PHẦN 3
5
Căn nhà cũ của nhà họ Cố
Tọa lạc ở một vùng hoang vu xa rời thành phố, khu biệt thự của nhà họ Cố có diện tích cực kỳ rộng lớn.
Bên ngoài là một căn biệt thự hiện đại, nhưng bên trong vẫn còn lưu giữ những kiến trúc mang phong vị cổ xưa như từ đường, mật thất dưới lòng đất và hầm băng.
Hầm băng đó cũng chính là nơi phát hiện ra thi thể của Cố Yểm Kim.
Vì vị trí quá xa, từ hơn mười năm trước, nhà họ Cố đã chuyển vào thành phố sinh sống, để lại căn biệt thự rộng lớn này bị bỏ hoang.
Nhưng khi nam nữ chính và nguyên chủ vừa đặt chân đến, lại phát hiện ra dấu vết của người từng sinh hoạt tại đây, hơn nữa âm khí còn nặng đến mức đáng sợ.
Hôm nay, chúng tôi bước vào từ đường trên tầng một.
Bàn thờ gỗ đàn hương được sắp xếp ngay ngắn, bài vị cổ kính xếp ngay hàng thẳng lối, trên tường còn treo gia phả cũ kỹ đã ngả vàng.
So với các phòng khác, nơi này tối hơn rất nhiều.
Cố Thi Âm và Chúc Diễn nghiêm túc tìm kiếm manh mối trong từ đường.
Còn tôi… cảm thấy âm khí trong này quá nặng, bèn lặng lẽ bám sát sau lưng Chúc Diễn, từng bước từng bước không rời.
“Lúc nhỏ, tôi hình như đã từng đến đây.”
Cố Thi Âm bỗng mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Lúc đó bị Nhị thúc phát hiện, ông ấy tức giận lắm. Còn muốn phạt tôi nữa… May mà có anh trai cầu xin giúp.”
Nhắc đến Cố Yểm Kim, thần sắc cô ấy lại thêm phần ảm đạm.
Chúc Diễn vội vàng bắt đầu một bài an ủi theo phong cách thẳng nam.
Tôi cũng phụ họa:
“Chị Thi Âm đừng buồn, chúng ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hại chết Yểm Kim ca, báo thù rửa hận cho anh ấy!”
Cố Thi Âm khẽ “ừ”, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
Sau đó tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Đúng lúc này, tôi chợt nhớ ra…
Trong nguyên tác, từ đường này dường như có một mật thất ẩn?!
Nhưng cách mở thế nào thì tôi không nhớ rõ.
Thế là tôi đi tới gần tường, thử gõ gõ, chạm chạm lên bề mặt xem có gì bất thường không.
Tất nhiên, cũng không thực sự mong có thể tìm ra.
Nhưng ngay lúc đó—
Gió lạnh bất chợt nổi lên sau lưng tôi.
Một luồng khí lạnh rợn người bám dọc sống lưng.
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh như băng đặt lên mu bàn tay tôi đang đặt trên tường.
…!!!
Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tái nhợt đến dị thường, vươn ra từ ống tay áo sơ mi trắng.
Không có một chút độ ấm nào.
Tôi há hốc miệng, sắp hét lên.
Nhưng ngay lập tức—
“Suỵt.”
Tiếng hắn khẽ vang bên tai tôi.
…
Hic.
Tôi lập tức ngậm miệng, suýt nữa bị chính câu hét chặn ngang trong họng mà nghẹn chết.
Khẽ sụt sịt một cái.
“Tiểu Hòa đừng sợ.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Yểm Kim vang lên:
“Anh giúp em.”
Ai mà không sợ khi có một con quỷ dán sát vào người chứ?!
Hơn nữa, ông anh à, anh có biết mình thực sự rất giống cục băng không?!
Lạnh phát tài luôn rồi đây này!
Chị gái nữ chính, chị có thể quản giùm anh trai mình không vậy?!
Tiếc là, tiếng gào thét trong lòng tôi chẳng ai nghe thấy.
Tôi chỉ có thể giữ nguyên sắc mặt, cố gắng dịch người về phía trước một chút, tránh xa cơ thể lạnh như băng của hắn.
Sau đó dùng giọng mũi nghẹn lại, khẽ “ừ” một tiếng.
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được hắn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng di chuyển.
Tôi cũng vô thức bước theo.
Bất giác, tôi quay đầu nhìn hắn.
Dưới ánh sáng mờ mờ, làn da hắn trắng lạnh đến gần như trong suốt, tựa như đồ sứ dưới ánh trăng.
Một vẻ đẹp bệnh hoạn nhưng lại vô cùng cuốn hút và quỷ dị.
Sống mũi cao thẳng, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười mơ hồ.
Nhưng nụ cười này lại khiến sống lưng tôi lạnh toát.
“Cạch.”
Một tiếng động khẽ vang lên.
Bàn tay của hắn ấn trúng một điểm nào đó.
Ngay sau đó, bức tường trước mặt khẽ rung lên, sau đó chậm rãi mở ra như một cánh cửa.
Mật thất… thật sự tồn tại!
6
Quả nhiên có mật thất.
Cố Thi Âm và Chúc Diễn liếc nhìn nhau, sau đó bước về phía tôi.
Bóng ma sau lưng tôi cuối cùng cũng rút đi.
Cố Thi Âm khen ngợi: “Tiểu Hòa giỏi quá.”
Chúc Diễn thì nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi cắn răng giải thích:
“Thì… em xem trên TV thấy người ta làm thế, thử đại ai ngờ trúng thật, haha.”
Đúng là anh ruột, còn nghi ngờ cả chỉ số thông minh của tôi nữa.
Ba người cùng nhau bước vào trong.
Một mùi hôi kỳ lạ lập tức ập tới, tanh tưởi và nồng nặc đến khó tả.
Khung cảnh bên trong hiện ra khiến sắc mặt nam nữ chính lập tức thay đổi.
“Đây là…”
Cố Thi Âm sững sờ:
“Một bàn thờ tế.”
Chúc Diễn bổ sung:
“Hơn nữa, không phải một bàn thờ bình thường.”
Tôi bịt mũi:
“Thối quá đi…”
Sau đó, tôi thấy nam nữ chính liếc nhau, ngay lập tức bắt đầu sắp xếp gì đó trên nền đất.
Đợi họ loay hoay xong, tôi không nhịn được mở miệng hỏi:
“Anh, đây là gì?”
“Trận triệu hồn.”
Chúc Diễn đáp:
“Nói đơn giản, là để gọi quỷ hồn.”
Tôi: ???
Gọi quỷ làm gì?! Chán sống rồi à?!
Chúc Diễn bình tĩnh giải thích:
“Nơi này, có rất nhiều oan hồn.”
Ý là gọi một con lên hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
Trận pháp hoàn tất.
Cố Thi Âm cầm dao nhỏ, khẽ rạch ngón tay, để máu nhỏ xuống trung tâm pháp trận.
Chúc Diễn chăm chú nhìn vào trận pháp, bắt đầu lầm rầm đọc chú, giọng trầm thấp, có nhịp điệu như thể ngân nga.
Càng đọc, gió lạnh càng nổi lên.
Ánh đèn trên trần đột nhiên chớp tắt liên tục, bóng đổ trên tường méo mó thành những hình dạng kỳ dị.
Chúc Diễn dừng lại, thấy Cố Thi Âm khẽ loạng choạng vì hao tổn sức lực, vội vàng đỡ lấy cô ấy.
“Đến rồi.”
Chúc Diễn quay sang tôi, hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc:
“Chúc Hòa, Thi Âm bảo em hỏi.”
Tôi: ???
Tôi nhìn nam nữ chính, nhận ra cả hai đều không còn đủ sức để tiếp tục giao tiếp với linh hồn.
Vậy nên chỉ có tôi hỏi được.
Tình thế nghiêm trọng, tôi cũng không từ chối.
Sau khi chuẩn bị tinh thần, tôi tháo mặt dây chuyền xuống, đưa cho Chúc Diễn.
Ngay lập tức, tôi nhìn thấy…
Một con quỷ.
Mái tóc đen dài bù xù rũ rượi, che khuất nửa khuôn mặt.
Chỉ để lộ đôi mắt trống rỗng, đầy oán hận.
Chỉ vài giây sau, máu chảy ra từ đôi mắt ấy, nhỏ từng giọt xuống bộ đồng phục đã nhuốm bẩn.
“Hộc!”
Tôi giật mình theo bản năng, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, nhắm chặt mắt.
Lúc này, cách tôi tầm hai mét, Cố Yểm Kim đang đứng đó, lặng lẽ quan sát mọi chuyện.
So với con quỷ trước mặt, trông hắn quả thật quá đẹp trai.
Thế là tôi tranh thủ nhìn hắn lâu thêm vài lần, coi như tẩy mắt.
Sau đó, tôi dựa theo hướng dẫn của Cố Thi Âm, đặt câu hỏi cho oan hồn kia, rồi thuật lại câu trả lời cho họ.
Hồn ma nữ này là một người hầu của nhà họ Cố từ mười hai năm trước.
Một ngày nọ, cô bị ai đó đánh thuốc mê giết hại, hơn nữa còn bị phân xác và mang đến nơi này, sau đó hóa thành oan hồn bị giam cầm ở đây.
Cô không biết ai là kẻ đã giết mình, chỉ ngập ngừng nhắc đến một cái tên.
Sau khi tôi nói lại, Cố Thi Âm cúi đầu trầm tư, dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
Nghi thức triệu hồn kết thúc.
Tôi nhìn về phía Cố Yểm Kim, định nói gì đó.
Có nên nói cho Cố Thi Âm biết anh trai cô ấy đang ở đây không?
Hay giúp hắn nhắn lại vài câu?
Nhưng ngay lúc đó, Cố Yểm Kim lắc đầu với tôi.
Được rồi…
Đại ca đã lên tiếng, vậy thì thôi.
Nhưng bầu không khí ngày càng lạnh lẽo hơn.
Tôi mơ hồ cảm thấy có vài bóng đen mơ hồ đang dần hiện lên trong góc phòng.
Cảm giác nguy hiểm dâng trào.
Tôi chạy ngay về phía Chúc Diễn:
“Anh! Mặt dây chuyền của em!”