PHẦN 8
15
Cố Yểm Kim không rời đi, cũng không nói thêm gì.
Một người, một quỷ cứ thế giằng co hồi lâu.
Khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện cứ thế trôi qua, bỗng nhiên—
Cằm tôi bị ngón tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nâng lên.
“Tiểu Hòa, hôm nay sao không nghe lời?”
Giọng hắn vẫn trầm thấp, nhưng lạnh hơn bình thường, mang theo ý tứ khó đoán.
“Em không sợ anh…”
Hắn chưa nói hết câu.
Hay lắm, còn dám hung dữ với tôi? Còn dám nắm mặt tôi nữa?!
Tôi lập tức trợn mắt nhìn hắn.
Nỗi uất ức trong lòng phút chốc hóa thành màn sương, phủ mờ đáy mắt.
Cố Yểm Kim im bặt.
Ngón tay đang đặt trên cằm tôi cũng nhanh chóng buông lỏng.
Hắn sững người, trong đôi mắt sâu thẳm kia thoáng qua một tia bối rối khó nhận ra.
Giọng hắn dịu đi đáng kể:
“Sao lại khóc rồi?”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, từng câu từng chữ mang theo ấm ức tích tụ bấy lâu nay:
“Anh chỉ biết dọa em, bắt nạt em, rồi lúc đó lại bỏ mặc em mà đi.”
“Lúc trước em thích anh như vậy, vậy mà anh biết rồi cũng chỉ xem em như trò đùa.”
“Sao hả? Bây giờ em không muốn để ý đến anh nữa, anh không vui thì giết em đi, dù sao ban đầu anh cũng định làm vậy mà.”
“Em sẽ không thích anh nữa đâu! Em ghét anh!”
Càng nói, tôi càng thấy tủi thân.
Khóe môi tôi cau lại, nước mắt rốt cuộc cũng tràn mi, lăn dài theo thái dương, thấm ướt vỏ gối.
Sợ bị hắn nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ này, tôi xoay người quay lưng lại.
Lần này, hắn không ngăn cản.
Nước mắt càng rơi càng nhiều, tôi cố hết sức không bật ra tiếng khóc, nhưng cơ thể lại run lên từng đợt không thể khống chế.
Tất cả những sợ hãi, bất an, lo lắng, kinh hoàng trong suốt khoảng thời gian qua…
Tất cả như một dòng nước lũ ào ra, không thể kìm lại.
“Tiểu Hòa…”
Cố Yểm Kim đột nhiên ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Ôm rất chặt.
“Xin lỗi, lẽ ra anh không nên bỏ em lại một mình khi đó.”
Giọng hắn khàn khàn, như bị hơi nước thấm ướt.
Lần đầu tiên, hắn giải thích nghiêm túc với tôi:
“Lúc đó, anh đã để lại hơi thở của mình trên người em, để đảm bảo rằng em sẽ không bị thương rồi mới đi.”
Tôi sững sờ.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Lúc đó…
Có phải là khi hắn chạm vào trán tôi không?
“Anh không cố ý dọa em.”
“Chỉ là… muốn gặp em, muốn ở bên em nhiều hơn.”
“Hơn nữa, sao anh có thể nỡ giết em được chứ?”
“Anh cũng rất thích em.”
“Đừng ghét anh nữa, được không?”
Lời hắn rơi xuống tai tôi, từng chữ, từng chữ một.
Từng đợt gợn sóng dội vào lòng tôi.
Bỗng nhiên, hắn xoay tôi lại, bắt tôi đối diện với hắn.
“Xin lỗi, Tiểu Hòa, sau này tuyệt đối không như vậy nữa.”
“Anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Nói xong, hắn cúi đầu, sát lại gần tôi.
Đôi môi lạnh lẽo đặt lên giọt nước mắt còn chưa khô trên má tôi, nhẹ nhàng hôn đi.
Tôi mở to mắt, tim đập loạn nhịp.
Ngay sau đó, hắn hạ xuống, chạm vào môi tôi.
Nụ hôn này đến quá bất ngờ, nhưng lại dịu dàng đến khó tin.
Mang theo sự thận trọng và thăm dò.
Môi hắn rất lạnh.
Nhưng cảm giác mang lại cho tôi lại nóng bỏng như ngọn lửa đang cháy.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa theo đường môi tôi, như thể đang cẩn thận thưởng thức một món ăn tinh tế.
Tôi không tự chủ được mà hé môi, để mặc hắn làm sâu hơn nụ hôn này.
Hơi thở giao hòa.
Môi lưỡi quấn quýt.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Mang theo sự lạnh lẽo đặc trưng của Cố Yểm Kim.
Nụ hôn chấm dứt.
Nhiệt độ trên mặt tôi như sắp bốc cháy, dần lan rộng ra khắp cơ thể.
Tôi cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Gắng sức mở mắt nhìn hắn, tôi nghi ngờ lên tiếng:
“Anh… anh có phải nhân cơ hội hút dương khí của em không?”
“…”
16
Chắc là không có.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi mới biết mình bị sốt.
Tối qua tôi ngủ mê man, Cố Yểm Kim dù là quỷ cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể ôm tôi ngủ.
May mà cơn sốt không quá nặng, hơn nữa, hắn là một “cục nước đá tự nhiên”, có khi còn giúp tôi hạ nhiệt một chút.
Sau khi uống thuốc, tôi nhanh chóng khỏe lại.
Một người một quỷ đều ngầm hiểu không nhắc lại chuyện tối qua.
Nhưng mà…
Nắm tay, ôm ấp, hôn môi, ngủ chung giường…
Trở thành chuyện bình thường.
Thật không ngờ, có một ngày tôi lại thích một con quỷ.
Nhưng mà nghĩ lại thì—
Tôi còn xuyên vào sách rồi.
Yêu một con quỷ thì đã là gì?
Sự thật về cái chết của Cố Yểm Kim đã sáng tỏ, Cố Minh Tu cũng bị trừng phạt.
Vào ngày mọi chuyện chính thức kết thúc, tôi cùng Chúc Diễn và Cố Thi Âm đến nghĩa trang.
Để thăm Cố Yểm Kim.
Cố Thi Âm đặt hoa trước bia mộ, nhẹ giọng nói chuyện với anh trai.
Chúc Diễn im lặng đứng bên cạnh cô ấy.
Còn nhân vật chính—Cố Yểm Kim—
Đang đứng bên cạnh tôi.
Tôi xiết nhẹ tay hắn, ngẩng đầu nhìn:
“Này, anh cảm thấy thế nào?”
Cố Yểm Kim quay sang nhìn tôi, nhẹ cười:
“Cảm thấy… Giá mà anh gặp em sớm hơn thì tốt rồi.”
Tôi ngẩn người, chớp chớp mắt.
“Chúc Hòa” và nhà họ Cố thật ra đã quen biết từ lâu, cũng có qua lại không ít.
“Bây giờ cũng không muộn mà.”
Tôi quay mặt đi, nhẹ hừ một tiếng.
Hóa ra hắn đã biết từ trước rồi sao…
Vậy thì hỏng rồi.