PHẦN 4
7
Sau chuyện hôm nay, Cố Thi Âm dường như đã có đối tượng nghi ngờ, đồng thời xác định được hướng điều tra.
Không tìm thêm được manh mối nào khác trong căn biệt thự cũ, mọi người quyết định trở về trước.
Hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi, đi xuống phòng khách, chỉ thấy Cố Thi Âm đang ở đó.
“Tiểu Hòa chờ một chút, lát nữa anh em sẽ tới.”
Tôi gật đầu, chắc là anh ấy đi xử lý việc gì đó.
Ngồi đợi mà chẳng có gì làm, tôi cúi đầu nghịch điện thoại.
Đột nhiên, Cố Thi Âm lên tiếng:
“Tiểu Hòa, thật ra… hôm đó, chị đã nghe thấy hết rồi.”
Hả?
Sau lưng tôi lạnh toát.
Ngay sau đó, tôi thấy Cố Yểm Kim đứng bên cạnh Cố Thi Âm.
Hắn chằm chằm nhìn tôi, biểu cảm kỳ quái.
Như thể đang nói:
“Quả nhiên, cậu vẫn không biết hối cải.”
Tôi không có!!!
Trời cao chứng giám, tôi bị oan mà!!!
Tâm trạng căng thẳng đến mức tim nhảy lên tận cổ họng.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Thi Âm lại nói:
“Chuyện em thích anh trai chị.”
Gì cơ?
Một người, một quỷ đều sững sờ.
“Vút!”
Tôi bật dậy, luống cuống tay chân:
“Cái đó… ừm, chị Thi Âm, thực ra…”
Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, nếu bây giờ phủ nhận, chẳng phải là tự vả mặt trước Cố Yểm Kim sao?
Thế là đành cắn răng gật đầu, cúi đầu lí nhí:
“Được rồi… Em thực sự thích Yểm Kim ca. Nhưng mà…”
“Chị biết, đừng lo.”
Cô ấy mỉm cười dịu dàng:
“Chị không trách em.”
“Anh trai chị luôn sống rất mực thước, đến giờ chị còn chưa thấy anh ấy yêu ai bao giờ. Thật ra, ngay cả chị cũng không rõ anh ấy thích con trai hay con gái.”
“Nhưng mà, nếu anh ấy thích con trai…”
Cố Thi Âm chống cằm, nghiêng đầu cười:
“Em lại vừa đẹp trai vừa dễ thương thế này, nếu anh ấy còn sống, biết đâu hai người đã đến với nhau rồi?”
“…”
Không, thật ra anh ấy chỉ muốn lấy mạng em thôi.
Tôi ngồi xuống, ấp úng nói:
“Yểm Kim ca ưu tú như vậy, người thích anh ấy nhiều không đếm xuể… Em, em không xứng với anh ấy đâu.”
Theo bản năng, tôi liếc trộm Cố Yểm Kim một cái.
Thấy hắn không còn dọa người như vừa nãy, chỉ lạnh nhạt nhìn tôi.
“Đừng nghĩ vậy, Tiểu Hòa cũng rất xuất sắc mà.”
Cố Thi Âm nâng tay che miệng, cười khẽ, nghịch ngợm chớp mắt:
“Bảo sao trước đây em cứ ‘nhiệt tình’ với chị thế, hóa ra là ngại không dám nói thích anh ấy à?”
Tôi: “…”
Trước đây là thật hay không tôi không biết, nhưng bây giờ thì chắc chắn là rồi.
Tôi cúi đầu, không nói lời nào.
Cố Thi Âm càng cười vui vẻ:
“Sao thế? Còn xấu hổ nữa à?”
Tôi: Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chị ơi!!!
Ngay lúc này, một bóng tối vô hình phủ xuống sau lưng tôi.
Không cần quay lại cũng biết ai đang đứng đó.
Tôi lập tức siết chặt sống lưng, nhịp tim dồn dập.
Giây tiếp theo, một bàn tay lạnh như băng rơi xuống đỉnh đầu tôi.
Cố Yểm Kim xoa nhẹ đầu tôi.
Rồi hắn khẽ bật cười.
Tiếng cười rất nhẹ, nhưng lại khiến tôi lạnh đến tận xương.
8
Nam nữ chính tiếp tục điều tra theo manh mối mới, không liên quan gì đến tôi.
Thế là tôi trở về nhà.
Nhà họ Chúc cũng được coi là một gia tộc danh giá trong thành phố, chỗ ở đương nhiên là vừa rộng vừa xa hoa.
Ba mẹ bận rộn ở công ty, trong căn nhà rộng thênh thang, ngoài mấy cô giúp việc ra thì chỉ có một mình tôi.
Ở căn nhà cũ của nhà họ Cố vài ngày trời thần hồn nát thần tính, bây giờ cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút.
Vừa vào phòng, tôi lao lên giường, lăn qua lăn lại trên nệm mềm mại, sau đó vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại.
Và thế là, tôi ngủ một mạch đến tận lúc mặt trời lặn.
Bụng đói meo, tôi xuống lầu tìm đồ ăn.
Đang ăn rất ngon lành, bỗng nhiên cảm giác có người ngồi xuống đối diện.
Tôi ngẩng đầu, thấy Cố Yểm Kim chống cằm, hứng thú nhìn tôi chằm chằm.
“…”
Làm thế này là hơi quá đáng rồi đấy!
Tôi cố gắng giữ vững nét mặt, gượng cười một cách gượng gạo.
Cầm thìa, múc nửa thìa canh, đưa về phía hắn.
“Yểm Kim ca, ăn không?”
Nhìn vào đôi mắt tối sâu thẳm của hắn, tôi bừng tỉnh ngộ ra.
Lập tức chuyển giọng:
“Hay để em đốt cho anh?”
Ngập ngừng một chút, tôi bổ sung:
“Tiền, nhà, xe, điện thoại… anh thích gì cứ nói!”
Cố Yểm Kim chậm rãi chớp mắt.
“Tiểu Hòa đối với anh thật tốt.”
“…”
Không dám không tốt.
Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng động.
Có người về nhà rồi.
Tôi quay đầu nhìn, một người phụ nữ xinh đẹp quý phái vội vàng bước tới.
Bà ấy cười rạng rỡ:
“Aizz, bảo bối Hòa Hòa của mẹ! Đã mấy ngày rồi mẹ chưa gặp con—”
Vừa chống đỡ cơn nhiệt tình quá mức của mẹ tôi, vừa quay lại tìm Cố Yểm Kim.
Nhưng hắn đã biến mất.
Tưởng rằng hắn đã đi.
Dù sao thì nhà họ Chúc cũng là một gia tộc thông linh, trong nhà có không ít trận pháp trừ tà, đến cả lệ quỷ mạnh như Cố Yểm Kim cũng không tiện ở lâu.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng…
Ban đêm, tôi nằm trên giường, mơ màng sắp ngủ, thì hắn lại lần nữa chui vào chăn của tôi.
Trán tôi chạm vào một cơ thể lạnh như băng.
Tôi giật mình, lập tức tỉnh táo.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Cố Yểm Kim ở ngay sát bên.
Hắn cứ xuất quỷ nhập thần mãi, tôi cũng sắp quen rồi.
Phản ứng lần này không còn kịch liệt như trước, tôi dụi mắt, giọng lười biếng:
“Yểm Kim ca, sao anh lại đến đây?”
Hắn không biết xấu hổ chút nào, nhàn nhã đáp:
“Tiểu Hòa đối với anh tình sâu nghĩa nặng, anh đương nhiên không nỡ để em không nhìn thấy anh.”
“…”
Không cần đâu ạ.
Tôi nghẹn lời, không biết phải nói gì.
Bàn tay hắn bất chợt vươn tới, lướt qua vai tôi, đặt lên sau gáy.
Lạnh buốt.
Tôi bị lạnh đến mức vô thức co người lại.
Ngay sau đó, hắn ấn đầu tôi vào ngực hắn.
Ơ kìa, sao còn động tay động chân vậy?!
Tôi rống thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ im lặng.
Khéo léo nhắc nhở:
“Yểm Kim ca, chuyện đó… Người và quỷ, khác biệt quá lớn.”
“Tiểu Hòa nói thích anh,”
Hắn cất giọng trầm thấp, mang theo vài phần lười nhác:
“Thế mà lại không muốn gần gũi với anh sao?”
Nói đoạn, bàn tay đặt sau gáy tôi bắt đầu trượt xuống, dừng lại ở eo tôi.
Lạnh lẽo.
Ngoài lạnh ra, còn có một cảm giác tê dại kỳ lạ lan ra khắp cơ thể.
Tên sắc quỷ này!!!
Tôi chửi rủa trong lòng, cắn chặt răng, cơ thể khẽ run lên.
Nhỏ giọng phản bác:
“Nhưng mà… em lạnh…”
“Ngủ đi.”
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, như tiếng suối chảy trong khe sâu.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi mơ màng nhắm mắt, rồi ngủ thiếp đi.