuyện kết thúc rồi… Người hâm mộ đã vây quanh và la hét khắp nơi. Tôi đã ra ngoài rồi nghe nói rằng có ai đó đã bị thương và phải đưa đi cấp cứu, tình hình ngoài kia thực sự khá hỗn loạn.”
“Chúng ta không thể rời khỏi đây sao?”
Isaac lên tiếng hỏi với giọng căng thẳng. Mark chỉ nhìn về hướng khác mà không nói lời nào. Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh bên ngoài tòa nhà phía dưới, mọi người đều không nói nên lời. Một đám đông lớn tụ tập làm cho Josh cảm thấy bản thân mình sẽ chết ngạt nếu chui vào trong đó.
“… Quảng trường Thời đại Năm mới còn chẳng là gì so với nó.”
Mark rên rỉ trước lời thì thầm của Josh. “Chuyện này xảy ra cách đây vài năm. Có nhiều người hâm mộ hơn bao giờ hết.”
Mọi người đều thở dài mệt mỏi, Isaac đứng một bên lên tiếng hỏi.
“Đội an ninh ở đây có biện pháp đối phó hay ý tưởng nào không? Nếu đúng như vậy, tôi nghĩ mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ hơn nếu có ai đó bị thương.”
Mark gật đầu và trả lời một cách nghiêm túc.
“Có lần tôi đã gọi cảnh sát… đội an ninh được chính công ty hỗ trợ nên dường như chỉ có hai khu vực bị ảnh hưởng.”
“Tôi nghĩ các lối thoát hiểm phía tây sẽ được mở.”
Dưới lời nói vội vã của nhân viên, ba người đồng thời nhìn vào màn hình.
“Kia là cái gì? Bọn họ có phải là zombie ấy hả?”
Một nhân viên khác thở ra với vẻ mặt mệt mỏi. Một cảnh xuất hiện trên màn hình khiến bọn nhớ đến những bộ phim có vô số thây ma đang trèo tường.
“Không phải chúng ta nên gọi SWAT thay vì cảnh sát sao?”
Isaac hỏi khi thấy mọi người đang la hét đòi vào trong tòa nhà, nửa đùa nửa thật mỉm cười.
Cùng lúc đó, cậu lại thấy lính canh chặn phía trước và khẩn trương hạ rào chắn chống cháy dày đặc từ phía sau. Tuy nhiên, đám đông đã lấp đầy khoảng sân lớn của tòa nhà.
“Dù sao thì hãy tìm ra giải pháp đi. Tôi không thể ngăn cản tất cả được đâu.”
Mark lo lắng xoay người nói với Josh.
“Tôi sẽ ra lệnh cho bọn họ. Chúng ta nhanh chóng tập trung lại đi.”
“ĐƯỢC RỒI.”
Sau khi trả lời, Josh liền nhanh chóng hành động. Bên ngoài tòa nhà vang lên một tiếng hét yếu ớt gần giống giọng nói của con người.
Còn tiếp…