Chương 1
Tôi bỏ học vào năm cuối cấp ba, sau đó cắm mặt tại quán net quanh năm suốt tháng cho đến khi nhận được giấy gọi nhập ngũ.
Tôi được điều đến Yeoncheon – cái tiền tuyến chết tiệt ấy.. Mấy ông biết mà đúng không?
Khi trực ở tiền tuyến GOP, bạn có thể nghe thấy loa phát thanh từ bên Triều Tiên, vang lên những lời kêu gọi đào tẩu.
Trời ạ, đóng quân ngay tiền tuyến tệ đến mức khiến tôi từng nghiêm túc nghĩ đến việc đào ngũ, nhưng tôi chịu đựng được vì tiền bối tôi đúng là một thiên thần.
Nhưng mà, tiền bối của tôi cũng hơi… kỳ lạ.
Anh ấy hay thức dậy giữa đêm, nhìn chằm chằm vào góc trống hoặc tự lẩm bẩm một mình. Ban đầu, tôi tưởng anh chỉ đang mộng du, nhưng sau một thời gian sống chung, tôi nhận ra rằng —
Tiền bối của tôi thực sự nhìn thấy ma.
Chuyện đáng nhớ nhất xảy ra khi tôi trực tiền tuyến GOP cùng anh ấy.
Trời đất, vị tiền bối như tiên này còn mang cả đống bánh Chocopie cho tôi ăn nữa.
Tôi đang thiu thiu ngủ sau khi ăn no căng bụng thì đột nhiên trung đội trưởng đập cửa chốt gác ầm ầm.
Ai từng làm nhiệm vụ ở đó đều biết: khi trung đội trưởng hay tiểu đoàn trưởng bất ngờ xuất hiện, đầu óc bạn sẽ trở nên trống rỗng vì sợ hãi.
“Này, Shell! Thằng ranh con! Mở cửa ra ngay!”
Ông ấy gào tên tôi, tôi sợ đến suýt tè ra quần. Hoảng hốt, tôi vội lao đến mở cửa nhưng tiền bối đột nhiên nắm tay tôi và lắc đầu hai lần.
“Shell, đồ ngốc! Mày chết chắc rồi, hiểu không? Không mở cửa ngay bây giờ tao giao mày cho hiến binh đấy! Mở ra! Mở! Mở!!!”
Bên ngoài, trung đội trưởng gào thét điên cuồng, nhưng tiền bối cản không cho mở cửa.
“Tiền bối, có chuyện gì vậy? Trung đội trưởng đang ở ngay ngoài kia! Chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy!”
Tôi sợ khiếp vía, đi qua đi lại không yên.
“Ông ấy không nói mật khẩu.”
Ngay khi tiền bối nói vậy, tôi cảm thấy như bị ai đó đập một cú vào đầu bằng báng súng.
Dù là tiểu đoàn trưởng đi nữa, họ cũng phải đọc mật khẩu trước khi chúng tôi mở cửa chốt gác – không có ngoại lệ. Tôi không điên, nhưng lúc đó tôi suýt mở cửa ngay, như bị thôi miên hay gì đó.
“Shell, thằng ngu! Nhìn xuống nòng súng của mày ngay! Mày có biết mày gây ra mớ hỗn độn gì không hả?!”
Vì tôi không mở cửa, ‘trung đội trưởng’ bắt đầu hét lên đe dọa tôi.
Tôi biết nhìn xuống nòng súng là tự tìm cái chết. Nhưng không hiểu sao, tôi lại liếc nhìn nó. Đúng lúc đó, tiền bối đột nhiên nắm lấy nòng súng và giật mạnh xuống.
“Bịt tai và nhắm mắt lại.”
Bình thường thì tôi sẽ hỏi tại sao, nhưng lúc đó đầu tôi chẳng nghĩ được gì cả.
Tôi làm theo lời anh ấy. Ngay khi bịt tai và nhắm mắt, một luồng khí lạnh chợt chạy dọc người – không phải loại lạnh của thời tiết, mà là loại lạnh khiến tóc gáy dựng đứng, làm cho chân tay run rẩy trong khi đó vẫn là mùa hè.
Một lúc sau, khi tôi mở mắt ra, ngoài kia chẳng còn bóng dáng của trung đội trưởng nữa, không còn một bóng người nào.
“Tiền bối… trung đội trưởng đâu? Ông ấy đã đi rồi à?”
“Shell thân mến, có lẽ cậu vừa gặp ác mộng rồi. Ăn thêm một cái bánh Chocopie nữa nhé?”
Khi tôi ngơ ngác hỏi anh ấy chỉ bóc thêm một cái Chocopie, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi có thể coi đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ và tiếp tục ăn bánh cho yên…
Nhưng mẹ kiếp! @#$!! Nghĩ lại thôi cũng khiến tôi nổi da gà.
Sự thật là, khi anh ấy bảo tôi bịt tai, theo linh tính chẳng lành nên tôi chỉ giả vờ làm theo.
Và tôi nghe anh ấy nói với “trung đội trưởng” ngoài kia:
“Người mày tìm không có ở đây, đừng làm phiền Shell nữa, đi đi.”
Đó là những lời tiền bối nói. Và trời ơi, tôi nhận ra rằng nếu không có anh ấy, con ma đó chắc chắn đã khiến tôi làm xằng làm bậy, thậm chí có khi tôi đã chết ở xó nào rồi.
Tôi còn nhiều chuyện để kể về vụ này nữa. Nếu mọi người thích, tôi sẽ làm Phần 2.
Brawler: Cái gì?! Bằng chứng đâu? Tác giả bài này không xác minh câu chuyện này là thật hay giả à? Tao thấy nhảm nhí quá. <6.30 19:36>
Shell: Tôi không thể chứng minh, nhưng chuyện này có thật 100%. Tôi thực sự muốn gặp lại tiền bối. <6.30 19:37>
Homona: Mày ngủ với tiền bối à? <6.30 19:38>
Shell: Cậu điên à? <6.30 19:38>
Tweety: Không đùa chứ, tất cả đều là thật á? Vị tiền bối của mày giờ làm thầy pháp à? <6.30 19:39>
Shell: Mọi chuyện đều là thật. Tôi gặp anh ấy năm ngoái, nhưng giờ không biết anh ấy thế nào. Anh ấy có… chút chuyện, nên tránh gặp tôi. <6.30 19:40>
Tweety: Có chuyện gì thế? <6.30 19:42>
Shell: Ờ… tôi không nói được. Với tôi cũng là chuyện lớn lắm. <6.30 19:45>
ClackClack: Dù là thật hay giả thì câu chuyện này cũng đỉnh vãi. Tôi cần phần 2 ngay! <6.30 19:59>
Shell: Có vẻ mọi người thích, nên đây là đoạn nhá hàng. Tôi từng nghĩ tiền bối xuất thân nhà giàu vì anh ấy lúc nào cũng mua Chocopie cho tôi. Nhưng khi gia đình anh ấy đến thăm, tôi mới nhận ra đó là một ông lão mặc quần áo thầy pháp. Mấy ông từng gặp thầy pháp thật ngoài đời chưa? Ông ấy cao to, mang khí chất bức người, rất ngầu. Ông cảm ơn đơn vị vì đã chăm sóc tiền bối, rồi mua gà rán và burger cho cả đám. Nhưng đỉnh nhất là gì? Vị thầy pháp đó lái Rolls-Royce đấy. <6.30 20:15>
Brawler: Luật sư lái Lincoln, thầy pháp lái Rolls-Royce? Bro, bớt phóng đại đi. <6.30 20:17>
Tweety: Cậu biết ông thầy pháp đó làm bói toán ở đâu không? <6.30 20:20>
Shell: Sao tôi biết được. Tiền bối tôi ghét những người hỏi chuyện đó lắm. <6.30 20:21>
Tweety: Cậu chắc chắn là vị tiền bối kia thấy ma thật chứ? Không phải cậu tưởng tượng đúng không? <6.30 20:21>
Shell: Tôi cá cả chim tao luôn. Không đời nào là chuyện tưởng tượng. <6.30 20:22>
Tweety: Shell, kiểm tra tin nhắn riêng đi. <6.30 20:30>
Brawler: Hahahaha Tweety sắp qua cắt chim Shell, lol. <6.30 21:35>
ClackClack: Khoan, có gì đó sai sai? Dựa vào bài cũ của Shell, cậu ta vẫn đang học cấp ba mà. Sao lại đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự rồi? <6.30 21:36>