Chương 2
2
———
Luật sư Kim
Joo-yeon chán nản nhìn luật sư Kim. Luật sư Kim là người phụ nữ liều lĩnh, luôn làm những việc mà bản thân tin là đúng. Bà ta đúng là tinh hoa chưa từng nếm trải thất bại hay nản lòng, vụ án lần này bà ta chắc chắn sẽ bào chữa cho Joo-yeon thắng kiện một cách tuyệt đối. Bà đọc lướt qua tài liệu, viết nhanh một câu gì đó rồi mỉm cười.
“Đại khái cũng được rồi nhỉ. Kiểm tra lại một lần nữa nào. Vì thế, cháu không giết Seo-eun, đúng không nào?”
Thay vì trả lời, Joo-yeon lại ném ánh mắt chứa đầy tức giận.
“Cháu và Seo-eun luôn dính lấy nhau như chị em ruột từ năm lớp 7, đó là tình bạn thân thiết có một không hai trên thế giới này. Chúng ta sẽ liên tục nhấn mạnh sự thật này, cháu nhớ nhé.”
Luật sư Kim đã nói rằng chỉ cần làm làm theo chỉ đạo của bà ta thì sẽ sớm được thả ra ngoài thôi. Nhưng Joo-yeon lại không hài lòng về bà ta. Rõ ràng bà đã nhận rất nhiều tiền từ bố của cô.
Nhận số tiền lớn rồi bào chữa cho cô. Thậm chí bào chữa cho một người không hề có tội. Joo-yeon cho rằng làm gì có việc nào dễ như thế. Thế nhưng bà ta lại cư xử như thể đây là một việc rất khó giải quyết vậy. Joo-yeon lại càng không hài lòng với thái độ bà ta cư xử giống như mình là một vị thần vậy. Giống như các vị thần khác, nếu tin một cách thật lòng thật dạ thì sẽ đáp ứng mọi thứ, nhưng cuối cùng lại chẳng đáp ứng được thứ gì cả.
“Nghe nói cảnh sát đã có dấu vân tay mà”.
“À. cái đó?”
Luật sư Kim không khỏi nhíu mày trước câu hỏi của Joo-yeon.
Ngày hôm đó, Seo-eun bị một viên đá đập vào đầu dẫn đến tử vong. Sự thật được làm sáng tỏ, đây hoàn toàn là một vụ án giết người, khác với lời đồn ban đầu là tự sát, trường học lại một lần nữa bị đảo lộn. Nhà trường đã nỗ lực ngăn chặn tin đồn bằng mọi cách, nhưng giống như một làn khói vô hình, tin đồn ngày càng lan rộng và trở nên đen tối hơn.
“Nữ sinh 17 tuổi chết ở trường học.”
Vụ án này đã được một bài báo đưa tin cũng đủ để gây ra làn sóng phẫn nộ trong dư luận. Thêm vào đó Joo-yeon, được cho biết là bạn cùng trường với nạn nhân, cũng là nghi phạm chính đã làm dư luận dậy sóng hơn và mọi người nhốn nháo đòi phải sửa đổi luật trẻ vị thành niên. Trong phần bình luận của bài báo mạng, đã tràn ngập các bình luận rằng Joo-yeon không phải là người, phải tử hình ngay lập tức. Trong lúc mọi người đang theo dõi vụ án, một nhà đài thậm chí còn phát sóng chương trình đặc biệt về câu chuyện giữa Seo-eun và Joo-yeon.
“Là mày làm à?”
Mẹ của Joo-yeon hỏi cô với gương mặt mệt mỏi.
Đừng lo. Mẹ sẽ bảo vệ con. Con đừng lo lắng. Có lẽ Joo-yeon đã trông đợi quá nhiều. ‘Là mày làm phải không’ là câu hỏi mà chính miệng mẹ cô đã thốt ra đối với đứa con gái đang run rẩy vì lo sợ, vậy cứ trông đợi mẹ sẽ động viên cô ‘đừng lo’ phải chăng chỉ là điều không tưởng.
“Tao đang hỏi mà. Có phải là mày làm không?”
“…. .”
Joo-yeon im lặng không nói, trong mắt mẹ cô giờ chỉ tràn ngập sự oán giận và phẫn nộ.
“Rốt cục tao đã làm gì sai thế này. Mày còn cần cái gì nữa. Tao đẻ ra mày nuôi mày lớn, không thiếu thốn cái gì. Chăm lo từng cái ăn, cái mặc. Nhưng tại sao mày lại thế này. Mày bất mãn điều gì? Mày có vấn đề gì vậy hả?”
“…. .”
“Giết người? Là mày đã giết người sao? Mày mất trí rồi à? Làm sao mà mày….”
“…. .”
“Tao đang hỏi mày đấy! Mày giết phải không? Tại sao mày không nói gì cả!”
Mẹ thì cao giọng quát lớn, bố thì mãi không thấy mặt mũi. Chắc bố sợ mọi người sẽ biết. Không biết chừng bố đã muốn xóa sổ đứa con gái duy nhất của mình ra khỏi hộ khẩu, vĩnh viễn sống như những người xa lạ. Thay vì đến gặp đứa con gái đang chết chìm trong sợ hãi, ông đã thuê một luật sư có năng lực và đắt nhất đến.
Hôm đó mẹ tìm đến trách mắng cô, hôm đó mẹ kêu ca oán hận, hôm đó mẹ hỏi tới tấp rằng tại sao cô không nói lời nào, hôm đó lời mà Joo-yeon muốn nói chỉ có một.
Nếu con bảo rằng không phải con thì mẹ sẽ tin con chứ?
“Có đang nghe cô nói không?”
Luật sư Kim lấy bút gõ nhẹ lên bàn để đánh thức Joo-yeon đang thẫn thờ nhìn vào một nơi nào đó xa xôi.
“Để cô giải thích lại. Cảnh sát hiện đang nắm giữ hai chứng cứ. Một là dấu vân tay của cháu trên viên gạch, hai là tin nhắn mà cháu gửi cho Seo-Eun vào hôm đó.”
Ngày đó Joo-yeon và Seo-eun đã cãi nhau rất gay gắt. Cảnh sát tra hỏi dồn dập lý do tại sao cãi nhau, nhưng không hiểu sao Joo-yeon lại không nhớ được chuyện này. Nhưng rõ ràng Seo-eun đã làm chuyện gì đó có lỗi. Seo-eun đã nói xin lỗi cô, nhưng cô đã giận đến mức không thể nào tha thứ. Sự thật đó đã được ghi lại chính xác trong lịch sử tin nhắn.
Joo-yeon à! Cậu vẫn còn giận ư?
Tớ xin lỗi.
Tớ xin lỗi cậu vì tất cả.
Tớ sai rồi.
Đó là nội dung tin nhắn mà Seo-eun đã gửi. Joo-yeon đã ngó lơ tin nhắn xin lỗi của Seo-eun, mãi một lúc sau cô mới chậm chạp trả lời.
Lát nữa cậu ra chỗ đó đi.
Đó cũng chính là tin nhắn cuối cùng.
Cảnh sát cho rằng ‘chỗ đó’ trong tin nhắn của Joo-yeon là bãi đất trống phía sau trường. Hai người đã gặp mặt ở bãi đất trống đó và nạn nhân lại một lần nữa cầu xin tha thứ, nhưng Joo-yeon đã tức giận đến mức không thể tha thứ cho nạn nhân trong lúc nóng giận Joo-yeon đã nhặt cục gạch dưới đất lên và ném vào đầu nạn nhân.
Lời nói của cảnh sát đã làm Joo-yeon rất hoảng loạn. Thật sự là mình đã làm như vậy sao? Là mình đã giết Seo-eun ư? Thật sự cô không nhớ bất cứ điều gì. Bản thân rốt cục tại sao lại tức giận đến thế, Seo-eun rốt cục đã làm sai điều gì.
Không đâu.
Joo-yeon nhớ rất rõ.
Không phải tôi giết Seo-eun. Tôi không giết người.
Joo-yeon nói rằng không phải cô, cảnh sát nói rằng chính là cô. Trên viên gạch gây ra cái chết của Seo-eun phát hiện dấu vân tay của cô, và thậm chí đến thời gian gửi tin nhắn cũng hoàn toàn trùng khớp. Tất cả các chứng cứ trong tình huống này đều đang chỉ ra rằng cô chính là thủ phạm. Nếu không phải là Joo-Yeon đang giả vờ không biết để chối tội, thì chính là cô quá sốc dẫn đến mất trí nhớ.
“Cháu có biết trên viên gạch đó, ngoài cháu còn có dấu vân tay của người khác không?”
Giọng nói của luật sư Kim như là không có gì lo lắng cả.
Joo-yeon thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại mấy ngày trước. Khi cảnh sát tìm đến và cho rằng cô là thủ phạm, Joo-yeon vừa bàng hoàng vừa cạn lời. Cứ tưởng rằng nếu cô nói rằng không phải cô làm, thì sẽ được thả ngay. Nhưng cái ngày có vẻ như được thả về ngay ấy lại thêm một ngày, rồi hai ngày, dần dần thời gian bị giam càng lâu hơn.
“Dấu vân tay của cháu rõ ràng có, nhưng như thế chưa đủ để coi cháu là tội phạm, đương nhiên nếu có chứng cứ chính xác thì họ đã không để mặc cháu như thế đâu, vì không có bằng chứng nên họ chỉ đang suy đoán thôi. Thế nên dù ai có nói gì chăng nữa thì cháu một mực phủ nhận giống như bây giờ là được, hiểu ý cô chưa?”