Chương 1
Những khó khăn của Sijin bắt đầu từ khoảng hai tuần trước, vào ngày anh lần đầu tiên đến Trung tâm F12.
Vào ngày đầu tiên, Sijin chất một chiếc vali nặng lên xe hơi và hướng tới Trung tâm F12. Đây là trung tâm lớn nhất tại Hàn Quốc với số lượng lực lượng đặc biệt có năng lực đông nhất, và nó đã đạt được những kết quả đáng kinh ngạc nhất.
Điều trớ trêu là Sijin chỉ là một người bình thường. Anh không thể hiện thực hóa sức mạnh của thiên nhiên như một Esper hay tự do điều khiển dòng chảy năng lượng như một Guide.
Tuy nhiên, Baek Sijin là một sự hiện diện vô cùng thiết yếu đối với những Năng Lực Gia này. Ở Trung tâm F12, nơi tập trung rất nhiều vào việc tiêu diệt quái vật, tỷ lệ những người mất kiểm soát trong số các Năng Lực Gia trực thuộc rất cao. Để giảm thiểu tỷ lệ này bằng cách nào đó, giám đốc Trung tâm đã tuyển dụng Sijin, một bác sĩ chuyên về Năng Lực Gia, làm nhân viên chẩn đoán.
‘Dù thế nào đi nữa, mình không ngờ xác suất lại cao đến vậy đấy.’
Chỉ đến hôm nay Sijin mới biết về tỷ lệ mất kiểm soát tại Trung tâm F12. Người ta nói rằng tháng nào cũng có một Năng Lực Gia mất kiểm soát. Ở các trung tâm khác, trung bình chỉ là hai đến ba lần một năm. Nhưng ở đây, là một lần mỗi tháng.
‘Chắc điều đó có nghĩa là mạng sống của mình sẽ bị đe dọa mỗi tháng…’
Sijin bị cuốn vào cảm giác trách nhiệm nghề nghiệp. Hình ảnh trong tâm trí anh khi nghĩ về tình huống của mình khá rõ ràng hiện lên một cách rõ ràng.
Khi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, luôn có một nhân vật bị hy sinh đầu tiên sau khi ai đó thức tỉnh sức mạnh. Thường thì đó là các nhà nghiên cứu quản lý, những người thí nghiệm bên cạnh họ. Ồ, có lẽ đúng hơn là các nghiên cứu sinh nhỉ…?
Dù sao đi nữa, Sijin giờ đây cảm thấy mình như một con cừu bị hiến tế. Quản lý những Năng Lực Gia có thể rơi vào trạng thái mất kiểm soát bất cứ lúc nào, anh có thể sẽ là con cừu đầu tiên bị cuốn vào sức mạnh đó trong lúc chăm sóc họ.
Dẫu vậy, Sijin quyết tâm sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc những Năng Lực Gia này. Sau khi đỗ xe, Sijin lặng lẽ tự thề thốt một mình và nắm chặt chiếc mặt dây chuyền bạch kim tròn đeo quanh cổ.
Cộp.
Sau khi kết thúc dòng suy nghĩ, Sijin bước ra khỏi xe. Trước mặt anh là Trung tâm F12, đẹp hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Là trung tâm lớn thứ hai ở Hàn Quốc, các tòa nhà lớn của nó nổi bật như một khuôn viên trường học.
Sijin kéo chiếc vali nặng nề bước về phía trung tâm.
Phong cảnh của Trung tâm được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng thỉnh thoảng có những dấu vết của cây bị cháy hoặc một bức tượng bị lật ngược. Những dấu hiệu này như những đài tưởng niệm, là dấu tích của các tai nạn do Năng Lực Gia nghịch ngợm gây ra. Nhìn thấy những dấu hiệu này, Sijin cuối cùng cũng nhận ra rằng mình thực sự đã đến Trung tâm F12.
Và ở đây có Ham Geonwu, người từng cứu anh trong quá khứ.
‘Tim mình cứ đập thình thịch suốt, lạ ghê.’
Hít một hơi thật sâu, Sijin bình tĩnh tiến đến trạm kiểm soát an ninh. Trong tháng Năm tươi mới, thời tiết mùa xuân trong lành và ấm áp, trái ngược với trạng thái căng thẳng của Sijin.
Sau một đợt kiểm tra đơn giản, Sijin hướng tới tòa nhà lớn mà anh được chỉ dẫn. Khi bước vào, điều đầu tiên anh nhận thấy là văn phòng hành chính và một sảnh chờ mang cảm giác lịch sử cùng dòng chảy thời gian.
Và giữa sảnh, Sijin chạm mắt với một người đàn ông ăn mặc lịch sự và cực kỳ đẹp trai.
Người đàn ông nhìn anh một cách kỳ lạ.
‘Sao anh ta lại nhìn mình nhỉ?’
Sijin bối rối nhìn anh ta, nhưng rồi nghĩ rằng có thể anh ta đang nhìn thứ gì đó phía sau mình và cứ thế bước qua.
Đúng lúc đó, một giọng nói rõ ràng và thân thiện vang lên từ phía sau.
“Xin chào, chắc hẳn anh là bác sĩ Baek Sijin đúng không?”
Ai đó đột nhiên nắm lấy cổ tay Sijin. Quay lại, Sijin phải ngước lên mới nhìn được mặt của người đàn ông cao lớn. Đó chính là người đàn ông đứng ở sảnh lúc nãy.
Anh ta cũng đeo kính như Sijin, có vẻ ngoài gọn gàng và ngăn nắp. Dường như anh ta đang chờ Sijin, anh ta mỉm cười nhẹ và đưa tay ra bắt.
“Tôi đến từ Ban Hành chính, đến để hướng dẫn anh. Rất vui được gặp.”
“À… Rất vui được gặp cậu. Tôi là Baek Sijin.”
Sijin lịch sự bắt tay và mỉm cười. Khi nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, anh ngẩn người.
Mái tóc nâu chocolate tự nhiên và những đường nét cân đối, đẹp trai trông thật ấn tượng. Dù tổng thể trông anh ta lạnh lùng và điềm tĩnh, chắc chắn có một vẻ nghiêm túc toát ra. Anh ta tỏa ra một sự tự tin cuốn hút, và đôi mắt nâu nhạt của anh ta lại càng trở nên bí ẩn khi Sijin nhìn lâu vào đó.
Khi nhận thấy đôi tai hơi ửng đỏ của người đàn ông, Sijin cảm nhận được một chút căng thẳng.
‘Họ cố tình cử một người đẹp trai đến sao?’
Ngay cả Sijin, người thường không để ý lắm đến ngoại hình, cũng không thể rời mắt khỏi anh ta và tự hỏi. Hơn nữa,mùi hương dễ chịu của xà phòng tỏa ra từ anh ta khiến Sijin càng thêm thiện cảm.
Điều bất ngờ là mỗi khi anh ta di chuyển, đường nét cơ bắp rắn chắc bên dưới bộ vest lộ ra, khiến Sijin thắc mắc liệu anh ta có thực sự chỉ mà là nhân viên hành chính không.