Chương 3
“Chúng tôi đã tìm kiếm thầy pháp Yoon Seopjae nhưng nghe tin ông ấy đóng cửa điện thờ cách đây hai năm rồi đột nhiên biến mất. Tôi thành thật xin lỗi, chúng tôi không biết rằng ông ấy đã qua đời.”
Dù ông nội cậu mất vào năm ngoái, nhưng thực tế, ông đã đóng cửa điện thờ — nơi hành nghề thầy pháp của mình — từ hai năm trước, đúng vào thời điểm Yoon Dam được xuất ngũ sớm.
“Nếu ông đến để xem bói—”
Lee Seongheon vội vàng lắc đầu.
“Không phải vì vậy. Thực ra… chúng tôi nghe nói cậu cũng có con mắt tinh tường về… mấy chuyện đó.”
Lời nói của ông ta khiến cậu cảm thấy thật vô lý, nhất là khi nó đến từ một người chưa từng gặp mặt.
“Đi đi.”
“Khoan đã! Trung sĩ Yoon Dam của Tiểu đoàn Key! Cậu được xuất ngũ sớm vì không đủ tiêu chuẩn phục vụ, đúng không?”
Đôi mắt Yoon Dam khẽ nheo lại sau lời nói này.
“Nếu là chuyện đó, tôi không có gì để nói.”
Cậu định đóng cửa.
“Trung sĩ Yoon Dam!”
Một giọng nói vang lên — không phải của Lee Seongheon, mà của người vừa bước ra từ chiếc xe gần đó.
Tầm nhìn của Yoon Dam rất nhạy bén, nhưng cậu không nhận ra chàng trai trẻ đang tiến đến.
Mái tóc ngắn khiến cậu ta trông có phần lạ lẫm. Dù có nhìn kỹ gương mặt, cậu vẫn không thể nhớ ra đây là ai.
“Lâu rồi không gặp, Trung sĩ! Anh nhớ em chứ? Em là Hạ sĩ nhất Lee Jaeoh.”
Chàng trai trẻ tự giới thiệu mình là Lee Jaeoh, cậu ta đứng thẳng, chào theo kiểu quân đội với hai chân khép lại.
Yoon Dam chỉ nhìn cậu ta, không nói gì.
“Thấy chưa? Anh ấy giận rồi. Tôi đã bảo ông rồi mà, anh ấy sẽ giận. Vì vậy tôi mới nói là không muốn làm chuyện này. Trung sĩ, em thật sự xin lỗi.”
Lee Jaeoh thở dài nặng nề, liếc trộm Yoon Dam, tỏ vẻ hờn dỗi như thể bị tổn thương vì sự xa cách sau nhiều năm không gặp.
Khi cậu ta định bước qua ngưỡng cửa, Yoon Dam ngăn lại.
Lee Jaeoh cười gượng, vội vàng giải thích.
“Trung sĩ, em hoàn toàn hiểu vì sao anh giận. Nhưng, ờ… Có ông này cứ nhắn tin hỏi thông tin về anh. Em đã cố lờ đi, nhưng ông ta dai quá…”
“…”
Yoon Dam không hiểu rõ tình hình đang diễn ra trước mắt, nhưng cậu cũng chẳng buồn hỏi thêm.
Lee Jaeoh đứng đó, bồn chồn xoa tay vào nhau. Móng tay cậu ta sần sùi, có vài chỗ dính vảy máu khô.
Đó là một thói quen mà Yoon Dam nhận ra.
Không sai, đúng là Lee Jaeoh mà cậu từng biết.
Nhưng chính điều đó chỉ càng khiến cậu cảm thấy tệ hơn.
Một cảm giác khó chịu dâng lên từ sâu thẳm đáy lòng, cậu có chút hối hận vì đã mở cửa.
“Trung sĩ, đừng nhìn em như vậy. Em biết em sai rồi. Chuyện là… em đã đăng một bài kể về những chuyện chúng ta từng trải qua trong quân đội lên một diễn đàn bí ẩn. Nhưng em thề, em không hề ghi tên anh, đơn vị, hay bất cứ thông tin nào có thể nhận diện anh. Anh còn nhớ không? Chúng ta từng trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ. Vì vậy em mới viết về nó. Rồi đột nhiên, ông này nhắn tin cho em…”
Chàng trai tiếp tục luyên thuyên một cách lộn xộn, nhưng khi ghép lại, câu chuyện vừa phức tạp lại vừa đơn giản.
Trưởng nhóm bảo vệ đang tìm kiếm một người có khả năng xử lý các hiện tượng siêu nhiên. Ông ta đã hỏi thăm rất nhiều thầy pháp, nhưng không ai có thể giúp được. Qua nhiều nguồn tin, ông biết đến thầy pháp Yoon Seopjae, người được cho là giỏi nhất trong lĩnh vực này, nhưng Yoon Seopjae đã đóng cửa điện thờ và biến mất không dấu vết từ lâu. Hết cách, ông ta vô tình đọc được bài đăng của Lee Jaeoh. Trong cơn tuyệt vọng, ông bám lấy chi tiết về “tiền bối bị ma ám, Yoon Dam”. Và thế là có ngày hôm nay.
Yoon Dam đứng thẳng người, khoanh tay thật chặt.
Đã hơn hai tuần cậu chưa bước chân ra ngoài, điều đó khiến cậu đặc biệt cáu kỉnh. Cậu đã cố gắng tránh tiếp xúc với mọi người, thậm chí là cả nhân viên giao hàng, vậy mà giờ đây lại có hai vị khách không mời đến tận cửa.
Suốt thời gian chàng trai giải thích, Yoon Dam không nói một lời nào. Dần dần, vẻ mặt của trưởng nhóm cũng chuyển từ quyết tâm sang lo lắng.
“Tôi không biết ông đã nghe được gì, nhưng tôi không phải là ông nội. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Tạm biệt.”
Cậu nắm chặt tay nắm cửa, chuẩn bị đóng lại.
“Ba trăm triệu.”
(₩300,000,000 ≈ $206,924)
Trưởng nhóm đột nhiên giơ ba ngón tay.
“Nếu cậu có thể giải quyết vấn đề này giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ trả ba trăm triệu won. Không, cậu có thể ra cái giá cậu muốn!”
Yoon Dam giả vờ suy nghĩ, ngón tay nghịch nghịch tay nắm cửa tròn.
Rồi thay vì đẩy cửa ra, cậu mở toang nó.
“Vào đi.”
Trưởng nhóm rõ ràng sững sờ, không ngờ rằng lời đề nghị lại được chấp nhận một cách dễ dàng như vậy.
“Sao? Không vào à?”
Sau một khoảnh khắc bối rối, trưởng nhóm vội vàng bước vào trong.
Chàng trai háo hức theo sau, nhưng trước khi cậu ta kịp bước qua ngưỡng cửa, Yoon Dam đóng sập cửa lại và khóa chặt.
“Trung sĩ! Trung sĩ…!”
Bên ngoài, chàng trai liên tục gọi, nhưng Yoon Dam phớt lờ, ra hiệu cho trưởng nhóm theo cậu lên hiên chính.