Chương 0
Trong thế giới của các Esper và Guide, được gọi chung là Năng lực gia, cũng có những người bình thường. Baek Sijin là một người bình thường, nhưng anh lại có rất nhiều liên quan đến Người Năng lực gia. Lý do là vì anh là một bác sĩ chuyên phân tích và giám sát cơ thể của những Năng lực gia bảo vệ quốc gia. Việc các chuyên gia được gắn bó với những chiến binh quý giá của đất nước để giám sát họ là điều tự nhiên.
[Đội Kiểm Tra Chẩn Đoán Năng Lực]
[Nhân Viên Chẩn Đoán Baek Sijin]
Thẻ nhận dạng đung đưa trên chiếc áo blouse trắng của Baek Sijin. Bước chân anh không chút sức sống đi dọc trên hành lang, quầng thâm hiện rõ trên gương mặt mảnh mai sau cặp kính. Hôm nay, Sijin lại phải vật lộn với sự mệt mỏi.
‘Baek Sijin… con kiến thợ chăm chỉ của Trung tâm.’
Sijin bước đi nhanh chóng, tự giễu mình trong suy nghĩ. Dù được gọi là bác sĩ, Sijin cảm thấy bản thân chẳng khác gì một con kiến thợ. Lúc nào cũng phải đối diện với lượng công việc quá tải. Trong lòng, anh luôn khao khát được sống như một Năng lực gia, có thể thoải mái sai khiến những con kiến thợ bình thường.
Đúng lúc đó, một giọng nói sôi nổi vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
“Ai mà có thời gian lo lắng về tỷ lệ tương thích giữa trận chiến chứ? Hãy biết ơn vì có một Guide đi.”
Sijin chậm rãi quay đầu. Ở trung tâm khung cảnh tuyệt đẹp, một người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài thô ráp đang vừa đi vừa nói chuyện lớn tiếng với những người khác. Ánh mắt Sijin dán chặt vào cậu ta.
‘Ham Geonwu…’
Cậu ta là một Esper cấp A.
Baek Sijin dừng bước, như thể tự hỏi anh đã mệt mỏi lê bước về phía ký túc xá từ khi naog. Sau đó, anh đứng lặng, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ.
Ham Geonwu một tay đút túi quần, tay kia nghịch ngợm xoay hai đồng xu trên không trung. Cậu ta mang một khí chất đặc trưng không thể nhầm lẫn của một Esper, điều khiển chúng một cách dễ dàng bằng niệm lực.
Cậu ta là một Năng lực gia phi thường. Ham Geonwu. Đạt được cấp A ở tuổi hai mươi tám, là một Esper tài năng xuất chúng. Đạt cấp A từ khi còn trẻ, Trung tâm luôn đặt kỳ vọng lớn lao rằng cậu sẽ đạt cấp S trong vòng ba năm, biến cậu ta thành một cá nhân đầy triển vọng gánh vác hy vọng của Trung tâm trên vai.
Và cậu là ân nhân cứu mạng của Baek Sijin.
‘ Chắc hôm nay cậu ấy cũng đi tập luyện.’
Một nụ cười dần hiện lên trên môi Sijin mà anh không nhận ra. Dù quầng thâm dưới mắt vì khối lượng công việc dày đặc, chỉ cần nhìn thấy Ham Geonwu, anh lại tạm quên đi sự mệt mỏi.
“Có gì buồn cười sao?”
Tuy nhiên, nơi có niềm vui thì cũng có trở ngại.
Sijin giật mình vì giọng nói vang lên từ bên cạnh. Sau một thoáng do dự, anh ngẩng lên nhìn. Người đó liếc qua cửa sổ mà Sijin đang nhìn, rồi thờ ơ nhận xét.
“Chỉ là khuôn mặt của Ham Geonwu thôi mà.”
“Guide… Jeong Taeyul…”
Sijin ngập ngừng thốt lên tên cậu ta. Trong ánh mắt anh có chút căng thẳng.
Jeong Taeyul, tay đút túi quần, dường như đang nhìn ra cửa sổ, rồi nhanh chóng liếc xuống Sijin với đôi mắt hơi nheo lại. Đôi mắt màu hổ phách của cậu ta sắc bén như mắt diều hâu.
‘Sao lại đúng lúc này cơ chứ…’
Không hiểu sao, Sijin cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo. Gặp Jeong Taeyul vào đúng lúc này.
Có lý do khiến Sijin lo lắng. Nếu anh và Jeong Taeyul có một mối quan hệ bình thường thì Sijin hẳn sẽ nhìn cậu ta một cách thiện cảm rồi. Dù sao thì cậu ta cũng là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai như người mẫu.
Tuy nhiên, từ khi tình cảm của Sijin dành cho Geonwu bị lộ, một mối quan hệ thân thiện như vậy mà không thể hình thành.
Jeong Taeyul là một Guide cấp A, là tồn tại còn hiếm hơn cả Esper. Không chỉ có vậy, Jeong Taeyul là Guide hoàn hảo với tỷ lệ tương thích lên tới 70% với Ham Geonwu.
Jeong Taeyul hỏi, “Bác sĩ Baek, có phải anh đang nhìn Ham Geonwu không?”
“Không, không, không phải đâu.”
Giọng cười của Sijin hơi cường điệu, như muốn ám chỉ rằng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Bối rối trước câu hỏi trực tiếp, Sijin vội vàng đáp lại. Jeong Taeyul vẫn kiên trì tiếp tục hỏi, có lẽ đã nhận ra sự lúng túng của Sijin.
“Vậy sao?”
“Chỉ là phong cảnh đẹp thôi…”
“Dù hoa đã chết hết rồi?”
Jeong Taeyul đáp lại với giọng điệu chế giễu. Thật không may, do một tai nạn từ một Năng lực gia, luống hoa đã bị cháy đen. Mất đi lý do biện minh, Sijin bất giác co người lại, cảm thấy không còn cách tự vệ nữa.
“Nếu anh cứ nhìn Ham Geonwu mỗi ngày như vậy thì những Năng Lực gia khác sẽ cảm thấy bị bỏ rơi đấy… anh không nghĩ vậy sao?”
Jeong Taeyul giờ đây lại dịu giọng, giả vờ buồn bã. Rõ ràng là một màn thể hiện không biết xấu hổ mà.
“K-Không, tôi chăm sóc tất cả Năng Lực gia một cách công bằng mà.”
Sijin nói với giọng hơi run, sự mệt mỏi khiến anh lắp bắp. Jeong Taeyul lặng lẽ quan sát anh, khi Ham Geonwu – nguyên nhân của rắc rối – không còn xuất hiện ngoài cửa sổ nữa.
Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm. Mắt Sijin đảo quanh, tìm lý do để thoát thân. Tuy nhiên, một giọng nói uể oải vang lên trước.
“Tại sao anh cứ nhìn cậu ta mãi vậy? Xin lỗi vì đã hỏi nhé.”
“Tôi…”
Khi Sijin vừa mở miệng, bàn tay lớn của Jeong Tae Yul lại tiến gần hơn, khiến anh nhắm chặt mắt lại. Nhưng Jeong Taeyul chỉ đơn giản chỉnh lại dây đeo thẻ nhận dạng quanh cổ Sijin. Sijin không nói nên lời, bất ngờ trước hành động đó.
Sijin không biết nên theo nhịp điệu lnào. Anh biết tất cả chỉ là một dạng kiểm soát và anh cũng đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Việc có sự gắn bó giữa một Esper với tỷ lệ tương thích trên 70% và Guide của họ là điều tự nhiên. Sijin cảm thấy cần đưa ra thêm lý do để phòng trường hợp xấu.
Nhưng hôm nay, Sijin quá mệt mỏi và không còn sức để làm vậy. Lấy hết can đảm, Sijin lên tiếng.
“Nếu cậu không còn cần gì từ tôi thì tôi xin phép đi nhé.”
“Được thôi.”
Ngạc nhiên thay, Jeong Taeyul để Sijin đi mà không phản kháng. Sijin cố bước qua đôi vai rộng của cậu ta một cách nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước thì lối đi bị chặn lại. Jeong Taeyul bước nửa bước sang bên, di chuyển theo Sijin.
Sijin cố lờ đi và di chuyển sang phải lần nữa. Nhưng lại bị chặn. Việc đó cứ lặp lại như thế đến ba lần.
Giờ đây, Sijin ngước nhìn Jeong Taeyul với ánh mắt đầy oán giận.
“Guide Jeong Taeyul.”
“Vâng?”
“…”
Jeong Taeyul nở một nụ cười nhếch mép trông thật đáng ghét sau gương mặt đẹp trai của mình.
Biết ngay. Jeong Taeyul sẽ không dễ dàng để mình đi vậy đâu.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Jeong Taeyul khéo léo nhếch một bên miệng và hỏi, “Bác sĩ, anh trông mệt mỏi quá này. Anh ổn chứ?”
‘Vì cậu cả đấy.’
Sijin kìm nén ý muốn bật ra suy nghĩ thật. Anh cố gắng kiểm soát cơn giận và đáp, “Vì đợt kiểm tra tổng quát tuần này thôi.”
“ À nhỉ, đúng rồi. Tôi hiểu rồi.”
Jeong Taeyul lẩm bẩm như thể vừa quên mất. Sijin thấy khó chịu vì cậu ta giả vờ không biết, dù chính anh ta cũng đã trải qua kiểm tra. Thật bực mình khi cậu ta không để anh đi dù biết rõ anh đang rất mệt.
“ Chắc anh phải mệt mỏi lắm. Để tôi mua cà phê cho anh nhé?”
“Không cần đâu. Giờ tôi định đi ngủ ngay.”
Giờ đây, Sijin không còn che giấu sự mệt mỏi của mình nữa . Anh thậm chí còn ngấm ngầm chơi trò đấu trí, nhìn thẳng vào Jeong Taeyul. Lời cảnh báo đã quá rõ ràng- anh đang yêu cầu được rời đi.
“Được rồi. Đi đi.”
Jeong Taeyul gật đầu nói. Sijin lặng lẽ cúi đầu và nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt sắc bén của cậu ta. May mắn thay, lần này Jeong Taeyul không chặn đường anh nữa.
Sijin bước dọc hành lang, xuống một cầu thang trước khi thở dài một hơi. Anh tháo kính ra, dụi đôi mắt mệt mỏi với quầng thâm đậm như gấu trúc. Thật là một cảnh tượng đáng thương.
‘Nếu mình phải thực sự nghỉ việc thì tất cả là tại Jeong Taeyul…’
Sijin cay đắng nghĩ. Hóa ra một kẻ vừa cười vừa có tính chiếm hữu mới là đáng sợ nhất. Và nếu người đó là một Năng Lực gia cấp A thì mọi thứ còn phức tạp hơn.
Mình đã bao giờ nói muốn hẹn hò với Ham Geonwu đâu chứ?
Cảm thấy bất công, Sijin tựa đầu vào tường.
Ai nói mình đang cố cướp Ham Geonwu? Chỉ riêng việc tiếp cận ân nhân cứu mạng của mình bằng thứ tình cảm tự nhiên nhất cũng đã đủ khó khăn khi Jeong Taeyul luôn cảnh giác kè kè bên cạnh rồi. Vậy nên, dù Sijin cố giấu cảm xúc, anh vẫn thường bị Jeong Taeyul – một kẻ nhạy bén trong việc đọc cảm xúc – nhìn thấu.
Đột nhiên, Sijin cảm thấy kiệt sức. Anh không đến Trung tâm F12 để chơi trò đấu trí thế này. Anh ở đây, vì tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp.
Sijin thở dài mệt mỏi và lê đôi chân rã rời để được nghỉ ngơi sớm hơn.
Quả thực, sống như một người bình thường trong thế giới của những Năng Lực gia điên rồ đúng là những ngày chuỗi gian nan..