Chương 76
#76
Mẹ tôi nói rằng tủ đông có khả năng làm cho thời gian ngừng lại. Thế nên, bà luôn cất tất cả những món ăn sắp hết hạn hoặc đồ ăn còn thừa vào đó.
“Mọi thứ trong tủ đông sẽ đều ổn cả thôi!”
Nhớ lại lời mẹ, tôi cẩn thận đặt phần cơm nắm cuộn còn thừa và hoa quả vào sâu trong tủ.
Sau một chút do dự, tôi cũng dán vào đó một mảnh giấy ghi nhớ mà mình vẫn đang đắn đo cầm trên tay.
[Bữa sáng dành cho Doweon hyung.
Phải nhai kỹ nó nhé!
Và không được bỏ thừa…
Mà thôi, chắc chắn anh ấy sẽ ăn hết mà.
Gweonwoo, người khao khát được yêu thương]
“Khao khát được yêu thương… sao lại là ‘khao khát chứ’?”
Một từ mà trước đây tôi chưa hề quan tâm đến mà bỗng nhiên lần này nó lại đập vào mắt tôi một cách lạ thường. Tôi cứ nhìn chằm chằm hồi lâu, không tài nào rời mắt được.
Tôi không thể chờ đợi dù chỉ là một phút giây nào nữa, chiếc tủ lạnh phát ra tiếng bíp có vẻ như rằng nó đang sốt ruột lắm, cứ thúc giục tôi đóng cửa ngay. Bỗng giật mình trước âm thanh đó, tôi vội vàng khép cửa rồi quay người lại.
‘Bây giờ mình phải làm sao đây?’
Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ trung tâm.
Đó là một cuộc gọi để thông báo cho tôi rằng mình có thể cần tư vấn tâm lý và yêu cầu tôi đến đó để được bác sĩ tư vấn. Tôi nghe một cách lơ đãng, giống như khi nhận được cuộc gọi tiếp thị về gói cước internet. Không một chữ nào thực sự đọng lại trong tâm trí tôi.
Sau khi cúp máy, theo thói quen, tôi kiểm tra chiếc điện thoại im lặng của mình thêm một lần nữa.
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Suy nghĩ một lúc, tôi chợt nhận ra mình đang cảm thấy đói. Tôi xoa xoa cái bụng rồi mở ứng dụng giao đồ ăn. Khi đang lướt chọn món, kỳ lạ thay, tôi cứ thèm món tteokbokki cay – một món mà bình thường tôi chẳng bao giờ để ý tới. Tôi chống cằm, khẽ thở một hơi thật dài.
“Mình chắc chắn rằng sẽ rất hối hận nếu đặt món này.”
Nhưng con người vốn dĩ hay lặp lại sai lầm của mình. Thế nên sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi vẫn đặt món này.
Nhưng tại sao món tteokbokki này lại cay đến mức này? Tôi chưa ăn được bao nhiêu mà nước mắt, nước mũi đã chảy ròng ròng rồi.
“Ông chủ, anh bảo rằng cay rất ngon cơ mà. Chậc, cái này là cay đến mức tra tấn luôn thì có!”
“Cậu không ăn cay được à?”
Tôi dùng giấy lau qua loa đôi mắt của mình, nhưng tay tôi có lẽ đã dính phải thứ gì đó, khiến mắt càng rát hơn. Tôi ôm lấy mắt, rên rỉ đầy đau đớn, chẳng khác gì ai đó đang vô tình chọc ngay tay vào mắt tôi khi đang rửa mặt vậy.
“Đã cay quá rồi thì sao cứ cố ăn tiếp? Nếu cay quá, thì rửa qua nước rồi hãy ăn.”
Tôi cứ nhớ mãi ánh mắt lo lắng của anh ấy vào hôm ngày đó, ở quán tteokbokki trước cổng trường.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, tôi thở một hơi dài lộ rõ vẻ bất lực.
Aish, bản thân mình thật sự muốn nghĩ đến chuyện khác, nhưng sao trong đầu cứ quanh quẩn mãi hình bóng của Cha Gweonwoo? Nhắm chặt mắt lại, cố gắng dùng khăn giấy ấn thật mạnh vào mí, cố gắng xua đi cảm giác cay cay ở khóe mắt. Nhưng với lòng kiêu hãnh của kẻ có thể chịu cay giỏi, mình không thể khóc được. Tôi chỉ biết nghiến răng, mạnh tay chà xát hai mắt như thể muốn ép mọi suy nghĩ phiền muộn ra khỏi đầu ngay lập tức.
Rốt cuộc, tôi cũng chẳng thể nuốt nổi phần tteokbokki còn lại. Nhìn hộp đồ ăn vẫn còn hơn ba phần tư, tôi chán nản ném nó vào hẳn thùng rác.
“Bây giờ mình phải làm sao đây?”
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua bồn rửa đầy ắp chén đĩa. Một cảm giác bực bội nhen nhóm trong lòng. Thôi được rồi, rửa chén đi, ít nhất cũng nên có việc để tay chân bận rộn mà đầu óc không phải nghĩ ngợi lung tung chứ nhỉ.
Đứng trước bồn rửa, xắn tay áo lên, rồi bắt đầu vật lộn với đôi găng tay cao su đáng ghét. Vì cố chấp muốn đeo chúng khi tay vẫn còn ướt, tôi lâm vào tình huống dở khóc dở cười—găng tay chẳng thể đeo một cách trọn vẹn, mà cũng chẳng thể tháo ra. Giằng co một hồi, rồi bất chợt buông xuôi.
Bả vai tôi chùng xuống, ánh mắt dán chặt vào dòng nước chảy không ngừng. Sự mệt mỏi kéo đến như một con sóng dữ, cuốn phăng đi chút nghị lực ít ỏi còn sót lại trong tôi.
Chính khoảnh khắc thả lỏng, những suy nghĩ mà tôi cố công gạt bỏ lại ùn ùn kéo đến, như thể chỉ chờ giây phút tôi lơ là thì nó lại xâm chiếm vào trong tâm trí tôi một lần nữa.
Quả thật, rất kỳ lạ.
Tôi đã không nói chuyện với Cha Gweonwoo trong suốt một khoảng thời gian dài, nhưng mới chỉ một tháng sống cùng nhau thì nó có đủ để cảm thấy gắn bó rồi bỗng nhiên lại trống vắng như thế này liệu nó có đáng không? Tôi đã sống với Cha Gweonwoo trong căn nhà này bao lâu? Tôi đã là bạn thân với Cha Gweonwoo bao lâu?
Căn nhà này bỗng dưng trở nên xa lạ quá và rộng lớn khi không có Cha Gweonwoo, tôi tự hỏi liệu tiếng vọng có luôn vang vọng như thế này không, vì thế tôi mong muốn nhanh chóng được rời khỏi đây ngay, tôi sợ hãi, và tôi cứ nghĩ rằng Cha Gweonwoo sẽ mở cửa bước vào.
Liệu đây có phải là lý do mà người ta nói rằng con người là những sinh vật của sự thích nghi sao?
“Bây giờ mình phải làm sao đây?”
Phải sống thế nào đây?
Giờ thì Cha Gweonwoo cũng đã lấy lại được năng lực, nhiệm vụ của tôi cũng đã kết thúc rồi sao? Vậy thì tôi có thể trở về nhà của chính mình không? Rốt cuộc thì chuyện của Cha Gweonwoo sẽ đi về đâu? Liệu chúng tôi có thể quay lại như một tháng trước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra có được không?
Chiếc răng sâu cuối cùng cũng đã bị nhổ bỏ, vậy mà thay vì cảm giác nhẹ nhõm, tôi lại thấy hoang mang hơn bao giờ hết—giống như một kẻ mù lòa đang mò mẫm trên con đường tối tăm không ánh sáng vậy.
“Bây giờ mình phải làm gì?”
Mà khoan đã, đây là đâu nhỉ? Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, nơi đây chỉ toàn là những cảnh vật xa lạ. Tim tôi hẫng đi một nhịp.
Mình đã đi lạc rồi.
Rạng sáng hôm đó, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi. Trong cơn mơ màng, tôi nhấc máy. Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng nói gấp gáp bên kia đầu dây khiến tôi bật dậy ngay lập tức.
“Hướng đạo viên Kim Doweon! Mau đến trung tâm ngay! Ngay lập tức!”
Tôi vội vàng cúp máy, tôi nhìn thấy tín hiệu đáng sợ đang nhấp nháy trên máy của mình.
“Red Code… từ một giờ trước ư
Tim tôi thắt lại. Cơn buốt lạnh len lỏi dọc sống lưng. Một giờ trước—trong suốt khoảng thời gian đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi cũng chẳng nhớ mình đã lao đến trung tâm trong tâm trạng như thế nào nữa. Chỉ biết rằng tôi đã chạy rất nhanh, theo chân nhân viên ra đón tôi ở sảnh, hướng thẳng đến phòng hướng dẫn VIP nơi Cha Gweonwoo đang ở.
Cậu ấy đã rời khỏi buổi huấn luyện một cách bình thường sao, vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Trước cửa phòng hướng dẫn, rất đông người đã tập trung, bao gồm cả những quan chức cấp cao. Khi bước vào hành lang, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, như thể họ đã chờ từ lâu rồi vậy. Chẳng kịp phản ứng, họ đẩy tôi vào trong phòng.
Cha Gweonwoo đang nằm trên giường, lơ lửng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Gương mặt cậu ấy tái nhợt đến đáng sợ. Tôi hoảng hốt nhìn sang màn hình theo dõi bên cạnh.
“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Giọng tôi run rẩy đến mức gần như không thể thốt lên một câu chữ nào.
Bác sĩ Park So-young, cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình với gương mặt căng thẳng, lên tiếng giải thích.
“Đây là triệu chứng thường gặp khi esper thức tỉnh lên cấp độ cao hơn. Vì họ sử dụng một lượng năng lượng khổng lồ trong một lúc, nên cơ thể cần thời gian để thích nghi với chúng.”
Nếu Cha Gweonwoo có thể chịu đựng và vượt qua giai đoạn này, cậu ấy sẽ lấy lại được năng lực của mình. Nhưng nếu không, cậu ấy sẽ quay về trạng thái mất năng lực như trước
Tệ hơn nữa, trong trường hợp xấu nhất… cậu ấy có thể chết.
Không thể. Tôi không thể nghĩ đến điều đó. Cha Gweonwoo sẽ không chết mà.
Tôi siết chặt hai tay lại. Nghĩ lại, mỗi lần thức tỉnh trước đây, dù chỉ thoáng qua, cậu ấy đều ngủ rất lâu. Nhưng sau đó, cậu ấy vẫn luôn tỉnh dậy, tràn đầy sức sống.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Cha Gweonwoo, đôi mày khẽ nhíu lại vì đau đớn, không kìm được mà cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên má cậu ấy.
Hồi còn là thực tập sinh hướng dẫn, chúng tôi phải trải qua ba tháng huấn luyện, trong đó có một tuần bị nhồi nhét những bài giảng về sứ mệnh và trách nhiệm, từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối.
Lúc đó, một bậc tiền bối từng có 25 năm kinh nghiệm, sau khi nghỉ hưu vinh quang, đã nói với chúng tôi:
“Nếu được lựa chọn giữa việc trở thành esper hay hướng dẫn viên, tôi sẽ chọn làm hướng dẫn viên. Không phải vì tôi đã làm công việc này, cũng không phải vì các cậu đang chuẩn bị trở thành hướng dẫn viên, mà vì tôi thực sự tin chắc rằng công việc của chúng ta còn tuyệt vời hơn. Dù esper có là những anh hùng cứu rỗi thế giới đi nữa, thì mạng sống của họ cuối cùng vẫn nằm trong tay chúng ta. Các cậu không thấy đó là một điều kỳ diệu sao?”
Khi ấy, tôi đã không hiểu. Tôi không biết rằng công việc này lại mang một trọng trách nặng nề đến vậy.
Tôi khẽ vuốt nhẹ má cậu ấy, rồi nắm lấy bàn tay trắng bệch.
Ngay khoảnh khắc đó, như thể đã chờ đợi từ lâu, Cha Gweonwoo siết chặt tay tôi.
Tôi có cảm giác như cậu ấy đang gửi đến tôi một tín hiệu cầu cứu,
Bởi trông cậu ấy đau đớn đến mức không thể chịu đựng nổi.
Như một người đang bám víu vào sợi dây cuối cùng của cuộc đời giữa ranh giới sinh tử.
Như đang tuyệt vọng cầu cứu.
Nhìn cậu ấy quằn quại trong cơn đau, lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt.
‘Đôi khi, chính tôi trong ánh mắt này… lại giống như một cái bóng vậy. Rõ ràng tôi ở đây, nhưng cũng như không. Vì vậy, tôi muốn tìm thấy chính mình. Muốn nhanh chóng tìm ra bản thân, để biết rằng mình thực sự tồn tại.’
Phải chăng tôi chính là người đã đẩy cậu ấy đến mức này?
Và thế là trái tim cứ thế mà vỡ vụn. Siết chặt tay cậu ấy như đang cầu nguyện, tôi khẽ nói:
“Cha Gweonwoo-ssi, nếu khó quá… cậu có thể quay lại.”
Nếu quá khó khăn, nếu đau đớn, cậu có thể quay lại mà. Chúng ta đã định đi ăn bánh con voi cùng nhau, nhớ không? Mình cảm thấy vẫn còn những điều cậu chưa thể nói hết, mình cũng muốn nghe chúng nữa…
“Cậu có thể quay lại, chỉ cần quay lại thôi… đừng đau đớn nữa. Tớ xin cậu.”
Tôi thì thầm như một câu thần chú, liên tục vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ấy. Mỗi lần ngón tay tôi chạm vào, từ đôi môi khô khốc của Cha Gweonwoo lại bật ra một tiếng rên đau đớn.
Khi còn đang bất lực nhìn cậu ấy, một giọng nói run rẩy vang lên, kéo tôi trở lại thực tại, là bác sĩ Park So-young—người mà tôi đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại—bất ngờ gọi tôi bằng một giọng run rẩy, mỏng manh, như thể vừa nhìn thấy một sinh vật ngoài hành tinh vậy.
“Hướng dẫn viên Kim Doweon.”
Tôi giật mình.
“Gì vậy?”
Khuôn mặt cô ấy tái nhợt, một tay che miệng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi.
Ngay lúc đó, Cha Gweonwoo đột nhiên buông tay tôi—bàn tay mà cậu ấy đã nắm chặt như thể bấu víu vào sự sống.
Tim tôi như rơi xuống vực.
Một tiếng ù vang lên trong tai, và nhịp tim tôi đập loạn xạ.
Chỉ là một bàn tay trượt khỏi tôi thôi, vậy mà cảm giác như tôi vừa đánh rơi cả cơ thể cậu ấy khỏi lan can sân thượng.
Không thể nào.
Tôi không dám nhìn vào màn hình mà theo dõi.
Thời gian như chậm lại, cả không gian xung quanh bỗng dưng bao trùm bởi bầu không khí im lặng đến lạ thường. Tôi chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở ra.
Không thể nào. Không thể như vậy được. Điều này là không thể. Cha Gweonwoo mạnh mẽ đến thế cơ mà.
Những ký ức về cậu ấy vụt qua tâm trí tôi như một thước phim vỡ vụn. Tim tôi tan nát hết cả rồi!
Bác sĩ, người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, cuối cùng cũng quay đầu về phía tôi.
Đôi mắt cô ấy mở to đến mức chỉ còn thấy toàn lòng trắng, tràn ngập sự kinh hoàng.
Giọng cô ấy run rẩy, từng từ thốt ra một cách khó khăn.
“Chẳng lẽ… với Esper Cha Gweonwoo…”
Cô ấy đang cố nói gì đây? Sao lại vòng vo như vậy?
Tôi nuốt khan, những đầu ngón tay siết chặt đến mức tái nhợt.Chậm rãi, duỗi thẳng người đang khom xuống, bác sĩ tay vẫn đang che miệng run rẩy hỏi
“Cô… đã khắc ấn sao?”
Khoan đã. Tôi vừa nghe thấy gì cơ?
Tôi đứng chết lặng trong giây lát, não bộ dường như trống rỗng.
Giọng tôi bật ra yếu ớt, giống như một khách hàng đang bàng hoàng phát hiện chiếc ba lô của mình trống rỗng ngay lúc cần trả tiền ở chợ.
“…Xin lỗi, cô nói gì cơ?”
Tôi nghe thấy chính mình thốt lên một cách vô thức:
“…Gì cơ?”
Ấn ký? Ai cơ? Cha Gweonwoo và tôi sao?
Đây là lần đầu mà mình đọc tiểu thuyết Hàn, vì trước giờ mình đọc tiểu thuyết trung và mình cũng rất thích thể loại mất trí nhớ với có năng lực như z, có lẽ theo từng chạp là sự thay đổi theo tình cảm của DW đối với KW, từ trách nhiệm tới đồng cảm tới quý trọng dẫu chỉ sau khi tỉnh dù ko nhớ gì về mình mặc dù mang cảm giác lo sợ, hối hận về việc mình làm nhưng ko trách KW mà chỉ trách chính mình. Với mình ko bt rằng trước khi mất trí nhớ liệu KW có từng thầm mến DW chx nhỉ?
CMT Hay quá nè tui xin ghim cho mn đọc rv để hóng chiện nha
Chap bn ảnh mới nhận ra tình cảm của mình nhỉ?
Xin lũi nhma sao tui ko tìm bấm vô chỗ nạp coin đc vị uhuhu
Bạn qua ib page nha