Chương 3
“Cha Seowoon, cậu không vui khi thấy tôi sao?”
“…Ừ.”
Người đầu tiên cậu nói chuyện sau 15 ngày lại là Cahaya…
Bất chợt, những ký ức cũ ùa về trong tâm trí Seowoon.
Ngay cả vào ngày đầu tiên ở trường trung học, người đầu tiên mà cậu nói chuyện cũng là Cahaya.
Câu trả lời của Cahaya khiến cậu bất ngờ, khó mà đoán được cậu ấy sẽ nói gì tiếp theo. Có lẽ cậu ấy sẽ hỏi lý do tại sao lại Seowoon biến mất mà không nói lời nào.
“Chúng ta đi ăn tối nhé,” Cahaya đề nghị.
Thật bất ngờ, mùi thơm giống gà nướng lại có chút dễ chịu.
“Tôi ăn rồi,” Seowoon nói dối.
“Vậy thì mình ăn khuya nhé.”
“Tôi đang ăn kiêng.”
“Vậy cậu định trở thành bộ xương di động à?”
Lời nói của Cahaya khác xa với những lời cảnh báo thường thấy của các bậc phụ huynh như, “Mọi người đang nhìn đấy. Về nhà trước đã.” Cậu ấy không chỉ nghĩ đến một bữa ăn đơn thuần.
“Chúng ta đi hai hướng khác nhau. Cậu đi về phía Đông Bắc, còn tôi về phía Đông Nam.”
Seowoon chỉ tay về mỗi hướng.
“Chúng tôi cũng đi về phía Đông Nam,” Cahaya đáp, anh kéo khẩu trang lên và tra thanh kiếm đã hết máu vào vỏ.
“Phó hội trưởng, sao anh lại làm vậy?”
Kangsan đột ngột xuất hiện với vẻ mặt thất vọng. Seowoon liếc nhìn cậu ta, gương mặt không để lộ nhiều cảm xúc.
“Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Không khỏe chút nào! Tất cả chuyện này là sao hả, anh?”
Kangsan, cao hơn Seowoon cả hai cái đầu, giật lấy túi ngủ và ba lô từ cậu.
“Tôi biết cậu khỏe, nhưng trả đồ lại cho tôi,” Seowoon nói, giọng có vẻ không muốn lãng phí sức lực vô ích.
“Không đời nào. Đây là con tin.”
“Tôi đi về phía Đông Nam. Chỗ ẩn náu của cậu ở phía Đông Bắc đúng không?”
“Anh thậm chí còn nói là ‘của cậu’… Phó hội trưởng, anh thực sự sẽ làm vậy sao?”
Giữa trận chiến đang diễn ra giữa người và lũ gà đột biến, Kangsan đã xoay sở chém đứt chân một con đột biến trong khi vẫn vác đồ của Seowoon, nhờ sự can thiệp trước đó của Cahaya.
“Cậu muốn ăn gì cho bữa khuya?” Cahaya đột ngột hỏi sau một hồi trầm tư.
Anh để Seowoon chọn món rồi bắt đầu đi, và Seowoon quyết định đi theo.
“…Chết tiệt, sao mình lại phải đi chứ?”
Có lẽ Cahaya không nghe thấy lời Seowoon nói, nhưng Kangsan, đứng ngay bên cạnh, nhận ra phản ứng lạnh lùng của Seowoon và bắt đầu dậm chân bực bội.
“Anh Seowoon, làm ơn đừng giận nữa mà. Tất cả bọn em đều đã nhận lỗi và tự kiểm điểm rồi. Em nói thật đấy. Mọi người đều đang đợi anh đấy, anh à. Hội của chúng ta rối tung hết cả lên nếu không có anh mà.”
‘Không phải phát triển mạnh mẽ, mà là rối tung lên sao?’
Seowoon nuốt ngược sự mỉa mai của mình vào trong.
“Tự giải quyết đi. Mấy người không nghĩ tôi cũng nên sống cuộc sống của riêng mình sao?”
Seowoon quả quyết bước về phía Cahaya, người đã dừng lại. Cơn giận của cậu trào dâng trước ánh mắt dò hỏi của Cahaya, như thể đang thắc mắc tại sao Seowoon không đi theo. Cả Cahaya và Kangsan dường như đều đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của tình hình.
“Hai người cứ đi về phía Đông Bắc đi. Tôi có đường của riêng mình, đừng có đi theo tôi.”
Ngay lúc đó, đôi mắt Cahaya nheo lại sau chiếc khẩu trang, khiến Seowoon không chắc cậu ta đang mỉm cười hay đang cười khẩy.
Hồi còn học trung học, Seowoon thường khó chịu với nốt ruồi dưới mắt của Cahaya. Vị trí nốt ruồi không gần nhũ hoa hay dương vật, nhưng nó có phần kỳ lạ.
Cahaya cúi đầu xuống ngang tầm mắt Seowoon và nói: “Đoán xem? Bọn tôi đã ‘xơi tái’ xong khu vực Đông Nam rồi đấy.”
Giọng điệu tinh nghịch của anh gợi lại những ký ức ngày xưa. Cahaya nhanh chóng đứng thẳng dậy, kéo theo ánh mắt sắc bén của Seowoon ngước lên.
“Ừ, chúc mừng. Vì cậu đã ‘xơi tái’ xong Đông Nam rồi, nên cậu sẽ no căng bụng ngay cả khi bỏ bữa khuya.”
“Anh Seowoon à, xin anh đừng nói thế mà. Hãy nghe bọn em nói đã. Nếu anh vẫn còn giận, bọn em sẽ không làm phiền anh đâu, em thề!”
Seowoon thậm chí còn không để tâm trước những nỗ lực của họ.
Tuy nhiên, không có gì đảm bảo là lũ chim non kia sẽ không bị giết nếu cậu đi ngang qua, và đi về phía Đông Nam có nghĩa là cậu sẽ không chạm trán bất kỳ dị nhân nào.
“Các cậu thực sự đã ‘xơi tái’ xong khu vực Đông Nam rồi à?”
Khi cậu hỏi lại lần nữa, Kangsan gật đầu lia lịa.
“…Được rồi. Tôi đi với các cậu.”
‘Bọn họ nói đích đến là phía Đông Nam, vậy có vẻ tốt hơn. Được bảo vệ miễn phí cũng khá ổn. Dù sao thì mình cũng đã đóng góp cho Hội rồi, và trên hết, sống sót quan trọng hơn sĩ diện ở đây.’
Seowoon tự biện minh cho mình.
“Vậy còn kiếm của cậu thì sao?” Cahaya hỏi, nhận thấy Kangsan đang vác hành lý còn Seowoon thì tay không.
Seowoon lờ đi câu hỏi và bắt đầu bước đi trước. Cahaya không hỏi thêm, còn Kangsan, như thường lệ, cố tỏ ra dễ thương, hỏi thăm Seowoon dạo này thế nào.
Khi họ đang đi dạo cùng nhau, một ký ức ngẫu nhiên chợt hiện về trong đầu Seowoon, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Cậu nhớ lại mình từng bị gán cho cái mác “kẻ phản bội” chỉ vì đi chơi điện tử với bạn cùng lớp, tò mò thử một ly soju rồi nôn thốc nôn tháo, nhưng vẫn đạt điểm cao trong bài kiểm tra thử.
“Mấy người có ý gì khi nói cậu ấy là kẻ phản bội hả? Mấy người còn chẳng học hành gì, sao lại trút giận lên đầu cậu ấy?”
Ngay khi Cahaya đứng về phía Seowoon, đám bạn kia đồng loạt giơ ngón giữa. Cahaya búng vào từng ngón tay của bọn họ trước khi cầm lấy phiếu báo điểm của Seowoon.
“Ồ, điểm của cậu cao thật đấy,” Cahaya ngạc nhiên nói.
“Tiện thể nói luôn, tớ không có ý định học đại học đâu.”
“Cậu điểm cao hơn tớ mà, sao lại không? Còn hơn 400 ngày nữa mới đến kỳ thi đại học cơ mà.”
“Ừ, nhưng tớ không thể vì tớ nghèo,” Cahaya cười khẩy.
Cậu ấy kỳ lạ ở chỗ hay nói những điều có thể tổn thương lòng tự trọng của bất kỳ ai mà không hề suy nghĩ.
***
“Tôi bán nó vì tôi nghèo rồi,” Seowoon thú nhận muộn màng về thanh kiếm của mình.
Ngay lúc đó, Cahaya dường như khúc khích cười y hệt như ngày xưa ấy.
***
Cahaya giống như một người ngoài hành tinh rơi xuống giữa lòng Seoul vào một ngày nọ.
Cái tên độc đáo của cậu đã góp phần tạo nên điều đó, và vẻ ngoài điển trai không thể phủ nhận của cậu thu hút sự chú ý của người khác ngay từ khoảnh khắc cậu xuất hiện.
Trong một trường trung học mà đa số học sinh đều đến từ cùng một trường cấp hai, xuất thân của Cahaya đã trở thành tâm điểm bàn tán.
Đặc biệt là trong đám con gái, có một sự quan tâm đặc biệt đến việc khám phá quá khứ của Cahaya, nhưng trong một thời gian, những nỗ lực của họ đều không mang lại kết quả. Ngay cả những người giao tiếp rộng rãi với nhiều bạn bè địa phương cũng không biết gì về nguồn gốc của Cahaya.
Chứng kiến tất cả sự náo động đó, Seowoon không khỏi kinh ngạc trước sức mạnh tình báo của Jo Jungsun, thứ dường như vươn xa đến tận đảo Jeju.
‘Nhưng tôi đang sống ở Indonesia mà.’
Sự thật khó nắm bắt lại thốt ra từ chính miệng Cahaya. Đó là một câu trả lời khá nhạt nhẽo so với sự căng thẳng đang dâng cao.
Một khi sự tò mò ban đầu được thỏa mãn, vô số những câu hỏi khác ùa đến như thể đê vỡ. May mắn thay, hoặc không may thay, Cahaya dường như đã quen với sự chú ý và không hề giữ vẻ bí ẩn.
Cậu ấy không ngần ngại chia sẻ về bản thân, điều này khiến Jo Jungsun nhanh chóng mất hứng thú. Chính xác hơn, Cahaya đã không đáp ứng được kỳ vọng của cô ta.
Tuy nhiên, ngay cả những bạn học của cậu ấy cũng có một sự say mê kỳ lạ với cậu, có lẽ vì cậu quá đẹp trai đến mức gieo rắc ảo tưởng cho người khác.
Chẳng bao lâu sau, tin đồn bắt đầu lan rộng. Người ta nói cậu ấy đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra mà không cần học nhiều, rồi thường xuyên đi uống rượu với các chị sinh viên đại học và xuất thân từ một gia đình vô cùng giàu có.
Nhưng sự thật là, Cahaya thực sự học rất chăm chỉ, thích dành thời gian ở quán net hơn là đi uống rượu, và gia đình cậu ấy thì nghèo khó.
Rồi lại có những lời đồn đoán rằng cậu là con ngoài giá thú của một nghị sĩ Quốc hội hoặc một nhân vật cấp cao trong giới kinh doanh, hoặc mẹ cậu là một nữ diễn viên kém may mắn mà không ai biết đến. Thậm chí có người còn nói cậu lớn lên ở Indonesia vì là một đứa trẻ tai tiếng phải lánh mặt.
Tất cả những tin đồn đó đều cách xa sự thật. Cahaya sống với một người đàn ông Indonesia mà cậu gọi là ‘Chú’, chứ không phải bố mẹ cậu.
Có một biệt thự nằm ở vị trí cao nhất trên sườn đồi địa phương, còn ngôi nhà Cahaya sống thì bị chôn một nửa dưới lòng đất. Đó là khi Seowoon biết nó được gọi là nhà bán hầm.
Những ván sàn nhô ra ở vài chỗ kêu cót két mỗi khi có người bước lên, và phòng khách được trang trí bằng những bức tượng bạc và những bông hoa sặc sỡ, khiến Seowoon cảm thấy hơi ngột ngạt mỗi khi nhìn thấy. Cậu nghĩ nó quá chật chội cho Cahaya và người chú sống cùng.
‘Nhóc đẹp trai, ăn chút gì đó trước khi đi nhé.’
‘Nhóc đẹp trai, hãy hòa đồng với Cahaya của chú nhé.’
‘Nhóc siêu ngầu, chú sẽ cho cháu chút tiền tiêu vặt.’
Chú của Cahaya nói tiếng Hàn còn bập bẹ và bị mất một chiếc răng nhỏ ở hàm trên và hàm dưới. Tuy nhiên, dù hoàn cảnh khó khăn, chú ấy thỉnh thoảng vẫn cho Seowoon tiền tiêu vặt.
Seowoon luôn cảm thấy không thoải mái với điều đó. Từ chối thì có vẻ bất lịch sự, nhưng nhận thì lại khiến cậu khó chịu vì chiếc răng bị mất của chú ấy.
Cuối cùng, Seowoon luôn nhận tiền, và cậu chỉ định trả ơn theo cách riêng của mình, cậu nghĩ rằng sau này nên thêm một chút tiền để chú có thể đi cấy răng.
Seowoon ghét cái cảm giác ánh mắt mình cứ bị hút về khoảng trống trong miệng chú ấy mỗi khi nói chuyện. Cứ như thể cậu đã hé mắt nhìn qua một đường hầm nghèo đói mà cậu chưa từng trải qua.
“Răng của chú tôi làm cậu khó chịu đến vậy sao?”
“Hả?”
“Mỗi lần cậu nói chuyện với chú tôi, mắt cậu cứ rung rinh như động đất ấy.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
Từ ngọn đồi khu nhà Cahaya, có thể nhìn thấy khu chung cư cao tầng của Seowoon.
Nhà Cahaya thực ra ở vị trí cao hơn, nhưng thứ người ta ngưỡng mộ không phải là ngọn đồi, mà là tòa nhà chung cư vừa mới thiết lập kỷ lục giá cao nhất kia.
“Muốn ghé nhà tôi ăn chút gì không?”
Seowoon hỏi khi cả hai đang xuống một con dốc đứng.
“Thôi, tôi không sao. Bố cậu ghét tôi lắm.”
“Này, không đến mức thế đâu.”
Bố của Seowoon là một công chức hạng ba và là phó giám đốc tại Bộ Nội vụ và An toàn.
Vì ông còn sở hữu vài tòa nhà ở Gangnam nên bạn bè của Seowoon thường thắc mắc là liệu lương của một công chức hạng ba có cao đến vậy không. Seowoon chỉ cười trừ cho qua, nhưng tất cả đều nhờ vào sự chăm chỉ và tiết kiệm của ông nội anh.
Cậu định nói là không có ai ở nhà vì bố mẹ cậu có cuộc họp vào hôm nay, nhưng với bác quản gia ở đó, tin tức về việc Cahaya đến thăm có lẽ sẽ đến tai bố cậu. Seowoon không muốn Cahaya biết rằng cậu vẫn sống dưới sự kiểm soát của bố, mặc dù có lẽ Cahaya đã đoán ra điều đó.
“Nếu cậu không đến thì quay về đi. Sao phải cất công đến tận đây chỉ để tiễn tôi?”
Seowoon chỉ tay lên trên khi họ đi được nửa cầu thang.
“Khu này nguy hiểm lắm. Tôi nghe nói là hôm qua có thằng khốn nạn còn khoe của quý với trẻ con đấy.”
“Kinh tởm. May cho thằng chó chết đó. Nếu tôi mà bắt được hắn, tôi đã cho hắn tàn đời rồi.”
Seowoon cố tình giấu đi khóe miệng đang nhếch lên khi nghe Cahaya nói theo vì lo lắng cho cậu.
“Tôi ổn mà, cậu cứ đi đi. Một tay này của tôi đủ nghiền nát thằng khốn đó rồi.”
“Lại đây, để tôi lau miệng cho Cha Seowoon nhé.”
Cahaya dùng ngón cái và ngón trỏ mím chặt môi Seowoon, xoa xoa như giặt quần áo.
“Đồ điên này! Bỏ ra!”
Seowoon đấm thẳng vào mặt cậu ta, Cahaya lùi lại với tiếng rên rỉ đau đớn. Cậu ta chạy lên cầu thang, rồi đột nhiên mỉm cười.
“À, tiện thể nói luôn, Jo Jungsun cũng làm y như vậy mỗi khi nhìn mặt cậu đấy.”
“Làm gì cơ?”
“Giống như khi cậu nhìn răng của chú tôi ấy.”
“Nhưng răng tôi có bị sao đâu?”
“Ai cũng biết cậu khó chịu vì chuyện đó mà. Cũng như cậu không muốn nhìn răng chú tôi, cô ta cũng không muốn nhìn mặt cậu vậy.”
“…Tại sao?”
“Cô ta cảm thấy gánh nặng vì Cha Seowoon quá đẹp trai chăng.”
Cahaya thoăn thoắt bước lên cầu thang.
“Ồ, Namaste*.”
Không phải là Seowoon không phân biệt được Ấn Độ và Indonesia, mà cậu chỉ trêu chọc sau lưng cậu ấy thôi. Đáp lại, Cahaya giơ hai tay lên đầu.
Dù đôi khi hơi phiền phức, nhưng thật tốt khi Cahaya có tính cách tốt. Tuy nhiên, khi một người thực sự đẹp trai gọi Seowoon là đẹp trai, cậu không dễ dàng xua tan được cảm giác sượng trân ấy.
Dù vậy, con đường về nhà không nặng nề như thường lệ. Có lẽ vì bố cậu đang không có nhà hoặc vì Cahaya đã lo lắng cho cậu.
Hoặc có lẽ là vì chú của Cahaya đã tin tưởng cậu rất nhiều.
‘Nhóc rất tốt bụng ơi, cảm ơn cháu đã hòa đồng với Cahaya của chú. Cứ gọi cho chú nếu có chuyện gì xảy ra với nó nhé.’
Giọng của chú vang vọng trong tai cậu.
Liệu người ta có thể nhận được sự tin tưởng sâu sắc như vậy từ người giám hộ của một người bạn không? Người giám hộ duy nhất mà cậu biết là bố mẹ mình, và bố cậu lại luôn nói xấu về chính đứa con trai của ông và bạn bè của cậu.
‘Chú chỉ tin tưởng cháu thôi, nhóc tốt bụng à.’
Seowoon cứ mải miết nhớ lại cảnh chú của Cahaya nắm tay cậu với đôi mắt lấp lánh.
Lý do cậu không thấy chán khi nghĩ về điều đó suốt gần 10 phút là vì mỗi lần nhớ lại, cậu lại cảm thấy rất tự hào về bản thân.
***
Chú thích:
*Namaste: là một thuật ngữ quen thuộc trong bộ môn Yoga, nhưng nó mang đến một ý nghĩa sâu sắc hơn, không chỉ đơn giản là một lời chào hỏi. “Nama” trong Namaste có nghĩa là “cúi đầu”, “as” có nghĩa là “tôi”, và “te” có nghĩa là “bạn”. Do đó, Namaste có ý nghĩa là “Tôi cúi đầu chào bạn.”