Chương 1
Cậu vẫn luôn tự hỏi, tại sao những người trung niên mặc đồ leo núi lại ngồi bệt xuống đất để nhổ cỏ dại vào mùa xuân. Thậm chí còn không phải ở trên núi, mà là ven đường hoặc quanh bờ sông.
Cậu từng nghĩ, họ là những tình nguyện viên của câu lạc bộ leo núi nào đó, nhưng giờ thì cậu biết rõ là không phải như vậy.
“Chào mày, rau tề thái* à.”
*Rau tề thái: là một loại rau và thảo dược quan trọng, có nguồn gốc từ Tây Á, châu Âu, Địa Trung Hải,… chúng cũng được tìm thấy ở vùng Bắc Bộ của Việt Nam.
Seowoon khẽ nói rồi thả nắm rau vào chiếc bao gạo màu vàng, bên trong chứa đầy rau dại khó héo. Nhưng điều này là do cậu đã hái chúng quá nhiều. Sau khi rửa sạch và tỉa gọn, đám rau này sẽ chỉ còn lại một phần năm mà thôi.
Nhưng cậu từng nghe nói là rau tề thái trồng ven đường này có hàm lượng chì và cadmium* cao hơn mức tiêu chuẩn…
*Cadmium: còn được gọi là Cadimi, là một kim loại nặng có trong đất và có lượng cực thấp trong hầu hết các loại thực phẩm có nguồn gốc từ thực vật và động vật. Tuy nhiên, con người sẽ nhiễm Cadimi vào cơ thể với hàm lượng có thể gây hại khi tiêu thụ các loại thực phẩm có nguồn gốc từ đất hay nước nhiễm độc Cadimi.
Cậu vẫn chưa từ bỏ thói quen cũ của mình, cái thời mà mọi nguyên liệu đều phải là thực phẩm sạch, hữu cơ và nội địa. Đã qua cái thời mà cậu phớt lờ những sản phẩm không dấu chứng nhận ‘GAP – chứng nhận sản phẩm nông nghiệp an toàn’ cho nông sản rồi.
“Bánh gạo, súp bánh gạo, rồi súp…”
Vừa nhổ từng bụi ngải cứu ven đường, Seowoon vừa mím chặt môi. Đã lâu rồi cậu mới nói chuyện với ai đó. Sỡ dĩ cậu chơi trò nối chữ là vì cậu cảm thấy mình sẽ quên cách sử dụng dây thanh quản nếu như không phát ra âm thanh nào.
Người ta nói rằng, nếu một người giàu có trở thành ăn xin chỉ sau một đêm, họ sẽ tự sát, nhưng một khi ra khỏi đây, cậu dự định là sẽ đi tìm và phá huỷ cái thước đo đó.
Tại sao chứ?
Bởi vì cậu đã từng giàu có, nhưng hiện tại thì vẫn đang sống tốt dù chẳng còn gì.
Hiện tại, cậu đang sống một cuộc sống của nhân vật ông già trong ‘Trò chơi hạt thuỷ tinh’. Nếu Josef nhìn thấy cậu bây giờ, có lẽ anh ấy sẽ đối xử với cậu như ông già đó mất.
[Là ‘Chuột chù voi’, cậu không nên so sánh mình với ‘Ông già’ mới phải.]
Một giọng nói vang lên trong đầu cậu chứ không phải ở trong tai.
Seowoon lờ đi giọng nói đó và đứng dậy, cậu ngoái lại nhìn ngọn núi phía sau. Đó là một ngọn núi nhỏ mà bạn có thể leo lên đến đỉnh và đi xuống khoảng 1 giờ.
Cậu nhấc túi gạo dày lên, nó nhẹ như một túi đồ ăn chứa đầy ni-tơ nhưng khi cầm trên tay lại rất cồng kềnh nên cậu đã buộc chặt nó bằng dây thừng và đeo lên vai.
Seowoon tìm thấy ngải cứu và rau tề thái mọc bên đường khi đi về phía ngọn núi, nhưng cậu đành gạt lòng tham của mình sang một bên. Cậu đã có đủ thức ăn cho vài ngày nên dành thời gian còn lại để tìm kiếm chất đạm.
Thu hẹp tầm nhìn của mình, cậu leo lên một con đường gồ ghề gần như không thể gọi là đường mòn nữa. Cậu tìm mấy cây nấm bám ở dưới gốc cây cổ thụ đã bị chặt đi.
Cậu không mong đợi sẽ tìm được bất kỳ loại nấm linh chi nào, thứ cậu đang tìm kiếm chỉ là nấm mộc nhĩ hoặc nấm tùng nhung, may mắn thay là vẫn còn một ít nấm sò bám trên thân cây cổ thụ mục nát. Nhìn thấy nguồn chất đạm tuyệt vời này, Seowoon lập tức tiến lại gần, nhưng không dại gì mà đưa tay không ra hái như lần trước.
Hôm đó, chỉ một cái chạm nhẹ vào cây nấm đỏ lạ lẫm đã khiến cậu mê man cả ngày.
Seowoon nhặt một cành cây trên mặt đất và chọc vào thân nấm.
Lại là giọng nói ấy, vang lên trong đầu như thể nó sống ở đó từ lâu. Nó bắt đầu lải nhải về chiến thuật tiếp thị “giá rẻ hết cỡ” của một siêu thị sắp đóng cửa. Nhưng Seowoon không ngây thơ đến mức tin vào lời dụ dỗ đó.
[Chắc chắn đó là loại nấm độc, ăn vào là đi đời ngay đấy.]
Cậu ném cành cây dính độc ra xa, nhặt cành cây mới và đi xung quanh chọc vào những loại nấm khác mà cậu nhìn thấy. Một hành động mà cậu chưa từng nghĩ đến khi còn là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch — dù nghĩ lại thì, cậu cũng chẳng nhớ mình có bao giờ bị sổ mũi đâu.
[Ăn cái này có bị táo bón không ta?]
Đây là nấm gây tiêu chảy không phanh.
[Ôi, cái cảm giác của người thuỷ thủ đang lênh đênh trên biển giữa thời tiết mưa gió bão bùng.]
Loại này sẽ khiến cậu nôn thốc nôn tháo đến mức hối hận cả đời.
[Đây là cơ hội cuối cùng để cai rượu mãi mãi! Nó có thể điều trị chứng nghiện rượu đấy.]
Còn đây là loại khiến gan bị tấn công dữ dội, đủ để cai rượu… hoặc đi viện.
Seowoon mím môi, im lặng. Cái rừng nhỏ này như một nhà thuốc đông y bị nguyền rủa — mỗi loài nấm là một trò chơi may rủi giữa sống và chết.
Cậu cảm thấy mệt mỏi vì đã chọc vào nấm quá nhiều, Seowoon nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng, rồi cậu chọc vào cây nấm bám trên gốc cây.
[Đây là nấm ăn được.]
Câu nói vang lên trong đầu cậu — lần này nghe nghiêm túc đến mức khiến cậu hơi chững lại. Nhưng câu tiếp theo mới thực sự khiến cậu phải nghiêng đầu khó hiểu.
[4 cốc nước hầm từ tảo bẹ, 3 muỗng tương miso, 1 muỗng tỏi băm, một chút đường, nửa miếng đậu phụ, nửa quả bí ngô, hành lá và hành tây tuỳ thích. Cắt hành tây, hành lá, bí ngô thành từng miếng nhỏ rồi cho tương miso vào nồi nước dùng đã được đánh tan và đun sôi. Sau đó trộn đều tay, thế là đã có một món ăn kèm ngon hết sẩy, không có gì khó để ăn hết một bát cơm cả.]
Cậu cố gắng kiềm chế không buông ra bất cứ câu chửi thề nào. Nhưng không hiểu sao nó lại có tâm trạng mà cho cậu biết công thức nấu món canh nấm miso này vậy? Đừng có mà đùa cợt người khác, ở đây làm gì có miso và nước dùng?
Seowoon nắm và nhổ cây nấm bào ngư bằng tay không. Cả hai tay giờ đã đầy ắp chiến lợi phẩm – một chút an ủi nhỏ giữa những ngày tháng sinh tồn khắc nghiệt. Seowoon ngẩng đầu lên, mặt trời đã lặn hơn nhiều so với khi cậu mới bắt đầu lên núi. Seowoon đeo lại bao gạo, giờ đã nặng hơn một chút lên vai và bắt đầu xuống núi.
“Sứ Giả, sao ngươi cứ nhất định phải nói chuyện bằng giọng của ta hả?”
Bởi vì, giọng nói trong đầu Seowoon là giọng nói của chính cậu chứ không phải của ai khác.
[…]
Vả lại, nó luôn như thế này.
Seowoon gọi giọng nói cung cấp thông tin cho cậu là ‘Sứ Giả’, nhưng khi cậu hỏi trực tiếp thì lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
“Tại sao lại vậy hả?”
Cậu lại tiếp tục nói chuyện một mình.
***
Khi Seowoon bước sang tuổi hai mươi mốt, trên thế giới bỗng nhiên xuất hiện các biến thể và Mansaegjong.
Trong sinh học, Mansaegjong có nghĩa là các giống cây cùng loại nhưng ra lại ra hoa muộn hơn, nhưng giờ nó được dùng để chỉ những người ‘thức tỉnh’ có năng lực đặc biệt.
Mansaegjong xuất hiện không có một nguyên nhân cụ thể nào cả, và năng lực mà họ sở hữu cũng rất đa dạng.
Có những người có sức mạnh chiến đấu có thể sánh ngang với quân đội của một quốc gia, cũng có những người chuyên về khả năng tâm linh (hoặc thần giao cách cảm). Nhưng cũng có nhiều người chỉ có khả năng điều khiển vật nhẹ, phải chật vật lắm thì mới có thể nhấc nổi một quả tạ lên.
Ban đầu, Chính phủ đã cố gắng kiểm soát những người có siêu năng lực, nhưng tình hình nhanh chóng thay đổi khi các ‘biến thể’ bắt đầu xuất hiện.
Tất cả các loài động vật, côn trùng và thậm chí cả thực vật đều có thể tái sinh thành biến thể và không ai có thể biết được khi nào chúng sẽ xuất hiện ở đâu, khi nào.
Mặc dù có thể trấn áp các biến thể bằng vũ khí nhưng quy mô thiệt hại là không thể kiểm soát được. Bởi vì các biến thể có kích thước bằng cả sân trưởng học cũng thường xuyên xuất hiện.
Nói là biến thể, nhưng thực chất nó chính là quái vật.
“Đông Bắc, Tây Nam, Đông Nam.”
Seowoon lẩm bẩm, tay vặt từng chiếc lá tề thái, như thể đang xem bói.
“Đông Bắc, Tây Nam, Đông Nam, Đông Bắc,…”
Càng vặt từng chiếc lá, tốc độ của cậu càng chậm hơn.
“Đông Nam.”
Chiếc lá cuối cùng còn lại hướng về phía Đông Nam.
Seowoon lấy rau tề thái ra với vẻ mặt vô cảm. Cậu tiếp tục vặt lá, rồi lại lẩm bẩm theo thứ tự đó: Đông Bắc, Tây Nam và Đông Nam.
“…Đông Nam.”
Lần này, chiếc lá cuối cùng cũng hướng về phía Đông Nam. Seowoon tặc lưỡi và lại lấy cây rau tề thái khác ra. Cậu nhổ chừng năm lần liên tiếp nhưng từ ‘Đông Nam’ lại xuất hiện không sai ly nào.
[Không còn cách nào khác rồi.]
Lần này, không còn cách nào khác ngoài việc thử bói bằng cánh hoa và loại trừ hướng ‘Đông Nam’ ra. Nói chính xác hơn là cậu nên gọi đây là xem bói bằng cỏ dại mới đúng.
Được rồi, lần này chắc chắn là ‘Đông Bắc’ sẽ xuất hiện cho coi.
Seowoon rửa sạch các loại thảo mộc trong nước khoáng mà cậu đã mang theo. Sau khi vắt ráo nước, cậu cho từng loại thảo mộc vào hộp đựng thực phẩm Tupperware đã bạc màu. Hai hộp màu xanh như thể đang đựng đầy bãi nôn của động vật ăn cỏ, nhưng cậu không hề cau mày, bởi vì đây là bữa ăn hàng ngày của cậu.
Đầu Seowoon đau nhức. Mặc dù cậu đã cố gắng tránh đi về hướng Đông Nam sau khi bói bằng cánh hoa xong, nhưng chỉ có khu vực đó là không có biến thể xuất hiện…
Seowoon kiểm tra lại thời gian bằng chiếc đồng hồ đeo tay, vẫn chưa đến sáu giờ. Dù thời gian di chuyển có hạn nhưng cậu vẫn có thể ra khỏi khu vực Tây Bắc này.
Seowoon nhìn quanh túp lều nhỏ do ai đó dựng lên để tránh biến thể. Cậu đã ở trong túp lều này 15 ngày rồi nên có dấu vết của cậu xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Hít một hơi thật sâu, Seowoon cuộn tròn túi ngủ lại chặt nhất có thể. Sau đó, cậu cẩn thận nhặt cành cây từ chân túp lều lên, rồi vẽ sơ đồ phân vùng trên mặt đất, các vùng được chia theo bán kính thuận tiện cho việc di chuyển.
Tất nhiên, các khu vực cũng không hẳn là hoàn toàn vuông vức, và kích thước thực tế của từng khu vực cũng khác nhau. Giống như việc phân chia thành các thành phố hành chính như Siheung, Ansan, Gunpo và Anyang chẳng hạn. Nhưng, không có nghĩa là khu vực nào cũng có thị trưởng, thay vào đó là sự hiện diện của các Guilds (Hội), được gọi là các thế lực có sức ảnh hưởng.
Khu vực Tây Bắc được quản lý bởi Hội ‘DK’, khu vực Đông Bắc là của Hội ‘HOROLOLO’ và khu vực Tây Nam là của Hội ‘TRAGON’. Khu vực Đông Nam là vùng hỗn loạn với nhiều các nhóm Hội đang xung đột và tranh đấu với nhau.
Và người ta gọi chung bốn khu vực này là ‘NARAKA’.
***
*NARAKA (나라카): có nghĩa là địa ngục trong tiếng Phạn, là cảnh giới mà người tạo nghiệp ác sẽ rơi vào, tương đương với địa ngục.
*G.A.P (Good Agricultural Practice): nghĩa là an toàn, sạch và có chất lượng cao theo một tiêu chuẩn thống nhất chung trên toàn cầu.