Chương 4
Seowoon nghiêng người ra khỏi cửa sổ xe, ngước nhìn bầu trời, nhưng cậu chẳng thấy trăng đâu, huống chi nói đến một ngôi sao. Ánh sáng duy nhất trong khu vực hắt ra từ những biển hiệu cửa hàng.
Ở khu vực Đông Nam này, gợi nhớ đến thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc [1], một vài cửa hàng và cửa sổ tạp hóa vẫn còn nguyên vẹn. Đây là một khu vực mà những tên tội phạm điên cuồng lộng hành, và Seowoon thường tránh xa nó càng nhiều càng tốt.
Cơ thể cậu rũ xuống tựa vào nắp ca-pô xe, một cảm giác mà cậu đã lâu không thấy. Mỗi lần như vậy, cậu lại ngồi thẳng dậy để giữ đầu óc tỉnh táo.
Chiếc xe mất một thời gian dài mới đến được vùng ngoại ô phía Đông Nam. Seowoon chưa bao giờ nghe nói là Kangsan có bằng lái xe hay không, nhưng dù sao thì thế giới này vốn dĩ chẳng phải nơi người ta dùng lý lẽ thông thường để định đoạt mọi thứ.
“Cậu cứ thả tôi ở đâu đây cũng được,” Seowoon nói.
“Còn bữa ăn khuya của chúng ta thì sao?”
Seowoon tưởng Cahaya đang ngủ với hai tay khoanh trước ngực, nhưng gã đó vẫn mở mắt.
“Tôi chưa bao giờ đồng ý chuyện đó.”
Những người vô gia cư trong hẻm vẫn bất động khi chiếc xe đi ngay bên cạnh họ. Chỉ có những tờ báo cũ lay phay trong gió.
“Cậu thích sống như thế này à?” Cahaya hỏi.
“Thích cái gì?”
“Cậu định nhập quốc tịch Naraka luôn hả?”
“Trông tôi có vẻ đang có hứng thú đùa giỡn không?”
“Tôi nghiêm túc đấy. Cậu có vẻ không háo hức muốn quay về Seoul nhỉ?”
Lời nhận xét đột ngột của Cahaya khiến mắt Seowoon khẽ giật.
“Nếu có cách, tôi đã quay về rồi. Đừng nói vớ vẩn.”
“Cổng đang mở ở Ngã Tư.”
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà tồi tàn đến nỗi ngay cả người vô gia cư cũng chẳng muốn ở. Seowoon định bước ra, nhưng lời nói trước đó của Cahaya mạnh mẽ hơn bất kỳ mạng nhện nào.
‘Cổng….’
Đó là một lối đi và là thủ phạm chính gây ra việc đẩy những người Mansaengjong vào Naraka.
‘Mình chưa bao giờ nghe nói là nó sẽ mở lại………’
Điều đó cũng dễ hiểu thôi vì Seowoon chưa từng nói chuyện với ai. Thông tin không còn cách nào khác ngoài việc bị chặn lại.
“Anh Seowoon, anh xuống xe trước đi. Để em lấy đồ cho anh.”
Kangsan dùng ngón tay cái chỉ về phía sau tòa nhà. Mặc dù lớp sơn đã bong tróc và phần nền lộ ra, nhưng những ô cửa sổ lại nguyên vẹn một cách đáng ngạc nhiên.
Mãi đến khi Cahaya xuống xe trước, Seowoon mới đặt chân xuống đất.
<Bậc thầy trốn thoát – Cha Seowoon, chuột voi tinh ranh, đang dò ra dấu vết của đám đột biến trong khu vực này. Vui lên đi nào, chuột voi. Phía Đông Nam sẽ an toàn trong hai ngày tới.>
Đã lâu rồi Seowoon mới vào lại khu Đông Nam, và cậu nghĩ hệ thống có thể phát hiện dị nhân rất nhanh.
Theo sau Cahaya, Kangsan bám sát Seowoon, như thể sợ cậu lại bỏ trốn. Seowoon im lặng bước vào một căn phòng có vẻ là văn phòng.
Cậu lại muốn trốn thoát, nhưng thà có một con đại bàng già còn hơn một con quạ non [2]. Nếu Cổng thực sự đã xuất hiện trở lại, việc lấy thông tin từ bọn họ sẽ nhanh hơn từ những người khác.
Ở tầng một, một tấm bảng trắng lớn được đặt ở giữa bức tường, có lẽ được dùng làm phòng họp hoặc phòng chờ. Đồ ăn như bánh kẹo và đồ uống chất đầy trên các kệ và tủ. Ánh mắt Seowoon tự nhiên hướng về phía tấm bảng trắng.
[Hội Tacheon]
Ngay cả sự kiêu ngạo cũng có thể cảm nhận được trong những chữ cái to tướng đó.
Ngược lại, bên dưới là một mớ hỗn độn những dòng chữ và hình vẽ lố bịch, vượt quá cả sự khiêm tốn.
[Seowoon à, về đi! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đánh những đứa nhóc bắt nạt cậu và cho chúng nó ăn đủ 3 hiệp, mỗi hiệp 500 đấm.]
[Anh Donhee chỉ là dân phòng tập trá hình thôi, ‘cái ấy’ của anh ta trông như chữ ‘U’ ấy.]
[Phó hội trưởng đại nhân, huhuhu, anh không thể quay lại sao?]
[Không hiểu sao anh lại có thể quản lý lũ khốn này suốt thời gian qua vậy? Tôi quên mất chúng ta là một lũ ngốc.]
[Tao sẽ đá đít hết lũ khốn hay xàm xí này. -Yoochan-]
[Ừ, mày đi trước đi ↑ Từ hồi ở chung nó đã dơ dáy lắm rồi.]
[Chúng ta là NHỮNG-THIÊN-THẦN-SA-NGÃ. NHỮNG-THIÊN-THẦN-SA-NGÃ đã mất phó hội trưởng.]
“Anh ơi, anh xem này. ! Em còn không biết hôm nay sẽ gặp anh đấy, nhưng anh biết bọn em không thể nào lên kế hoạch trước được chuyện này mà, đúng không?”
Kangsan vỗ nhẹ vào tấm bảng trắng, như thể muốn chứng minh việc cậu nhớ anh trai mình không phải là nói dối.
[LỊCH PHÂN CÔNG VỆ SINH]
THỨ HAI: Kangsan, Yoochan, Abdul Aziz
THỨ BA: trục xuất, trục xuất, trục xuất
THỨ TƯ: trục xuất, trục xuất, trục xuất
THỨ NĂM: trục xuất, trục xuất, trục xuất
THỨ SÁU: Cahaya, Han Donhee
THỨ BẢY: trục xuất, trục xuất, trục xuất
CHỦ NHẬT: trục xuất, trục xuất, trục xuất
Ghi chú về lịch phân công vệ sinh được viết ở một góc của tấm bảng trắng, và từ “trục xuất” là nổi bật nhất.
“Tacheon” từng là một bang hội tinh nhuệ với số lượng thành viên ít ỏi, nhưng giờ chỉ còn lại ‘Kangsan, Yoochan, Abdul Aziz, Han Donhee, Cahaya.’
Nhìn vào văn phòng bụi bặm, rõ ràng là chẳng ai buồn dọn dẹp.
Seowoon cầm một cục tẩy, lau đi những hình vẽ và chữ viết kỳ quái với vẻ mặt không cảm xúc. Tất cả những gì còn lại là tên bang hội [TACHEON].
Kangsan có vẻ thất vọng. Dường như cậu ta có một trái tim sâu sắc hơn vẻ bề ngoài.
“Mấy cậu nuôi xương rồng hả?” Seowoon hỏi, ngồi xuống cạnh bàn.
“Xương rồng á? Bọn em không làm mấy chuyện đó đâu?”
Seowoon chỉ vào cái gạt tàn đầy ắp đầu mẩu thuốc lá, những lỗ tròn nhét chặt như gai xương rồng.
Kangsan bật cười và mở to cửa sổ cho thông thoáng.
“Mấy thành viên của hội khác đâu rồi?”
Cậu không quá tò mò, chỉ hỏi vì ba người kia vắng mặt.
“Bọn họ đến Ngã Tư rồi.” Cahaya hạ thấp chiếc mặt nạ xuống, đặt thanh kiếm của mình lên chiếc bàn gần ghế sô pha.
Một thanh kiếm khác nằm trên bàn, một thanh mà Seowoon chưa từng thấy trước đây với chuôi kiếm được bọc bằng da rắn.
“Việc đầu tiên là…!”
Kangsan đột nhiên kêu lên, sải bước đến trước mặt Seowoon. Cậu ta quỳ xuống trước khi Seowoon kịp phản ứng.
“Để em bắt đầu bằng một lời xin lỗi chân thành. Anh à, em thực sự xin lỗi anh rất nhiều. Anh có thể bỏ qua chuyện đó được không? Tâm lý bọn em lúc đó suy sụp hết cả rồi.”
Lời của Kangsan thực sự có lý. Seowoon đã rời khỏi bang hội sau khi nghe những lời lẽ sắc như dao găm từ những người đang bị dồn vào chân tường về mặt tinh thần.
Seowoon, phó hội trưởng của Tacheon, thức tỉnh vào năm đầu tiên khi dị nhân và Mansaengjong xuất hiện.
Ban đầu, cậu nghĩ năng lực của những Người Thức Tỉnh tương tự nhau, nhưng chẳng bao lâu sau cậu nhận ra rằng năng lực của mình vượt trội hơn hẳn những người khác.
Đối với cậu, việc đối phó với những dị nhân to lớn như tòa nhà chung cư có hơi phiền phức, nhưng cũng không quá khó khăn. Sau khi xử lý một vài con, xung quanh cậu bắt đầu trở nên ồn ào.
Một vài nhà môi giới đề nghị trả tiền cho cậu để loại bỏ dị nhân, và những công ty lớn tự xưng thường xuyên săn đón cậu. Họ dường như muốn tạo ra một câu lạc bộ những người thức tỉnh đại diện cho công ty của họ giống như bóng đá hay bóng chày.
Tuy nhiên, hầu hết những Người Thức Tỉnh đều thành lập các tổ chức cộng đồng riêng biệt để đại diện cho quyền lợi của họ. Dù năng lực của họ xuất sắc đến đâu, việc họ sống sót một mình cũng không hề dễ dàng, vì vậy họ đã cùng nhau tạo ra một bang hội với đủ loại người phù hợp.
Seowoon quyết định gia nhập một bang hội hơn một năm sau khi trở thành Người Thức Tỉnh, và cậu đã chọn “Tacheon”, nơi Cahaya cũng là thành viên trong đó.
Vào thời điểm đó, hội trưởng của Tacheon là chú của Cahaya, và Cahaya đã nổi tiếng là một Mansaengjong cấp cao nhất.
Chính chú của Cahaya đã đề nghị Seowoon trở thành phó hội trưởng tại Tacheon. Sau đó, Seowoon đã ở trong bang hội sáu tháng cùng với Cahaya.
Mansaengjong, những người có khả năng tiêu diệt dị nhân, vừa là anh hùng vừa là những quả bom hẹn giờ khó lường.
Cũng giống như thế giới đầy rẫy những con người khác nhau, Mansaengjong – vốn dĩ cũng là con người – cũng đa dạng không kém. Vấn đề nảy sinh khi việc áp dụng chế tài pháp lý lên Mansaengjong trở nên khó khăn. Dù gây ra tai nạn hay phạm tội, họ thường được hưởng quyền miễn trừ pháp luật, như thể sống ngoài vòng pháp lý.
Khi Mansaengjong dần được coi là một lực lượng đặc quyền, họ đột nhiên biến mất, giống như cách họ đã xuất hiện.
Vào ngày 1 tháng 1 năm nay.
Mansaengjong cùng với dị nhân bị cô lập và giam cầm tại Naraka này.
Lý do cho sự cô lập của họ vẫn chưa được biết, gây ra sự hỗn loạn trong tất cả các bang hội.
Bao gồm cả Tacheon, nơi Seowoon đã ở sáu tháng.
Mansaengjong giữ vị trí của mình nhờ sức mạnh của họ, và Seowoon trở thành phó hội trưởng vì chính cậu cũng sở hữu sức mạnh đó.
Tuy nhiên, sau khi bị cô lập ở Naraka, cậu đã mất đi sức mạnh ban đầu và trở thành “Cha Seowoon Chuột Chù Voi.” Cậu thậm chí không thể dẫn đầu trong việc kiểm soát tình hình. Cậu theo đúng nghĩa đen sẽ chết chỉ vì chạm phải kiếm của các thành viên bang hội.
Thấy Seowoon không tiến lên, các thành viên bang hội bắt đầu phàn nàn. Cuối cùng, thậm chí có người còn nói rằng nếu Seowoon không làm gì cả, cậu nên giao vị trí của mình cho Cahaya.
Những lời phàn nàn tích tụ bấy lâu nay bắt đầu trút ra, và Seowoon nhận ra mặt đất dưới chân mình bắt đầu rung chuyển.
“Thật lòng mà nói, chẳng phải phó hội trưởng đang lợi dụng anh Cahaya sao? Anh ta nên giao vị trí của mình cho anh Cahaya đi chứ, đúng không?”
“Cahaya thì đang cố gắng tìm hiểu tình hình của chúng ta, còn phó hội trưởng thì cứ ngồi một góc ăn uống. Chuyện này có hợp lý không vậy?”
“Đi săn dị nhân đi chứ. Trong khi các bang hội khác đang tranh giành khu vực, chúng ta lại ngồi đây ngáp ruồi à? Mẹ kiếp. DK và Tragon hồi ở Hàn Quốc còn chẳng sánh được với chúng ta. Đúng là vớ vẩn!”
Một tín hiệu nguy hiểm bùng nổ trong đầu Seowoon khi Kangsan mạnh tay nhấn vào ‘nút.’
<“Cha Seowoon Chuột Voi” chạm nhẹ vào một cây bút chì chứa sức mạnh của Mansaengjong thôi cũng đủ bỏ mạng!>
Vậy nên, cậu đã bỏ trốn vào ban đêm.
Thật lòng mà nói, cậu không ngờ các thành viên bang hội sẽ đi tìm mình, còn về Cahaya… cậu hoàn toàn không biết gì.
Seowoon nghĩ cậu hiểu Cahaya rất rõ hồi trung học, nhưng họ đã không gặp lại nhau kể từ khi cậu lên đại học. Bố cậu ghét Cahaya vô cùng, và cậu cũng bận rộn với cuộc sống sinh viên năm nhất. Việc họ trở nên xa lạ với nhau là điều tự nhiên.
Cậu gặp lại Cahaya khi gia nhập bang hội. Đó là mùa hè năm cậu 22 tuổi, gần ba năm kể từ lần cuối họ gặp nhau.
Trước khi bị cô lập ở Naraka, mối quan hệ của họ có hơi gượng gạo nhưng không đến nỗi tệ. Ít nhất, đó là trường hợp trước khi cậu mất đi sức mạnh.
***
Cahaya lấy thịt bò khô và đồ ăn vặt từ trên kệ, đặt chúng trước mặt Seowoon.
“Bố cậu hỏi thăm cậu đấy.”
“Cậu gặp bố tôi rồi sao?”
Seowoon bật dậy khỏi ghế sô pha, thậm chí còn không để ý đến Kangsan vẫn đang quỳ dưới kia.
Ở Naraka, rõ ràng chỉ có dị nhân và Mansaengjong tồn tại. Chẳng lẽ bố cậu cũng thức tỉnh?
“Tôi đã nói rõ là đừng có đùa rồi mà.”
“Anh à, không phải đùa đâu. Tất cả bọn em đều đã đến Seoul rồi.”
“!”
Seowoon liếc nhìn xuống Kangsan.
Cổng đã mở, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể quay lại nơi mình từng sống.
“Mấy người có thể đi lại giữa Seoul và Naraka sao?” Seowoon hỏi Kangsan.
“Vâng. Ngay khi Cổng xuất hiện trở lại, mọi người đều tìm được cách dịch chuyển về nơi mình từng ở.”
Seowoon cảm thấy như bị ai đó đánh mạnh vào sau gáy. Cậu có cảm giác như mình là một người lính trốn trong rừng hàng thập kỷ mà không hề hay biết chiến tranh đã kết thúc. Trong trường hợp của cậu, chỉ mới ba tháng thôi, nhưng vẫn…
“Tuy nhiên, có điều kiện để sử dụng Cổng.”
“Điều kiện gì?”
Không giống như Seowoon đang vội vã hỏi, Cahaya chậm rãi xé toạc một gói bim bim ngô.
“Săn dị nhân.”
Cahaya đưa gói bim bim ra như muốn nói: “Cậu vẫn thích cái này chứ?”
Đó là mùi vị của nền văn minh mà Seowoon đã không được cảm nhận từ rất lâu rồi.
***
Chú thích:
[1] Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc: (춘추 전국) một kỷ nguyên trong lịch sử Trung Quốc cổ đại đặc trưng bởi chiến tranh.
[2] thà có một con đại bàng già còn hơn một con quạ non: đây là một câu tục ngữ có nghĩa là ‘người có kinh nghiệm luôn có nhiều kiến thức và sự khôn ngoan hơn người thiếu kinh nghiệm’. Câu tục ngữ gốc của Hàn Quốc là ‘썩어도 준치’, nghĩa đen là ‘dù có thối rữa thì vẫn là cá 준치’ (một loại cá ngon).
[3] Bang hội của họ, “Thiên Thần Sa Ngã” / Tarak Cheonsa (타락 천사) thường được viết tắt là Tacheon (타천).