Chương 3
- Home
- GIỮA RỪNG OẢI HƯƠNG NƠI CHÚNG TA TỪNG GẶP NHAU...
- Chương 3 - Chương 3: Oan hồn cô bé Flau...
-Xong rồi! Em đã đỡ đau hơn chưa
Lavender vừa hỏi, vừa đứng dậy, nhìn vết thương vừa mới được chữa trị của Meganta. Cậu nhóc hơi rùng mình, cúi đầu
-E… em hơi… hơi nhức a…
-Vậy ư Vậy,,, thế này thì sao
Cậu nhóc tóc trắng quỳ xuống, dịu dàng hôn lên vết thương. Hành động của cậu nhóc làm cho Meganta ửng mặt. Nhỏ rút chân lại, rụt rè
-A… Sao anh lại…
Lavender vẫn ngây thơ, nghiêng đầu và nở nụ cười tươi tắn
-Lúc mẹ của anh còn ở với anh, người hay thổi thế này cho anh… Người nói, nếu làm thế thì vết thương sẽ hết đau ngay! Em đã hết chưa
Câu hỏi của Lavender làm cho cậu bé kia nhớ tới mẹ mình… Cậu rưng rưng. Những giọt lệ tí tách trên sàn làm cho Lavender hoảng loạn. Cậu ríu rít:
-X…xin lỗi em, Meganta! A…anh khiến em đau ư?! Đừng khóc, đừng khóc mờ…
-H…hông! Em hông hóc…
Meganta khóc toáng lên, cố lau những giọt lệ đang không ngừng tuôn ra ào ạt của mình.
-Được… được rồi, em không khóc… Phì…
Nhìn thấy nhóc con đang khóc, Lavender chỉ biết phì cười. Meganta đỏ mặt, hét toáng lên và đẩy Lavender ra ngoài, rồi hét thêm:
-Hơn nữa, em lớn òi, em không khóc! Hức hức… Anh về ngủ đi!
Cậu đóng sầm cửa lại. Lavender chỉ biết lắc đầu, quay lưng lại và rời đi.
***
Tích… tắc…
Giữa bầu không khí âm u, lạnh lẽo, tiếng đồng hồ vang lên, nghe rợn sống lưng. Một bà mẹ trông trẻ đang đi dọc hành lang. Bà sống ở đây đã lâu rồi, những chục năm cơ, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay có chút gì rờn rợn. Có vẻ như… có ai đó đang theo bà chăng? Nhưng bà nhìn xung quanh chẳng thấy ai.
“Kỳ lạ… Rõ ràng xung quanh mình chẳng có ai… nhnưg sao mình lại có cảm giác là lạ… Như có ai đó bám đuôi ấy nhỉ?”
Bà lặng lẽ rút chìa khoá, định khoá cửa hành lang thi chợt tiếng chuông của chiếc đồng hồ quả lắc ở góc phòng chợt vang lên.
“ ĐONG… ĐONG…”
Từng tiếng “ĐONG” lạnh tanh vang lên đánh vào bầu không khí trầm tĩnh quả khiến cho người ta một cơn lạnh đến sống lưng. Người phụ nữ ấy run người. Linh cảm mách bảo rằng có một thứ gì đó ghê gớm sắp xảy ra. Tiếng đồng hồ cứ vang lên mãi, đủ mười hai tiếng và tắt lịm, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. Bà từ từ nhìn quanh. Không có gì c…
“Đinh đong… Đinh đong… Cộc cộc”
Chợt ở ngoài cửa, có tiếng chuông và gõ cửa vang lên làm cho bà mẹ trông trẻ giật mình, thoát khỏi cơn mê man ghê sợ.
“Phù… Hoá ra chỉ là ảo giác, ha ha… Thật nực cười… Nhưng ai lại có thể đến đây vào giờ này chứ?”
Bà từ từ tiến lại cánh cửa gỗ và gặng hỏi:
-Xin hỏi, ai đấy ạ?
-Mở… mở cửa ra… Làm ơn… Mở cửa… c… cho con v…với…
Nghe tiếng rên rỉ ấy, trái tim của bà đập nhanh như đấm trong ngực. Đấy là giọng của Flau! Cô bé dễ thương đã được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có từ năm trước. Sao cô bé lại ở đây?! Chưa kể…
-C… Con k.. không phải l… là… bị xe tải c… cán chết rồi…ư?
Bỗng, “Flau” cười sằng sặc một cách man rợ và nói trong tiếng cười không còn nhân tính:
-Hi hi hi… Mẹ ơi, mẹ đừng thế mà… Mẹ mở cửa cho con đi… Mở ra đi mà… Con lạnh… Hí hí hí…
Bà sợ hãi, mồ hôi chảy đầm đìa. Bà vội vã quay người lại và chạy đi. Nhưng chưa kịp chạy đến bước thứ bảy thì một bàn tay nắm lấy chân của bà khiến bà ta ngã cái sầm. Bà lập cập nhìn ra sau. Một cánh tay đen ngòm, không… Nó không phải là cánh tay! “Cánh tay” mà bà nhìn thấy nó thật dài, từ dưới khe cửa hẹp đến nỗi tưởng chừng không ai nhìn thấu! Một vũng máu từ từ tràn vào. Một làn khí đen chui qua các khe cửa cánh cửa mà tràn vô. Một đôi tay khác hiện ra và nắm lấy tay nắm cửa.
-K…không…Đừng… Đừng mở cửa…
Bà già run bần bật, nhìn cánh cửa bị bẻ khoá một cái rộp. Cái khoá gãy. Cửa từ từ bị kéo ra.
-Không! Không! Đừng mà! Đừng lại gần t…
Pặp!
Bà mẹ giật thót, nhìn bàn tay lạnh cóng ấy bị họng mình. Bàn tay lạnh thấu xương. Nước mắt của sự sợ hãi ứa ra. Bà nhanh mắt ngước lên nhìn mặt chủ nhân của cánh tay bịt miệng bà. Nỗi sợ hãi của bà tăng vọt.
Cô bé mỉm cười tươi tắn:
-Con chào mẹ… Mẹ nhớ con hông a… Chắc chắn mẹ nhớ nhỉ… Chắc hẳn rồi… Mẹ đã “trang điểm” cho con bằng xương bằng máu, ắt khó ai vượt chứ lị a~
Bà sơ run rẩy. bà chẳng tin vào mắt mình:
-Mày là ai?! Mày chắc chắn không phải Flau! Flau của tao hiền lành và…
-Mẹ nín đi nào, đừng hét nữa, nhe~
Nói đoạn, “Flau” nhanh tay bóp chặt cổ của bà ta và nâng mặt bà lên.
-Ôi mẹ ơi mẹ à, mẹ có biết sau khi con đi, con nhớ mẹ lắm không a? Mỗi ngày trôi qua, con đều thiết tha được gặp mẹ đó nờ… Hằng ngày, con đều mong được về nhà… Lúc nào con cũng mong muốn gặp mẹ… Ăn, uống, ngủ, nghỉ…
Mỗi câu nói của ma nữ đều toát lên vẻ lạnh lùng. Tuy giọng của nó nghe rất ngọt, nhưng lại chứa đầy sự uất ức. Những lời nói của cô ta tựa như một con dao tràn đầy sát khí cứa vào cổ.
-A! Đúng rồi, mẹ biết hình ảnh con hớ nhất về mẹ là gì không ạ?
Người đàn bà lắc đầu. Có chính nó nó mới biết nó nghĩ cái gì!!
-Kỉ niệm đẹp đẽ nhất, khó phai nhất… Đó chính là cảnh mẹ đánh đập con đó nha~ Thật sự, cũng ngon đó a~ Con thực sự rất muốn… rất muốn cho mẹ thử đó… Hí hí hí,,,