Chương 78
Chap 78.
Haha. Thật là một giải pháp đơn giản. Tiếng cười ấy bật ra không một chút kiểm soát. Chuyện này dễ như ăn bánh vậy. Cha Gweonwoo chỉ cần giết Kim Doweon là xong thôi! Haha!
Có phải vì tôi đã thấy tên mình được viết trên cuộn giấy tử của thần chết không? Tôi cứ thấy buồn nôn làm sao ấy.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Cha Gweonwoo một lúc, tôi chỉnh lại tư thế của mình. Sau đó, tôi nắm lấy tay anh ấy.
“Gweonwoo, hãy cùng nhau cầu nguyện đi.”
“Lạy Chúa, xin Người. Đừng để Cha Gweonwoo tỉnh lại. Không, không thể nào. Năng lực của tôi phải được thức tỉnh vì đất nước Hàn Quốc này.”
“Vậy thì, nếu Cha Gweonwoo thức dậy, xin hãy để anh ấy trở lại là Gweonwoo của năm 20 tuổi. Đúng, như vậy sẽ tốt hơn vào lúc này. Tôi còn có chuyện cần nói với anh ấy. Vậy nên, xin hãy để anh ấy trở lại là Gweonwoo của năm 20 tuổi.”
“Nếu không thể đáp ứng được hai yêu cầu này, thì thà để Chúa giết tôi một cách nhẹ nhàng trước khi Cha Gweonwoo tỉnh dậy và giết tôi một cách không thương tiếc còn hơn…”
Không.
Tôi lắc đầu mạnh mẽ. Không. Tôi không thể chết được. Tôi có một đứa con – Minky – tôi sẽ nuôi nó đến khi tôi 80 tuổi, có lẽ tôi là đứa con trai duy nhất trong bốn thế hệ, tôi là đứa con yêu quý của cha mẹ tôi, nên tôi không thể chết. Tôi thật sự không thể.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy cuộc đời mình thật bi thảm làm sao.
Chết ở cái tuổi 23. Cái gì thế này? Chỉ vì việc gặp sai esper thôi ư. Vì trong tổ tiên tôi có một người dẫn dắt. Tại sao tôi lại sinh ra với năng lực này cơ chứ?
23 năm cuộc đời từ ngày tôi sinh ra là một đứa trẻ khỏe mạnh 4,2kg đến bây giờ, vụt qua ngay trước mắt tôi như một thước phim, lúc tôi lặng lẽ rơi nước mắt thì…
“Ư…?”
Bàn tay của Cha Gweonwoo mà tôi đang nắm chặt đột nhiên siết lấy tay tôi, rồi kéo mạnh tôi về phía anh ấy.
Cơ thể tôi, vốn đang ngồi, liền đổ sập xuống người anh ấy do lực kéo đó. Vì thế, mũi tôi đập mạnh vào ngực anh ấy.
“Á!” Tôi ôm lấy mũi. Tôi tưởng anh ấy tỉnh lại rồi, nhưng mắt anh ấy vẫn nhắm chặt. Sao tự nhiên lại như thế này chứ!
“Cha, Cha Gweonwoo-ssi?”
Tôi giật mình, cố rụt người lại, nhưng Cha Gweonwoo lại kéo tôi vào lần nữa với lực mạnh hơn, rồi vùi mặt vào cổ tôi. Sau đó, anh ấy hít một hơi thật sâu.
“Ưgh…”
Một tiếng rên rỉ vô thức bật ra từ miệng tôi. Sức mạnh của anh ấy khủng khiếp đến mức khiến tôi lập tức cảm thấy tứ chi mình vô dụng cả.
Trong lúc tôi mất cảnh giác, tay anh ấy bỗng luồn vào trong áo tôi.
“Cha Gweonwoo-ssi, đợi một chút. Không, đợi đã!”
Tôi vội vàng nắm lấy tay anh ấy và tháo giày ra. Trong lúc đó, Cha Gweonwoo, người đã thành công luồn tay vào áo T-shirt của tôi, ôm lấy eo trần của tôi và rên lên trầm thấp như một con thú. Tôi rùng mình vì hơi thở nóng rực phả vào cổ mình.
Đôi môi anh ấy, đang lang thang quanh cổ tôi, đột nhiên tìm đến môi tôi và cắn nhẹ. “Mmph,” tôi mở to mắt, cố đẩy vai anh ấy ra, nhưng anh ấy không quan tâm và tiếp tục.
Tôi nhận ra rằng sức của Cha Gweonwoo đã trở nên mạnh hơn trước rất nhiều. Khi anh ấy hít một hơi thật sâu như thể muốn hút cạn hơi thở của tôi, tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ ảo.
Tôi cố gắng bám lấy lan can với tất cả sức lực còn lại, nhưng chẳng bao lâu sau, tay tôi cũng mất hết sức. Đã là giới hạn rồi. Cuối cùng, mắt tôi chầm chậm khép lại.
Mẹ ơi, con sắp chết rồi.
Trong lúc Cha Gweonwoo hút cạn năng lượng của tôi như thế, tôi mơ thấy mình ngồi trên xe do Cha Gweonwoo lái, đi mua bánh voi.
Ngay cả khi đang ngủ, tôi cũng biết đây chỉ là một giấc mơ, vì dù anh ấy lái xe điên cuồng cỡ nào đi chăng nữa, chúng tôi vẫn không thể chết.
Đường chạy dọc sông Hàn đến Mangwon bị bẻ cong trông như đường tàu lượn siêu tốc vậy, nhưng anh ấy vẫn lao đi không chút chần chừ, và cười như một kẻ điên.
Cuối cùng cũng đã đến nơi chỉ trong 5 phút, anh ấy ăn chiếc bánh mà anh ấy nói rằng rất muốn ăn và nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn anh ấy như vậy, tôi vội báo tin chấn động.
“Gweonwoo-ssi, họ nói rằng chúng ta đã khắc ấn nhau rồi.”
Tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ bối rối giống như tôi, hoặc không biết gì về chuyện khắc ấn.
Nhưng Cha Gweonwoo làm rơi miếng bánh trên tay và đôi mắt anh ấy ngấn nước.
“Hyung… tôi cảm động quá.”
Không, Gweonwoo à. Tôi ôm trán và bình tĩnh giải thích với anh ấy.
“Cha Gweonwoo-ssi, đây không phải lúc để cảm động. Đây là chuyện nghiêm trọng đến mức…”
“Hyung!”
Nhưng Cha Gweonwoo ném luôn miếng bánh quý giá của mình và đột nhiên ôm chầm lấy tôi.
“Tôi không ngờ lại xảy ra chỉ trong một lần, nhưng hóa ra chúng ta thật sự có số phận với nhau. Tôi hạnh phúc quá. Tôi phải làm sao đây? Điều này có nghĩa là anh phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời đúng không?”
“Không, cậu điên rồi! Cậu sẽ phải gặp rất nhiều tác dụng phụ đấy!”
“Hyung!”
Cha Gweonwoo ném danh sách dài như một cuộn giấy vệ sinh liệt kê các tác dụng phụ mà tôi đưa ra và nói:
“Tôi biết. Nếu không có anh, tôi sẽ chết, đúng không? Vậy nên anh phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời. Tôi yêu anh. Tôi biết mình sẽ thành ra thế này mà. Ha… tôi hạnh phúc quá.”
Tôi nắm lấy cổ áo anh ấy, người đang giả vờ khóc như thể vừa nhận được lời cầu hôn, và cầu xin trong tuyệt vọng hơn bao giờ hết:
“Cha Gweonwoo-ssi. Làm ơn, đừng đi mà hãy quay lại. Hãy quay lại với ký ức này! Tôi biết phải làm gì nếu cậu không nhớ lại đây? Tôi tiêu rồi!”
“Hyung, đừng nói vậy. Làm sao tôi có thể quên anh được chứ? Nếu có gì thì, việc khắc ấn là điều may mắn mà. Nếu tôi quên mất anh, tôi sẽ chết vì tác dụng phụ mất…”
Không, cậu đang nói cái quái gì vậy!