Chương 4
Hành lang sàn gỗ gần như trống trơn, không có lấy một chiếc bàn ghế nào ra hồn, nên họ đành ngồi trực tiếp trên sàn nhà đối diện nhau. Trưởng nhóm rõ ràng không quen ngồi khoanh chân, liên tục ngọ nguậy, tỏ vẻ khó chịu. Dù vậy, ánh mắt ông vẫn dán vào mấy tấm bằng khen treo kín trên tường.
Các loại giấy chứng nhận và thư khen đa phần ghi nhận công lao tư vấn của Yoon Seopjae cho tổng thống đầu tiên và các thành viên Quốc hội. Một số thư cảm ơn còn mang logo của những tập đoàn lớn.
“Thầy Yoon Seopjae quả nhiên danh bất hư truyền.”
Quả thật, phần lớn khách hàng của ông nội cậu đều thuộc giới tinh hoa chính trị và kinh doanh. Những khung tranh từng được lau chùi cẩn thận mỗi ngày, giờ đây đã phủ đầy bụi.
“Tôi đoán lý do ông đến đây được không?”
Yoon Dam lên tiếng.
“…Hả?”
“Khi tìm đến thầy pháp, người ta thường mong rằng thầy pháp có thể tự biết lý do mà không cần ai nói ra. Họ tin đó là dấu hiệu của tài năng thực sự của một người thầy.”
“Không cần đâu. Nhưng… nếu cậu đoán được, chắc chắn sẽ thuyết phục hơn.”
“Ông nội tôi có thể làm vậy. Nhưng tôi đã nói rồi — tôi không phải thầy pháp. Tôi không có năng lực đó.”
“Vậy thì…”
Vẻ nghi ngờ thoáng vụt lên trong mắt trưởng nhóm.
Ông ta rõ ràng không tin Yoon Dam, nhất là khi cậu đồng ý trò chuyện ngay sau khi nghe đến số tiền ông đề cập.
“Lee Jaeoh đã viết gì trong bài đăng của cậu ta?”
Vừa nghe đến cái tên đó, trưởng nhóm lập tức rút điện thoại từ túi vest.
Mở khóa xong, ông ta tìm đến thư viện ảnh rồi đưa ra một tấm ảnh chụp màn hình bài đăng của Lee Jaeoh trên diễn đàn.
Yoon Dam lướt mắt đọc qua, đến đoạn cuối thì khẽ tặc lưỡi.
“Cái này phóng đại quá.”
“…Gì cơ?”
“Câu chuyện một phần là thật, nhưng có chỗ tôi không nói như thế này.”
Cậu gõ vào một dòng cụ thể trên màn hình.
— Người mày tìm không có ở đây, đừng làm phiền Shell nữa, đi đi.
“Chỗ này sai. Tôi không nói chuyện với ma.”
“Khoan… cậu không nói chuyện với ma?”
“Đúng vậy. Tôi không giao tiếp với chúng dù chỉ một chữ. Cả chỗ này cũng sai nữa.”
Cậu lại gõ vào một dòng khác.
— Bịt tai và nhắm mắt lại.
“Hạ sĩ nhất Lee Jaeoh… đã chết vào đêm hôm đó.”
Đồng tử trưởng nhóm từ từ giãn ra khi quay sang nhìn Yoon Dam.
“Đêm tôi và cậu ta trực tiền tuyến cùng nhau, cậu ta đột nhiên tỉnh dậy và có những hành động kỳ lạ. Trước khi tôi kịp ngăn lại, cậu ta đã tự sát. Đó là lý do tôi được xuất ngũ sớm.”
“Cậu đùa tôi à?! Thằng nhóc tôi vừa gặp — nó đang đứng ngay ngoài kia!”
Mặt trưởng nhóm đỏ bừng vì tức giận, cánh tay chỉ thẳng ra cổng.
“Chàng trai đó? Không phải Lee Jaeoh đâu. Tự kiểm tra đi.”
Yoon Dam đẩy điện thoại của mình trên sàn về phía ông ta.
Với đôi tay tái nhợt, trưởng nhóm vội gửi tin nhắn cho ai đó, rồi quay lại trừng Yoon Dam với ánh mắt như muốn nói:
‘Nếu đây là trò đùa, cậu chết chắc.’
Vài phút trôi qua trước khi có phản hồi.
Khoảnh khắc đọc tin, trưởng nhóm thở ra một hơi dài run rẩy.
Tin nhắn xác nhận — chàng trai ngoài kia không phải Lee Jaeoh. Lee Jaeoh thật đã chết từ lâu.
Mải mê tìm kiếm Yoon Seopjae, trưởng nhóm đã tin lời chàng trai kia mà không hề nghi ngờ.
Ngón tay ông ta run lên khi vuốt qua trán, ánh mắt vô thức nhìn lên xà nhà rồi lắc đầu.
‘Mình điên rồi sao?’
Lẩm bẩm tự nhủ, ông ta nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó.
“Vậy… việc cậu không nói một lời nào với ‘Lee Jaeoh’…”
Trưởng nhóm thở mạnh, mím chặt môi.
Cho đến giờ, ông vẫn nghĩ Yoon Dam chẳng qua chỉ từ chối nói chuyện với một cấp dưới đã vô tình tiết lộ thông tin cá nhân của cậu ta.
Nhưng nếu những lời Yoon Dam nói là thật — nếu cậu thực sự không bao giờ giao tiếp với ma —
“…Cậu vừa cứu tôi khỏi một con ma sao?”
Yoon Dam lắc đầu chắc nịch,
“Không. Lee Jaeoh không đến vì ông. Cậu ta đến vì tôi. Tôi nghe ông nội nói cậu ta cũng xuất hiện ở đây vào khoảng thời gian này năm ngoái. Nhưng khi đó, cậu ta không mang hình người… Có lẽ sau khi thất bại một lần, năm nay cậu ta thử cách khác.”
“Vậy Lee Jaeoh đã chết… đang nhập vào chàng trai ngoài kia?”
“Có lẽ.”
Yoon Dam không chắc chắn, chỉ đáp lại bằng ánh mắt.
Lúc này, trưởng nhóm — người đã cất công đến tận đây vì một nỗi ám ảnh — mới nhận ra đôi mắt của Yoon Dam không giống người thường.
Đôi mắt xanh biếc — một đặc điểm hiếm thấy ở người Đông Á. Đáng lẽ nó phải trông kỳ quặc, nhưng trên khuôn mặt thanh tú của Yoon Dam, nó lại hòa hợp một cách hoàn hảo.
“Cậu ta cứ khăng khăng mình là Lee Jaeoh…”
Giờ đã biết sự thật, trưởng nhóm càng tò mò hơn về chàng trai kia. Nhưng ông ta kiềm lại, sợ mình thất lễ. Thay vào đó, ông tiếp tục hỏi Yoon Dam về Lee Jaeoh.
“Tôi đoán ông không đến đây với lý do tò mò về chuyện của tôi. Và nói thẳng,… tôi không hứng thú với ba trăm triệu won ông đề nghị.”
“Cái gì? Vậy sao cậu lại…”
“Tò mò chiếm lấy tôi.”
Yoon Dam thừa nhận, cậu có xu hướng thích xen vào chuyện người khác.
Cậu tự hỏi tình huống phải tuyệt vọng đến mức nào để họ sẵn sàng đưa ra một số tiền lớn như vậy cho một người xa lạ.
Thành thật mà nói, nếu cậu không để lòng thương xót chi phối bản thân trong vụ Lee Jaeoh, có lẽ cậu đã không gặp rắc rối to ngày hôm đó.
“Giờ ông có thể nói rõ lý do vì sao tìm ông nội và tôi không?”
Trưởng nhóm chuyển từ tư thế ngồi khoanh chân sang quỳ xuống.
Ông ta siết nhẹ tay, đặt lên đùi, liên tục há miệng rồi ngậm lại, như thể khó mở lời.
‘Làm vậy có đúng không? Mình có nên nói không?’
Sự do dự thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt già nua ấy.
Yoon Dam không thúc giục. Cậu kiên nhẫn chờ, để đối phương có thời gian sắp xếp suy nghĩ.
“Sự thật là… người tôi phục vụ…”
Trưởng nhóm nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
“…tự nhận mình là Dokkaebi.”
[Ghi chú của người dịch]
Dokkaebi: một sinh vật thần thoại giống yêu tinh trong văn hóa dân gian Hàn Quốc, nổi tiếng với khả năng siêu nhiên và sự tinh nghịch, ranh mãnh của mình.