Chương 82
CHƯƠNG 82.
Không chút do dự, tôi lập tức gửi một tin nhắn.
[Xin chào, cậu khỏe không? Là Dowon đây!]
Sau khi gửi đi, tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì lần cuối chúng tôi liên lạc cách đây tận 2 năm. Thế là tôi tự nhiên viện cớ dù chẳng ai hỏi.
[Không phải tôi sắp cưới đâu haha]
[Cũng không phải chuyện tôn giáo…]
[Cũng không phải mượn tiền…]
[Tôi không định bán bảo hiểm cho cậu…]
[Chỉ là tôi chợt nhớ đến cậu thôi…]
Ngay lập tức, tôi nhận được một cuộc gọi.
– Kim Doweon! Lâu quá không gặp!
Vì không thể thẳng thắn nói ra ý định muốn tới đó để khắc ấn, tôi cẩn thận lựa lời.
Tôi nói dối khá trơn tru, bảo rằng tôi mệt mỏi với công việc ở Seoul và đang cân nhắc chuyển sang chi nhánh Busan. Bạn tôi hào hứng bảo tôi đến ngay. Đến đây đi! Busan tuyệt lắm!
Tôi thuận miệng hỏi người bạn này về Esper cấp S được đồn đại ở chi nhánh Busan.
– Tôi cũng không rõ lắm. Hình như hiện tại người đó chưa có Guide chuyên trách đâu? Cô nàng này khá là cá tính, là mục tiêu bị tránh xa số một ở đây đấy.
Họ nói vậy. Ngay khi cúp máy, tôi liên lạc với bác sĩ.
– Cậu muốn gặp Esper ở chi nhánh Busan sao?!
Bác sĩ ngạc nhiên hỏi lại. Tôi trả lời một cách máy móc:
Vâng. Tôi đã nói chuyện với cậu Cha rồi. Cậu Cha muốn phá bỏ khắc ấn của chúng tôi càng sớm càng tốt, nên anh có thể kiểm tra xem có người nào ở chi nhánh Busan muốn tìm để khắc ấn không, và tỷ lệ tương thích của tôi với họ là bao nhiêu không? Tôi chỉ muốn thử thôi, chỉ thử thôi.
Bác sĩ tò mò muốn biết toàn bộ câu chuyện trước yêu cầu của tôi, nhưng vì nói thêm chỉ tổ làm đau miệng, tôi rút gọn thành “Cậu Cha cũng đồng ý rồi.”
Trong lúc đó, có vẻ Cha Gweonwoo đã nói chuyện với trung tâm về kỳ nghỉ của tôi.
Trung tâm vốn khăng khăng rằng khó có thể cho phép tôi nghỉ một tháng vì năng lực của cậu ta vừa mới trở lại và tôi đang trong trạng thái khắc ấn, nhưng không hiểu sao đột nhiên họ lại liên lạc với tôi để đến điền đơn xin nghỉ phép.
Tôi lập tức lao đến trung tâm. Và tại đó, tôi mới nhận ra hệ thống khắc ấn trói buộc con người đến mức nào.
Họ nói rằng muốn nghỉ phép dài hơn 3 ngày thì cần sự đồng ý của đối tác.
Nhưng chẳng phải cậu Cha là người nói để tôi đi nghỉ phép trước sao! Vậy là tôi vẫn cần đơn đồng ý nữa hả?
Không có giấy tờ đầy đủ thì chúng tôi không thể xử lý được.
Suýt nữa là tôi không được phê duyệt kỳ nghỉ cho đến khi có chữ ký của Cha Gweonwoo, nhưng may mắn là Cha Gweonwoo đang ở trung tâm.
Đúng rồi. Điều cậu yêu cầu trước đó.
Trong lúc chờ Cha Gweonwoo, nghe nói là đang ở trung tâm huấn luyện, đến, bác sĩ như nhớ ra gì đó và rút một tập tài liệu từ ngăn kéo. Khi tôi nhìn vào, đó là kết quả tỷ lệ tương thích với Esper ở Busan.
Tôi nghe nói bước sóng của Esper đó khá khó nhằn, nên không kỳ vọng nhiều, nhưng kết quả lại cao hơn tôi tưởng.
Bác sĩ nói đúng.
Dù không đạt đến tỷ lệ tương thích với Cha Gweonwoo, kết quả vẫn là 89%. Với một Esper tôi chưa từng gặp, con số này không tệ. Nếu chúng tôi cùng làm bài kiểm tra, có thể còn cao hơn nữa.
Hơn nữa, khi tôi kiểm tra thì người này hiện tại không có hướng dẫn viên chuyên trách, và tỷ lệ tương thích với cậu cao hơn so với các hướng dẫn viên khác ở chi nhánh Busan, nên họ dường như đang hy vọng Hướng Dẫn Viên Kim Doweon sẽ đến. Nhưng thực tế, việc khắc dấu không phải chuyện dễ xảy ra…
Lời bác sĩ dừng lại khi tiếng gõ cửa vang lên. Cửa mở ra, Cha Gweonwoo bước vào. Nhìn mái tóc rối bù và bộ đồng phục chiến đấu, có vẻ cậu ta đã đến thao trường từ sáng sớm.
Tôi chỉ cần ký thôi, đúng không?
Cậu ta bước thẳng đến bàn mà không chút do dự, đôi chân dài sải bước. Rồi anh ta nhặt cây bút máy lăn lóc trên bàn và ký mà chẳng buồn kiểm tra nội dung.
Trong khi Cha Gweonwoo ký hàng loạt tài liệu một cách máy móc, không biết nhìn vào đâu, tôi cẩn thận xem xét hồ sơ của Esper kia mà bác sĩ đưa cho.
Hai mươi mốt tuổi. Họ nói cô ấy là người mới, nhưng còn trẻ hơn tôi. Nhìn ảnh hồ sơ với cái nháy mắt trong khi hầu hết mọi người đều chụp với khuôn mặt nghiêm túc, có vẻ người này cũng chẳng bình thường. Họ bảo cô ta là mục tiêu bị tránh xa số một. Có phải trong ngành này càng cấp cao thì tính cách càng khó ở không?
Cái đó không cần ký đâu. …Ừm, Esper Cha Gweonwoo?
Nghe tiếng bác sĩ gọi, tôi ngẩng đầu lên một chút, và không hiểu sao ánh mắt tôi chạm phải Cha Gweonwoo đang nhìn về phía này.
Ơ…
Tôi khựng lại một lúc, không ngờ anh ta lại nhìn tôi. Đôi mắt đen sâu thẳm, như phản chiếu khuôn mặt tôi, nhìn tôi trống rỗng trước khi biến mất.
Xong chưa?
Cha Gweonwoo bình tĩnh rời mắt đi, thẳng lưng đặt bút xuống. Giọng anh ta hơi cáu kỉnh, như thể đang nói, gọi một người bận rộn đến đây chỉ vì chuyện cỏn con này sao?
Bác sĩ vội giữ Cha Gweonwoo lại khi cậu ta định rời đi mà không ngoảnh đầu.
À! Và anh hãy sắp xếp đồ đạc ở chỗ ở của mình trong tuần này nhé.
Cha Gweonwoo, đang bước đi, dừng lại và quay người. Nhìn cặp lông mày nhướng lên, có vẻ cậu ta còn chẳng nhớ mình có đồ đạc để đâu đó.
—
Cha Gweonwoo hành động như một kẻ cực kỳ bận rộn, nói rằng sẽ đi sắp xếp đồ ngay lập tức. Dưới áp lực của bác sĩ, tôi đành phải theo cậu ta.
Trong thang máy, tôi giơ máy nhắn tin lên, cố đọc bầu không khí.
Tôi gọi xe nhé?
Cha Gweonwoo nhấn nút xuống tầng hầm 5 và nói thờ ơ:
Lấy xe của tôi đi.
Vậy là cậu ta biết lái xe, đúng như dự đoán. Tôi ngượng ngùng hạ cổ tay xuống.
Chiếc xe của Cha Gweonwoo đỗ ngay ngắn trước cửa tự động ở tầng hầm 5. Đó là một chiếc sedan đen với vẻ ngoài sang trọng, nhìn sơ thôi đã thấy đắt tiền.
Tôi nên ngồi đâu đây?
Tôi nhanh chóng vắt óc suy nghĩ. Nếu ngồi ghế phụ, có thể sẽ ngột ngạt khó chịu. Nhưng nếu ngồi ghế sau, Cha Gweonwoo có khi lại không hài lòng. Hay là ngồi ngay sau ghế lái thì tốt hơn? Đang mải suy tính và bước đi ngập ngừng, Cha Gweonwoo đang đi trước, bất ngờ rẽ sang phía ghế phụ. Rồi cậu ta mở rộng cửa và dừng lại. Cậu ta đứng đó trước cửa như thể định ngồi vào, khiến tôi nghiêng đầu khó hiểu.
Gì vậy? Sao cậu ta lại ngồi vào ghế phụ. Hay cậu ta quen có người khác lái xe hơn?
Tôi lái nhé?
Tôi hỏi, cố đọc tình huống.
Tôi mới có bằng lái chưa lâu và chưa từng lái chiếc xe xịn thế này, nhưng tôi nghĩ mình có thể lái được nếu Cha Gweonwoo chịu đỗ xe sau đó. Xe nào mà chẳng giống nhau, đúng không?
Nghĩ rằng sẽ được nhận chìa khóa, tôi lặng lẽ chìa tay ra, nhưng Cha Gweonwoo cứ đứng im như hỏng máy, xoa trán và thở dài.
…Không. Lên xe đi.
Tôi sao?
Khi tôi ngơ ngác chỉ vào mình và hỏi, Cha Gweonwoo quay sang nhìn tôi với vẻ cau có như vừa uống phải trà đắng. Rồi thay vì bảo tôi im miệng và lên xe nhanh vì không có thời gian, cậu ta nâng cổ tay lên xem giờ.
Tôi ngẩn ngơ ngồi vào ghế phụ, còn Cha Gweonwoo, sau khi lặng lẽ quan sát, bất ngờ giơ tay lên. Gì vậy! Tôi nhắm chặt mắt trước bàn tay to như cái nắp nồi đột nhiên giơ lên, vội lấy hai tay che đầu.
Tôi sẽ vào ngay! Tôi sẽ vào ngay!
Và tôi trèo vào ghế phụ nhanh như một con sóc bay. Cha Gweonwoo đứng cách đó một đoạn, nhìn xuống tôi với vẻ mặt ngẩn tò te. Tôi nhẹ nhàng đẩy vào bụng anh ta bằng lòng bàn tay rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi vội thắt dây an toàn trước, không để Cha Gweonwoon đang trưng bộ mặt rõ ràng là không hài lòng ra kịp nói thêm lời nào.
Cha Gweonwoo đứng ở ngoài với tay giơ lên một lúc, nhìn bàn tay mình với vẻ bực bội rồi tặc lưỡi.
Suốt quãng đường sau khi ngồi vào ghế lái, cậu ta không nói gì.
Tôi chịu được 10 phút, nhưng sau đó, cơ thể bắt đầu ngọ nguậy khó chịu. Tôi chịu được mọi thứ, nhưng không chịu nổi bầu không khí yên lặng ngột ngạt này. Đây là lý do hồi đi học tôi chỉ đến phòng tự học đúng một ngày sau khi đăng ký.
Làm sao trước đây tôi có thể chịu được không nói chuyện với người này suốt năm tiếng nhỉ? À, đúng rồi, lúc đó tôi không chịu đựng, tôi ngủ. Nhưng ngủ bên cạnh người đang lái xe chẳng phải bất lịch sự sao?
Tôi liếc nhìn đôi môi mím chặt của cậu ta.
‘Anh Cha, tôi xin anh đấy! Đừng nói nữa!’
Thật kỳ lạ khi thấy cậu ta giữ im thin thít suốt thời gian dài, trong khi mới đây thôi, cậu ta còn líu lo bên cạnh tôi đến mức tôi phải yêu cầu như vậy.
Không biết có phải tính cách câuu ta cũng thay đổi vào ngày cậu ta thức tỉnh sau khi mất đi Esper Yoo Jae-hyuk không.
Khi nhớ lại khuôn mặt Cha Gweonwoo mà tôi từng thấy trong ảnh, lòng tôi hơi bất an. Người này đã trải qua 8 năm như thế nào nhỉ?
Cảm giác này giống như cảm giác của cha mẹ khi cậu con trai từng thân thiết bước vào tuổi dậy thì và bắt đầu xa cách sao ấy.
À, chắc tôi nhìn quá lộ liễu mà không nhận ra. Khi ánh mắt cậu ta liếc sang, tôi giật mình tỉnh lại, hắng giọng và quay mắt đi chỗ khác.
Dù vậy, Cha Gweonwoo vẫn không nói gì.
Tôi chán đến mức muốn bắt chuyện với cả chiếc xe bên cạnh. Nhìn biển số, họ từ Gwangju đến. Đi du lịch à? Xe cậu đẹp thật đấy. Là loại xe đó đúng không? Loại đang được quảng cáo rầm rộ gần đây ấy?
Nhưng khi tôi giữ im lặng, cố chấp nhận bầu không khí này, cảm giác ngột ngạt cứ tràn trong người tôi. Khi tôi thấy nghẹt thở đến sắp chết nên không chịu được nữa, tôi hé mở cửa sổ một chút.
Voong-
Ngay lập tức, như thể đang chờ sẵn, tiếng ồn từ đường xộc vào qua khe hở nhỏ. Giữa tiếng còi xe vang lên khắp nơi, tôi luống cuống đóng cửa sổ lại.
Người ta nói Esper thường có giác quan nhạy bén và dễ bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn nhỏ, nên có vẻ âm thanh ngắn ngủi vừa rồi làm cậu ta khó chịu. Gương mặt Cha Gweonwoo trông càng khó chịu hơn trước.
Đây là lần đầu mà mình đọc tiểu thuyết Hàn, vì trước giờ mình đọc tiểu thuyết trung và mình cũng rất thích thể loại mất trí nhớ với có năng lực như z, có lẽ theo từng chạp là sự thay đổi theo tình cảm của DW đối với KW, từ trách nhiệm tới đồng cảm tới quý trọng dẫu chỉ sau khi tỉnh dù ko nhớ gì về mình mặc dù mang cảm giác lo sợ, hối hận về việc mình làm nhưng ko trách KW mà chỉ trách chính mình. Với mình ko bt rằng trước khi mất trí nhớ liệu KW có từng thầm mến DW chx nhỉ?
CMT Hay quá nè tui xin ghim cho mn đọc rv để hóng chiện nha
Chap bn ảnh mới nhận ra tình cảm của mình nhỉ?
Xin lũi nhma sao tui ko tìm bấm vô chỗ nạp coin đc vị uhuhu
Bạn qua ib page nha