Chương 49
49.
“Có phải Gi Cho ở trong đó không?”
Một giọng nói mỏng như gió gọi tên ta. Ta bước xuống giường, cởi áo bông. Cái lạnh giờ đây chẳng còn là gì. Ta chỉ khoác áo mỏng màu tối, rồi cầm lấy con dao trên bàn. Trời đã tối hẳn. Bên ngoài, một gương mặt xa lạ đứng lặng im không biểu cảm.
“Ngài đến có việc gì?”
“Hoàng đế triệu người.”
Hắn không phải người của cung hoàng đế. Lẽ nào tưởng ta không nhận ra? Ta không để lộ nét mặt, chỉ khẽ gật đầu. Không mang theo đèn lồng, hắn cứ thế đi trước. Hướng hắn đi cũng chẳng phải tẩm cung của hoàng đế, nhưng ta không nói gì. Ta biết rõ ai đã sai hắn đến.
Đêm tối là lúc dễ bị người khác tìm đến. Những kẻ mang dã tâm thường lộ mặt như vậy chẳng mấy ai quen. Hắn dẫn ta đến một nơi hoang vắng, đến mức ngỡ rằng nơi đó không thuộc hoàng cung. Nhưng kỳ thực, ta đã đến đây vài lần rồi. Bởi nơi hoang vu như thế chính là chỗ lý tưởng để mưu sát.
Không một tiếng thú kêu, chỉ gió lạnh như băng áp sát da thịt. Ta khẽ rùng mình. Hắn, chắc chắn không phải nội quan thực sự. Có lẽ là tay sai được đưa vào cung trong lúc hỗn loạn. Dưới ánh sáng, chắc chắn sẽ thấy cả râu chưa cạo kỹ.
“Ngươi đoán được ai sai ta đến không?”
Ta thở dài.
“Ngươi có một điểm chung với những kẻ trước, luôn đến một mình.”
Mặt hắn cứng đờ. Có vẻ đến lúc này hắn mới nhận ra sự bất thường rằng một âm nhân nô lệ bị dắt đến nơi vắng vẻ thế này lại thản nhiên đối diện, không run rẩy, chẳng phải quá kỳ lạ?
“Là Heebin sai ngươi tới sao?”
Hắn không phản ứng, và ta cũng chẳng mong câu trả lời. Những kẻ tìm đến trong bóng tối, ta chưa từng sợ. Có lẽ do nghề cũ, ta luôn nhận ra những kẻ đồng loại với mình. Nếu đã có thể chuẩn bị, thì luôn có đường sống. Ta nắm chặt chuôi dao giấu trong tay áo rồi phóng ra.
Khuôn mặt toan hiện nét hiểm độc bỗng ngơ ngác, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn khục khục nắm lấy cổ họng — dao của ta đã cắm xuyên qua. Đôi mắt mở lớn vì kinh ngạc rồi dần lịm đi. Hắn co giật, ta cảnh giác bước lại, vặn con dao trong cổ hắn. Máu phụt ra, ta nghiêng người tránh, nhưng vẫn bị dính vài giọt nhỏ. Dù đã cố chọn áo tối màu cũ kỹ, tâm trạng ta vẫn chẳng khá hơn.
Chưa từng sợ những kẻ âm hiểm lén lút tìm đến một mình. Vì loại người đó, dù có giết chết để bịt miệng, cũng chẳng gây phiền phức gì. Khác với phi tần hay cung nhân, kẻ đột nhập vào cung sẽ không có ai đi tìm khi biến mất, nên việc xử lý cũng đơn giản.
Giết kẻ đáng chết, ta chưa từng cảm thấy tội lỗi. Điều khiến ta sợ là những kẻ có quyền danh công khai, giăng bẫy từng tầng một để đẩy ta vào hố sâu, rồi lấy danh nghĩa chính đáng đến mức hoàng đế cũng không thể cứu vãn mà đánh sập ta. Khi ấy, ta chỉ còn cách chết mà thôi. Bởi vậy, ta buộc phải luôn cúi đầu, tỏ ra đáng thương và ngoan ngoãn hết mức.
Nhưng giờ, việc đó ngày càng khó khăn.
Thân thể ta đã suy sụp đến cùng cực, đến cả ý nghĩa để tiếp tục sống cũng dần mai một. Trước kia, vì báo ân, vì không muốn hủy hoại minh quân như hoàng đế, ta vẫn gắng gượng mà sống. Nhưng dẫu ta có hèn mọn và mang đầy vết bầm đi nữa, vẫn có kẻ coi ta là mối đe dọa. Dù ta biến mất cũng chẳng đảm bảo rằng họ sẽ được sủng ái, thế mà một vài phi tần vẫn ghen ghét và căm ghét ta đến cực độ.
Ta chưa từng quá bận tâm đến kẻ đứng sau. Chỉ cần đập tan mưu đồ sát hại, sẽ có một khoảng lặng tạm thời. Bởi việc đưa người vào cung là việc khó khăn, nên kẻ thuê sát thủ thường sẽ chùn bước khi thấy người mình thuê chẳng trở về. Họ ngờ rằng hoàng đế đã âm thầm gài người bảo vệ ta.
Vấn đề là phải làm gì với xác chết?
Chuồng heo ở chuồng gia súc thì quá xa, còn đào đất chôn thì đất đóng băng, không thể thực hiện được. Cứ để nguyên thì sẽ gây rắc rối khác. Giống như khi thi thể của cựu thị lang bộ hộ bị phát hiện — mọi chuyện sẽ lại rối tung lên.
Ta rút dao từ cổ người đàn ông đã chết, lau vào vạt áo y. Lục túi trong và ống tay áo, chỉ tìm thấy ít tiền bạc và một thẻ bài nhỏ. Tất nhiên không có gì để đoán ra thân phận người thuê. Nhưng không có, không có nghĩa là không thể đoán.
Nhìn vào thẻ bài ghi chức danh, gã này chỉ là kẻ vận chuyển hàng hóa cấp thấp của bộ hộ. Mà cha của Heebin từng là thị lang bộ hộ, nên tên này hẳn có liên hệ với nàng ta. Việc hắn được cử đến hẳn không phải để giá họa cho Heebin — nàng ấy đã thất thế và đang bị nhốt trong lạnh cung rồi cơ mà.
“Làm sao bây giờ.”
Nếu để lộ xác chết, sẽ có điều tra ai là hung thủ. Trong số những người Heebin có thể oán hận, chắc chỉ có ta và thân vương. Mà muốn giết thân vương lại sai kẻ vô dụng thế này thì rõ là vô lý. Vậy nên nghi ngờ sẽ dồn vào ta.
Không thể để thế được. Ta cúi người, vác xác hắn lên vai, loạng choạng đứng dậy. Trong không gian khép kín như hoàng cung, không có nhiều cách để giấu xác người. Dẫu gì trong cung cũng có thú hoang qua lại, nếu chỉ che phủ sơ sài thì một hai ngày là bị phát hiện.
May thay, lần này lại có nơi để vứt xác. Chỗ gã đưa ta đến khá gần lạnh cung nơi Heebin bị giam. Có vẻ gã định giết ta rồi ném xác trước mặt nàng để thị uy.
Tuyết trắng bay trong gió như múa lượn. Hơi thở trắng xóa phả ra từ miệng. Máu nhớp nháp dính đầy bàn tay, chẳng rõ đã khô hay đóng băng. Dù là nơi hẻo lánh, nhưng suốt đường đi vác xác, ta không chạm mặt bất kỳ ai. Cứ như ai đó đã cố tình dọn sạch đường đến lạnh cung. Rõ ràng việc này có liên quan đến nàng ta.
Chẳng mấy chốc, ta đã đến sát bức tường lạnh cung — nơi ảm đạm đến mức gợi lên hình ảnh tận cùng của sự suy tàn. Tường phủ dây leo và gió lạnh, vôi tróc loang lổ, bụi phủ trắng như mộ địa. Tuyết có thể khiến mọi thứ trở nên trong trẻo, nhưng những cành cây trơ trụi và đám cỏ dại mọc ngổn ngang khiến khung cảnh càng thêm nhếch nhác.