Chương 4
4
————-
Profiler[1]
“Chào cháu. Thì ra cháu là Joo-yeon”
Người đàn ông này hơi khác so với những người cảnh sát trước đây. Joo-yeon nhất định không mở miệng, cảnh sát đã phái profiler đến. Profiler biết cách đối phó với nghi phạm khéo léo hơn ai hết, với giọng nói nhẹ nhàng làm người khác an tâm. Chắc có lẽ thế. Joo-yeon đã nghĩ ngay tới bố ngay khi nhìn thấy ông ta tươi cười chào mình. Không phải vì ông ta giống bố cô mà vì họ quá khác biệt.
Bố của Joo-yeon không phải là người dễ dàng mở lòng. Ông luôn bận rộn, cộc cằn, không dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình. Ông nói với Joo-yeon rằng cô phải luôn biết ơn sự bận rộn của ông.
“Nhờ ai mà con sống cuộc sống hưởng thụ như thế này con biết không?”
Có lẽ bố nói đúng. Vì nhìn bề ngoài, cuộc sống của Joo-yeon không còn gì để phải ganh tị với người khác. Joo-yeon có thể đi du lịch nước ngoài bất cứ lúc nào, có thể mua những mẫu trend mới nhất trước người khác mà không cần xem giá.
Nhưng đối với Joo-yeon, chuyến du lịch không hề thú vị. Bố cô phải tranh thủ thời gian bận rộn của mình tham gia chuyến du lịch, vì vậy mặc dù đi chơi như hầu hết ông đều ngủ hoặc phải làm việc. Mẹ thì bận rộn lôi kéo cô gí sát điện thoại vào người cô chụp hình, sau khi chụp xong còn cắm đầu vào điện thoại gửi ảnh khoe cho ai đó. Joo-yeon lần nào cũng có cảm giác mình sắp trở thành người tàng hình. Chẳng có cái gì vui cả. Nhưng mặc dù như thế cũng không thể không đi du lịch.
“Con nhất định phải đi sao?”
Nếu cô hỏi như thế thì mẹ sẽ sẽ trả lời rằng “vậy tất cả mọi người đều đi mà con không đi à?”.
Mẹ đã mua cho Joo-yeon quần áo tốt và đắt tiền hơn người khác, dù cô có muốn hay không. Từ rất lâu trước đây, có lẽ kể từ khi Joo-yeon được sinh ra đã như thế rồi. Từ năm lớp một cô đã nhận ra sự thật rằng đối với mẹ, cô chỉ là “tồn tại giống như một ma nơ canh được trưng bày trong tủ kính”.
“Con ghét mặc váy dài. Nó không thoải mái. Con chỉ mặc quần thôi.”
Ngay khi Joo-yeon nói sưng sỉa như thế mẹ cô liền giữ chặt vai cô và nói.
“Con biết cái váy này bao nhiêu tiền không? Nhiều đứa ở trường
con muốn mặc cũng không có mà mặc đâu.”
“Con đã nói là không thoải mái rồi mà.”
“Vậy con đến trường rồi thay quần”
Mẹ luôn đưa cô đến trước cổng trường vào những ngày cô mặc đồ đắt tiền mới mua. Ở trường mẹ sẽ quàng vai cô không thả cho đến khi mẹ chào hỏi một lượt các bà mẹ khác.
Đứng ở nơi đó Joo-yeon đã phải chịu đựng cái nhìn lườm nguýt của các bà mẹ
khác với thái độ cực kì không hài lòng. Joo-yeon cảm thấy rất xấu hổ nhưng mẹ cô thì lại cảm thấy rất ưu việt.
“Cháu đã chơi thân với Seo-eun à, đúng không?”
“….”
“Seo-eun là đứa trẻ như thế nào?”
Câu hỏi của profiler đã làm Joo-yeon nghẹn ngào. Nỗi buồn cuồn cuộn trong lòng chỉ chực trào dâng lên giống như khi muốn nôn ra thứ gì đó. Thay vì giải tỏa hết những buồn Joo-yeon lại ngậm miệng không nói nhưng viền mắt cô đã ngấn lệ. Không định thế đâu. Nhưng trong khoảnh khắc profiler hỏi về Seo-eun, khoảnh khắc ông ta hỏi Seo-eun là đứa trẻ như thế nào, Joo-yeon cũng không biết tại sao bản thân lại tủi thân đến thế.
“Cháu cũng đang tò mò ai là người đã làm Seo-eun ra nông nổi này cơ mà phải bắt được hung thủ chứ.”
“Cái đó… không phải cháu.”
Lời nói của Joo-yeon đã làm ông ta nhíu nhẹ lông mày đến mức không thấy được. Một lúc sau ông ta nói tiếp với gương mặt như thể là đã hiểu hết tâm trạng của cô.
“Chú đâu có nói rằng cháu đã giết Seo-eun”
Nói dối.
Ngày đầu tiên khi cảnh sát tìm đến Joo-yeon, họ bảo rằng cô chỉ được nói sự thật đừng gian dối. Nhưng dù có nói sự thật đi chăng nữa thì cảnh sát cũng không tin. Họ cứ liên tục bắt Joo-yeon nói ra sự thật như thể như thể họ đã có câu trả lời được định sẵn. Dù rằng cô đã nói đi nói lại rất nhiều lần rằng cô không giết nó.
Luật sư Kim đã nói chỉ cần tin bà ta là được. Joo-yeon quả nhiên không hề nghi ngờ việc bố mình đã lựa chọn luật sư có năng lực nhất. Cho dù việc đó không phải là vì Joo-yeon mà chính là vì bản thân ông ấy.
Dù không hài lòng nhưng người cô có thể tin tưởng lúc này chỉ có mỗi luật sư Kim. Không tin được bất cứ ai. Joo-yeon đã tự nhủ đi nhủ lại rằng tuyệt đối không nói bất cứ điều gì.
“Joo-yeon à, chú chỉ muốn nói chuyện về Seo-eun nên đã đến đây. Seo-eun tất nhiên là một người bạn tốt. Đúng không nào?”
Trước lời nói của profiler, Joo-yeon khó khăn gật đầu. Seo-eun quả thật là một người bạn tốt không có gì phải bàn cãi.
“Đúng. Một đứa trẻ tốt như Seo-eun lại ra đi một cách quá mức đau lòng, thế nên nếu không biết ai đã làm như thế với cô bé thì không được. Chú muốn nói chuyện với cháu để bắt hung thủ thật sự, chứ không phải nghĩ cháu là tội phạm. Cháu có thể giúp chú được không?”
Là thật sao.
Thật sự người đàn ông này sẽ bắt hung thủ giết Seo-eun sao.
Thấy ông ta không hề nói với cô giống như những cảnh sát khác, họ bảo Joo-yeon hãy nói sự thật, họ đã có bằng chứng rồi nếu nhận tội sẽ được giảm án, có lẽ ông ta nói thật không biết chừng. Joo-yeon ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. Nụ cười nhẹ đã xuất hiện trên gương mặt profiler.
“Đối với cháu Seo-eun là người như thế nào?”.
“Seo-eun… thật sự rất ngoan. Ở cùng với cậu ấy rất thú vị và thoải mái”.
“Chắc hẳn cháu rất thân với Seo-eun”.
“Bắt đầu từ năm lớp 6 ạ.”
“Chắc là sẽ có nhiều kỷ niệm lắm.”
Ngay khi profiler nhắc đến từ kỷ niệm, trong tâm trí Joo-yeon đã hiện lên rất nhiều chuyện giống như thể hai từ đó chính là từ khóa mở ra một đoạn phim.
Từ việc cùng nhau mua bánh gạo cay ăn trước cổng trường, cùng che chung ô đi dưới cơn mưa nặng hạt, cùng vẽ bậy lên dép của nhau, đến cả những ngày quyết tâm thức đêm để ôn thi nhưng hễ gặp nhau là tám chuyện quên lối về. Nghĩ lại thì tất cả những việc đã làm cùng với Seo-eun đã trở thành những hồi ức quan trọng nhất trong cuộc đời Joo-yeon.
“Hôm đó cháu đã gặp Seo-eun sao?”
“Vâng”.
“Gặp nhau ở đâu?”
“Ở phía sau trường ạ.”
“Hai đứa đã nói gì sau khi gặp nhau?”
Nói gì ấy nhỉ….. . Câu hỏi của profiler đã làm Joo-yeon chìm vào suy nghĩ. Ngày đó Seo-eun có vẻ đã nói xin lỗi về chuyện gì đó.
Ngày đó có bài thi thử. Joo-yeon và Seo-eun đã hẹn thi xong sẽ gặp nhau ở phía sau trường. Hai đứa thỉnh thoảng sẽ tìm đến những nơi yên tĩnh tránh khỏi mấy đứa trẻ ồn ào, bãi đất trống phía sau trường là một trong những nơi đó. Ngày xưa nơi này được sử dụng làm bãi đốt rác, sau khi đóng cửa bãi đốt rác thì nơi này bị bỏ hoang. Bàn ghế và tủ sắt đựng đồ cá nhân không sử dụng được chất thành đống, rác ném qua cửa sổ rải rác khắp nơi. Đây không phải là nơi ưng ý lắm nhưng là nơi có thể chia sẻ những câu chuyện bí mật và có thể tránh ánh mắt của mấy bạn khác.
“Xin lỗi cậu, Mình sai rồi.”
Ngày đó Seo-eun đã quỳ gối cầu xin tha thứ. Joo-yeon nhìn hình ảnh quỳ gối cầu xin tha thứ của bạn mình đã đứng hình một lúc lâu.
“Cậu đã làm sai điều gì?”
“Joo-yeon à….”
“Đừng gọi tên mình, cậu hãy nói đi! Cậu đã làm sai điều gì!”
“Tất cả, tất cả là mình sai.”
“Mà tất cả là gì? Rốt cục cậu làm sai điều gì cậu cũng không biết ư?”.
Cậu nói đi chứ!
Joo-yeon bỗng tỉnh táo lại với tiếng hét của chính mình. Cô nhớ lại chuyện đấy, sống động đến mức giống như cô đang ở nơi ấy vào ngày hôm đó.
Nhưng mà chỉ đến đó thôi. Dù có cố gắng nhớ như thế nào đi chăng nữa thì rốt cục Seo-eun đã làm gì sai, tại sao lại phải xin lỗi đến mức như thế, tại sao bản thân lại tức giận thì cô hoàn toàn không nhớ được. Joo-yeon nhìn profiler đang yên lặng chờ câu trả lời của mình thì lắc đầu.
“Cháu không biết, không nhớ được.”
“Được rồi. Hôm nay đến đây thôi.”
Profiler vỗ nhẹ an ủi cô đang đau khổ chìm vào kí ức rồi nói rằng nếu nhớ được điều gì có thể nói với ông bất cứ lúc nào.
“Một điều cuối cùng. Cháu nghĩ ai là người đã làm như thế với Seo-eun?”
Câu hỏi của chuyên gia đã làm ánh mắt Joo-yeon ngập tràn cảnh giác. Như thể một chương trình được thiết lập sẵn trong máy tính, Joo-yeon hầm hè với những câu hỏi liên quan đến cái chết của Seo-eun.
“Cháu không giết cậu ấy.”
Chuyên gia không bỏ sót bất cứ khoảnh khắc nào khi Joo-yeon phản ứng nhạy cảm.
“Chú chưa từng nói cháu giết bạn ấy.”
“….”
Joo-yeon trừng trừng nhìn ông ta bằng ánh mắt đỏ ngầu. Nhìn nhau một lúc lâu, profiler nói lời nói cuối cùng.
“Nhưng Joo-yeon à. Mọi người đều cho rằng là cháu, nhưng cháu nghĩ sao
lại như thế?”