Chương 47
47.
“Nghe nói dạo này ngài lấy việc trêu chọc một quan nô làm thú vui. Nhưng mà, ta thấy tủi thân đấy. Sao ngài không gọi ta là tẩu tử?”
Con đàn bà ấy đang nói cái gì thế? Ta đang bưng mâm thì cứng đờ như đá. Đầu ta ong ong bởi lời của Kyeongbin. Biết là chuyện thân vương gọi ta là chị dâu để trêu chọc không phải điều gì bí mật, nhưng khi nó bị lôi ra giữa yến tiệc mà đàm tiếu thì vẫn khiến ta bối rối.
Thân vương mỉm cười méo mó đáp lại.
“Vì lỡ miệng là sẽ gọi nhầm thành phò mã mất thôi.”
Cả yến đường bỗng đông cứng. Một câu nói cùng lúc xúc phạm hoàng đế và Kyeongbin khiến ai nấy như bị đóng băng. Ta cũng đứng chết trân, tay vẫn ôm lấy mâm, thì giọng cao vút của Kyeongbin lại vang lên.
“Sao ta có thể gọi là phò mã được chứ? Nếu không phải kẻ điên thì chẳng ai nói thế cả.”
“Nếu không phải kẻ điên thì há lại buông lời lảm nhảm mấy việc gọi là tẩu tử này nọ”
Giọng nói méo mó đầy hằn học. Một câu đùa nhẹ nhàng khiến Kyeongbin không những không gỡ gạc được gì, lại còn bị đánh trả nặng nề, khiến mặt mày nàng ta cứng lại. Ánh mắt mọi người như đổ dồn về phía ta, khiến mặt ta nóng bừng bừng. Ta vội xoay người, lén rút khỏi yến tiệc, nhưng đáng tiếc việc vẫn chưa xong nên đành quay lại. Thật chẳng hiểu nổi vì sao cứ phải mắc phải thứ như ngộ độc thực phẩm chứ? Cơn giận bốc lên tận đầu.
Chỉ mới bưng một mâm đi mà những lời cay độc đã bay tới tấp, khi ta quay trở lại thì yến đường im phăng phắc như nín thở. Gương mặt ai nấy đều đầy vẻ khó chịu, trông mà thấy thương hại. Không hiểu sao, nơi này dường như còn lạnh hơn trước, chắc không chỉ vì hoàng hôn buông xuống.
“Chắc hẳn nhờ khẩu tài của thân vương mà tinh thần quân địch cũng gục như sậy trước bão. Quả thật anh minh, hèn gì bệ hạ lại phái thân vương đến phương Đông.”
Dù sắc mặt đám hoàng tộc và phi tần ngồi quanh đã tái nhợt, Kyeongbin vẫn giữ vẻ thản nhiên mà đối đáp. Người có thể đấu khẩu mà thắng được nàng ta không nhiều, nhưng thật không may, đối thủ lần này quá tệ.
“Không biết sao? Miệng ta cũng có giá trị đấy. Mà nếu biết chốn cung đình lạnh lẽo thế này, thì thà ta gửi một phong thư hỏi thăm còn hơn. Hoàng cung thật là vắng vẻ quá. Tưởng năm nay có thể gặp mặt cháu trai để cưng nựng một trận cơ mà.”
Kyeongbin nghiến răng. Việc hoàng đế không có con là điều đáng xấu hổ đối với hậu cung. Dù là dương nhân, gia tộc nàng ta cũng chẳng kỳ vọng nhiều, nhưng không có nghĩa là không bận tâm. Giờ Heebin cũng đã mất, nàng ta trở thành người đứng đầu nội mệnh phủ, nhưng không thể hoài thai long chủng thì đúng là mất mặt. Nhìn cảnh đó khiến ta hả hê, nên ngừng tay rồi lui vào góc khuất của yến đường. Câu chuyện đang diễn ra làm ta thấy thú vị. Có lẽ vì tất cả đều bắt đầu từ việc thân vương gọi ta là tẩu tử. Nhưng cuộc đấu khẩu giữa hai người cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng cười nhạt.
“Đệ có vẻ bất mãn lắm nhỉ. Phải đến phương Đông lại khiến đệ khó chịu đến vậy sao?”
Trước lời của hoàng đế, thân vương không giấu được nét cau có.
“Không phải vì phương Đông mà đệ tức giận. Là do người ta cứ buông lời vô nghĩa nên mới vậy.”
“Nhưng nói đến hài tử thì đệ đúng là quá đáng.”
“Đệ biết lỗi rồi. Xin thứ tội, hoàng huynh.”
Thân vương chắp tay trước mặt hoàng đế, giả vờ nhận lỗi. Có lẽ vì là anh em cùng mẹ sinh ra, nên thật sự không câu nệ. Họ giống như huynh đệ chốn dân thường, khiến ta không khỏi ngỡ ngàng. Hoàng đế mà ta từng biết đâu phải kiểu người dễ gần như thế. Hay vì là người thân thiết, ngang hàng nên mới khác biệt đến vậy?
“Không có ai đáng tin cậy nên trẫm mới sai đệ đi phương Đông. Có phải trẫm đã sai với đệ rồi chăng?”
“Chán lắm. Người mới thì chẳng có, chuyện để đánh nhau cũng không, thật là buồn tẻ.”
“Nơi đây cũng chẳng có gì mới mẻ.”
“Chỉ có mấy nữ tử mới toanh thôi.”
Câu đáp của thân vương khiến hoàng đế phá lên cười.
“Nữ tử mới toanh à. Có ai lọt vào mắt xanh chưa?”
“Sao vậy? Nếu có người ưng ý thì bệ hạ định ban hôn cho ta sao?”
“Đệ ta nếu định thành hôn, ta làm huynh trưởng tất nhiên sẽ giúp hết sức.”
Câu nói ấy làm yến đường chộn rộn hẳn lên. Được kết thân với hoàng tộc là niềm vinh hạnh của cả gia tộc. Hơn nữa, hiện hoàng đế chưa có hậu duệ, con của thân vương rất có thể trở thành người kế vị. Trở thành ngoại thích của hoàng gia, ai mà chẳng thèm muốn? Trước nay thân vương luôn khước từ hôn sự nên chẳng thành, nhưng nếu hoàng đế ra mặt, thì câu chuyện lại khác.
Vậy mà thân vương nhăn mặt, cầm chén rượu trước mặt uống cạn trong một hơi.
“Giá như có người thật sự ưng ý thì còn đỡ. Nhưng chuyện đó đâu dễ như thế.”
“Đừng kén chọn quá. Cùng sống lâu ngày thì tình cảm cũng nảy sinh thôi.”
Ánh mắt hoàng đế lướt qua Kyeongbin, khiến thân vương khẽ cười khẩy.
“Mùi thể hương ai nấy đều nồng nặc đến mức chẳng thể mở lòng, làm sao sống cả đời được chứ?”
“…Thể hương quá nồng? Trẫm chưa từng nghe đệ nói thế bao giờ.”
“Tính ta khó chiều, nói ra có ích gì? Từ xưa đã không ưa mùi của các âm nhân, dạo này lại càng tệ hơn.”
“Nếu nói là từ xưa, thì là từ khi nào?”
Hoàng đế chau mày như đang đếm thầm trong đầu, rồi mặt hắn đanh lại. Gương mặt ấy hướng về phía ta khiến ta giật mình. Rõ ràng đã ẩn mình kỹ lưỡng, vậy mà ánh mắt hoàng đế lại nhìn thẳng vào ta không chút chệch hướng. Con ngươi đen của ngài tràn đầy chấn động và đau đớn. Biến dạng chỉ trong khoảnh khắc, nhưng vẫn có thể nhận ra. Tại sao? Môi hắn mấp máy không thành tiếng.
Là gì chứ? Câu nói của thân vương có phần nào khiến hoàng đế dao động đến vậy? Sau đó hai người thì thầm trò chuyện, từ chỗ ta không thể nghe thấy. Nhưng cũng không thể tiến gần đến thượng tọa. Bên cạnh hoàng đế không phải nội quan hay cung nữ tầm thường, mà là vệ binh và tướng quân thuộc bộ binh. Chưa kể thân vương vốn dĩ đã là võ tướng mạnh, ta sẽ bị phát hiện ngay.
Giá mà ta không phải là âm nhân thì cũng đâu đến nỗi bị canh phòng đến thế.