Chương 11
Chương 11.
Sáng hôm đó mọi người đều mang trong mình vẻ lo lắng bất an. Sự kiện này cần phải cảnh giác gấp nhiều lần so với những ngày bình thường. Vậy nhưng mặc kệ sự nghiêm ngặt đó, trong tình huống này nếu như bị bắt cóc sẽ đe dọa đến tính mạng vô cùng. Vậy nhưng cậu không cảm giác được điều đó.
Bởi vì cậu đã nhìn thấy anh ta dùng một tay hướng súng của mình thẳng về phía trước để tiêu diệt đối thủ, có vẻ như anh ta không cần vệ sĩ. Tuy nhiên bọn họ lại trả một số tiền lớn để thuê vệ sĩ về chỉ với một lý do đơn giản là “làm những công việc hèn hạ”.
Có thể là chuyện tôi không muốn giải quyết hoặc là lúc tôi cần ai đó để xoa dịu tâm trí của mình. Josh thầm suy nghĩ trong sự mỉa mai.
Mọi người đều trang bị cho mình một khẩu súng riêng để đề phòng chuyện xấu. Josh, người đang phục vụ Glock đột nhiên cau mày. Nếu cậu là Chase Miller, con dao cắt bơ cũng đủ để cậu đâm chết tên đó rồi.
Rút lại mấy lời chửi rủa xuất hiện trong đầu, cậu từ từ đứng dậy rời khỏi chỗ đó.
*
*
“Anh đã đề xuất thêm nhân lực bổ sung sao?”
Josh đẩy mui xe mình đang ngồi và đóng nó lại một cách thuần thục, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh lên tiếng hỏi. Mark chỉ thở dài một tí rồi bình tĩnh gật đầu.
“Phải, nhưng nó đã bị bác bỏ một cách không thương tiếc rồi.”
“Đây không phải là vấn đề về tiền bạc.”
“Tất nhiên là không.”
Mark lên tiếng phủ nhận chuyện này trước khi tiếp tục.
“Dù sao trong trường hợp này cũng rối rắm như thế, tốt hơn là người ta sẽ nghĩ đến chó canh gác. Tôi cứ tưởng bọn họ sẽ vui vẻ đồng ý, Không ngờ rằng bọn họ lại tức giận như vậy, hắn ta cứ nhìn tôi chằm chằm như thể sẽ giết tôi trong mấy giây nữa ấy.”
Dù sao việc sử dụng một vài con chó hung dữ được huấn luyện bài bản trong trường hợp này cũng không có gì lạ, nhưng đối với Chase Miller thì nói lại là chuyện không thể. Anh ta đặc biệt không thích rất nhiều thứ, mà thứ đầu danh sách nhất định là chó.
Dù sao Mark cũng đã rất dũng cảm khi nói ra đề nghị sử dụng mấy con chó. Mặc dù kết quả là hoàn toàn thất bại nhưng cũng đáng khen ngợi đấy chứ.
“Tôi không hiểu nổi tại sao anh ta lại ghét chó như vậy chứ? Chó không phải là người bạn gần gũi với con người nhất sao?”
Josh cũng mang trong mình một câu hỏi y hệt nhưng lại không thể tự mình trả lời. Tên đó là một kẻ kén chọn nên chắc mấy chú cún nhỏ đã làm chuyện gì đó cho anh ta không thích. Josh không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa liền chuyển chủ đề.
“Vậy là mọi chuyện kết thúc hả?”
“Đúng rồi.”
Mark gật đầu trầm mặc nói như thể tự nói với chính mình.
“Làm sao anh biết trong đầu thằng nhóc đó đang nghĩ gì chứ? Cậu ta hỏi đủ thứ vớ vẩn trên trời dưới đất và không hề liên quan đến trọng tâm câu chuyện cơ mà.”
“Anh đã yêu cầu một cái gì đó sao?”
Khi Josh đang cảm thấy lúng túng thì Mark liền đáp.
“Khi đến gặp bọn họ lần đầu tiên, cái người đó đã điều tra các thành viên trong đội chúng ta rất nhiều lần. Tôi không biết cậu cũng quan tâm đến chuyện này đấy.”
Có phải là vì lịch sử đen tối hay tiền án gì đó không? Tưởng chừng đó với sẽ là một câu hỏi bình thường vậy nhưng câu trả lời của Mark hoàn toàn làm cho cậu bất ngờ.
“Cậu ta không nói gì và ngay lập tức hỏi toàn bộ đội an ninh có phải là Alpha hay Beta thôi đúng không?”
Mark nhìn cậu thờ ơ trả lời.
“Cho nên anh đã bảo rằng chỉ có anh và cậu là Beta, còn những người khác đều là Alpha. Sau đó anh ta không còn chút hứng thú nào nữa.”
“… Thế thôi sao?”
Mark chỉ nở một nụ cười nhạt nhìn về phía cậu.
“Khuôn mặt của cậu mà không phải là Alpha đúng là tiếc thật đấy. Anh thậm chí còn không tin bởi vì C đã hỏi anh đến hai lần hiệu cậu có phải thật sự là beta không.”
Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy biết ơn một sự hiểu lầm đến thế!
“Tôi thích betaine.”
“Ừ, đúng rồi. Mặt cậu bị sao vậy?”
Mark đưa điếu thuốc vào miệng và khịt mũi hỏi một cách thờ ơ. Josh kết thúc cuộc kiểm tra cuối cùng mà không nói một lời.
Khi Chase Miller ra ngoài sẽ ít nhất mười người đi cùng anh ta chỉ để hỗ trợ. Ngoài nhân viên bảo vệ, trợ lý cá nhân thường quản lý lịch trình và thực hiện công việc còn có trợ lý cho quản lý, người tạo mẫu và đôi khi là thư ký. Có ba chiếc xe, bao gồm cả xe tải. Tuy nhiên, số lượng người đi theo vẫn luôn được giữ ở mức tối thiểu.
Công việc của Josh là kiểm tra từng chiếc xe mỗi ngày như thế này để đảm bảo không có vấn đề gì.
“Một cái bánh xe hình như đã bị bể nên tôi đã thay nó. Ngoài ra thì mọi thứ đều ổn.”
Mark đưa mắt nhìn về phía cậu đầy tò mò trong khi Josh đang nghiêm túc báo cáo.
“Có phải là một chiếc ô tô hàng trăm nghìn bị bể bánh xe không?”
“Ngay cả khi là một diễn viên nhận tiền cát xê cả trăm triệu cũng không biết bảo quản tốt chiếc xe của mình nữa, đúng là nhân cách thối tha.”
Josh nói ra mấy lời này mà không cần suy nghĩ, phía sau đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Cậu quay đầu nhìn về phía sau thì bắt gặp Chase đang bước ra khỏi dinh thự.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau như thế này kể từ ngày hôm đó. Tất nhiên điều này là do Josh đã cố gắng hết sức muốn tránh mặt anh ta. Dù sao cậu cũng không muốn mạo hiểm mạng sống của mình một lần nữa.
Chase vẫn là một người cao lớn và ăn mặc phóng khoáng vô cùng. Đồng hồ được đặt riêng vẫn được đeo trên tay như mọi khi, bên ngoài là chiếc sơ mi trắng không cài nút trên và áo khoác da nhẹ.
Từ ngày xưa cậu đã thích nhãn hiệu đó và vẫn luôn tìm kiếm nhà phát hành.
Vậy nhưng khi biết giá trị của nó thậm chí còn mắc hơn cả mức lương cậu nhận được hàng tháng, Josh nhanh chóng rơi vào buồn rầu rồi rút lui. Chắc hẳn anh ta đã nghe được câu chuyện lúc nãy nhưng Chase vẫn lựa chọn im lặng không nói lời nào. Anh ta bước xuống cầu thang có vẻ mặt lạnh lùng từ từ bước ra xe.
Đôi bàn tay xinh đẹp kẹp điếu thuốc chưa châm vào giữa môi, mái tóc rối trên đầu cũng được tùy ý tạo kiểu, chân mày hơi cau lại dường như có chút khó chịu.
“Muốn thành công thật sự rất khó, mỗi lần ra ngoài làm việc đều phải nỗ lực như vậy.…”
Tiếng rên rỉ của người quản lý vang lên hòa cùng với tiếng thở dài của thư ký bên cạnh. Josh ngồi một bên lặng lẽ lấy chiếc kẹo từ trong túi quần ra nhét vào miệng.
Mark mở cửa, Chase với thân hình cao lớn của mình ngồi vào trong xe. Từ xa một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi cậu. Josh cảm thấy bản thân tuyệt vọng vô cùng chỉ có thể cố gắng làm cho kẹo tan nhanh hơn trong miệng.
Seth và Henry, những vệ sĩ thân thiết sẽ đi chung một chiếc xe. Josh bước tới chiếc xe phía sau và mở cửa tài xế, cố gắng làm mờ mùi Pheromone của tên kia bằng mùi kẹo bạc hà thoang thoảng trong miệng.
* * *
Văn phòng nhà thiết kế chịu trách nhiệm về trang phục phải lấy xe gần 2 tiếng mới đến nơi. Sự căng thẳng ngày càng gia tăng sau khi bọn họ đến nơi.
Isaac, người đang ngồi cạnh Josh hít một hơi thật sâu. Josh cũng bước ra với vẻ mặt cứng đờ. Nhìn xung quanh, cậu mở cửa trước và Mark cũng từ từ xuống xe trước. Sau khi nhìn quanh, anh ta bước sang một bên.
Trước khi Chase xuất hiện, hương thơm đã lan tỏa xung quanh anh ta. Mùi hương ngọt không thể chịu nổi làm cho trái tim của Josh đập thình thịch khó lòng kiềm chế. Theo bản năng cậu đưa tay chạm vào đôi tai đã bị đánh dấu của mình. Chỉ cần dấu ấn này còn tồn tại thì trái tim của cậu sẽ luôn lang thang khó kiểm soát thế này.
Mặc dù cậu biết rõ thằng nhóc này rác rưởi thế nào.
Vậy nhưng không còn cách nào khác, Josh chỉ có thể đau khổ nhìn Chase từ từ bước ra khỏi xe. Anh ta có một làn da trắng như gốm sứ, dường như hoàn toàn không nhìn thấy tì vết. Đôi mắt lấp lánh ánh sao trời vô cùng xinh đẹp, thế nhưng dường như tất cả chỉ là ảo ảnh.
Còn tiếp…