PHẦN 2
3
Tình tiết hiện tại:
Nam nữ chính đang ở trong căn nhà cũ của nhà họ Cố – nơi đã bỏ hoang từ lâu – để tìm kiếm manh mối.
Nguyên chủ Chúc Hòa cũng bám theo vì mục đích không trong sáng, muốn tiếp cận Cố Thi Âm. Nhờ có Âm Dương Nhãn, hắn lấy cớ có thể giúp đỡ và cứ thế lẽo đẽo theo sau.
Còn từng “quấy rối” Cố Thi Âm mấy lần.
May mà nữ chính có độ nhạy bén bằng khúc gỗ, chỉ coi hắn là em trai của cộng sự quá nhiệt tình. Cũng may nguyên chủ chưa kịp làm gì ngu ngốc đến mức không thể vãn hồi.
Nhưng hắn đã bị lệ quỷ Cố Yểm Kim để mắt tới. Không biết có thể sống đến cuối truyện không nữa.
Trước mắt thì cứ nằm im mà thở đã…
Tôi quay về phòng mình.
Lúc chia tay nam nữ chính, tôi lưu luyến không rời.
Không có ánh hào quang của họ chiếu rọi, lỡ lệ quỷ lại mò đến tìm tôi thì sao?
May mà phòng của Chúc Diễn ngay sát vách, có chuyện gì, tôi cứ chạy thục mạng sang gõ cửa là được.
Đêm đó, tôi nằm trên giường, mắt mở trừng trừng không dám ngủ.
Nếu không phải vì nghẹt thở, tôi thậm chí muốn chui cả đầu vào chăn, dùng phòng ngự vật lý để chống lại ma quỷ tập kích.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Ngoại trừ tiếng thở của chính mình, tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Tay tôi siết chặt mặt dây chuyền trên ngực, không biết qua bao lâu, cuối cùng mơ màng thiếp đi.
Sau đó, tôi bị lạnh đến tỉnh.
Sao lại lạnh đến vậy?
Lạnh đến mức tôi có cảm giác như mình đang nằm giữa trời tuyết.
Đầu óc còn chưa tỉnh táo, tôi mở mắt, nhìn ánh trăng bạc phủ lên đầu giường.
Rồi một lồng ngực lạnh lẽo, cứng rắn không một tiếng động áp sát vào lưng tôi.
“?!”
Trái tim như bị bóp nghẹt, suýt nữa tôi lăn đùng ra ngất.
Hóa ra khi quá mức sợ hãi, cơ thể thực sự không thể cử động nổi.
Cả người run bần bật, tôi thở ra một hơi, hy vọng đây chỉ là ảo giác.
“Run cái gì?”
Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp, âm u:
“Tiểu Hòa không phải nói thích anh sao?”
Hắn nói:
“Anh đến tìm em rồi đây.”
Tôi há miệng nhưng không phát ra tiếng, hốc mắt nóng lên.
Hắn lại ghé sát, thì thầm bên tai tôi:
“Sao trông em không vui vậy?”
“Em lừa anh sao?”
Đuôi giọng hơi kéo dài, sau đó thấp giọng cười khẽ một tiếng, gai ốc trên người tôi nổi hết lên.
Tôi cố gắng há miệng, giọng khàn đến không thể nhận ra:
“Anh là…”
Chưa kịp nói hết câu, bàn tay phía sau đã đặt lên vai tôi.
Một lực nhẹ nhàng xoay tôi lại.
Tôi bị ép phải đối mặt với hắn.
Những hình ảnh quỷ quái từng xem trong phim kinh dị vội lướt qua đầu óc, tôi cố gắng chuẩn bị tâm lý.
Mắt run rẩy mở ra…
Rồi tôi nhìn thấy một—
… Ờ, một hot boy?
Thật sự rất đẹp trai!
Không có vẻ gì là quỷ cả, trừ việc nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ.
Nỗi sợ hãi trong lòng tôi tức khắc giảm đi một nửa.
Ít nhất thì tôi vẫn có thể nói chuyện bình thường được rồi.
“… Yểm Kim ca?”
Hắn giống hệt như trong ảnh, ngay cả quần áo cũng không khác.
“Ừm.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn tôi chằm chằm, bàn tay đặt trên vai tôi chậm rãi di chuyển lên cổ, mơn trớn nhẹ nhàng.
Cái lạnh xuyên qua da thịt, lạnh đến tận xương tủy.
Môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên:
“Tiểu Hòa đang lừa anh sao?”
Tôi chớp mắt, nước mắt trong hốc mắt lập tức tràn ra, lăn xuống từ khóe mi.
Bản năng cầu sinh thúc giục tôi mở miệng:
“Không… không có lừa.”
Tôi cố kiểm soát biểu cảm, không để lộ sơ hở khiến hắn nghi ngờ.
“Chỉ là, Yểm Kim ca xuất hiện bất ngờ quá, em hơi kinh ngạc thôi.”
Bàn tay trên cổ tôi vẫn tiếp tục vuốt ve, Cố Yểm Kim nhìn tôi, ý cười như có như không.
Tôi lặng lẽ hít sâu, tiếp tục nói:
“Hóa ra Yểm Kim ca biết được tâm ý của em, vậy là em mãn nguyện rồi.”
“Chỉ tiếc rằng người và quỷ khác biệt, Yểm Kim ca, chúc anh ở bên kia được yên ổn.”
“Không sao cả.”
Bất thình lình, hắn ghé sát lại, môi gần như chạm vào tai tôi:
“Chúng ta có thể yêu nhau xuyên âm dương.”
Tôi suýt nữa nhảy dựng lên, trong lòng hét to: ‘Không cần đâu ạ!’
“Tiểu Hòa không lừa anh là tốt rồi.”
Cố Yểm Kim hơi rời xa một chút, bàn tay trên cổ chuyển sang đầu tôi, nhẹ nhàng xoa như đang “rua” một chú cún.
Giọng hắn dịu dàng:
“Ngoan nào, anh sẽ luôn dõi theo em.”
Chớp mắt một cái, hắn biến mất.
Bên cạnh trống rỗng, cứ như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tôi bật dậy, bật đèn.
Sự lạnh lẽo thấu xương kia dường như cũng tan biến theo bóng tối.
Tôi thở phào, nhưng nghĩ đến câu cuối cùng hắn nói, trái tim lại treo lên lần nữa.
Tôi đã tạo nghiệp gì thế này?!
4
Nửa đêm tôi gần như không ngủ được.
Người thì mệt lử, nhưng cứ nhắm mắt là lại không dám ngủ, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, Cố Yểm Kim lại mò vào chăn của tôi.
Hắn đúng là một con bug sống, đến cái mặt dây chuyền của tôi cũng không thể “chặn” được hắn, tôi vẫn nhìn thấy hắn rõ mồn một.
Nhưng mà nghĩ lại thì trong thiết lập của truyện, hắn là một lệ quỷ cực mạnh, đến cả một kẻ pháo hôi vướng víu như tôi cũng có thể thấy hắn, điều này cũng có lý.
Sau đó, tôi thẫn thờ cả đêm, cũng chẳng rõ mình có ngủ được chút nào không.
Sáng sớm xuống lầu, tinh thần tôi thảm hại vô cùng.
Tôi ăn sáng mà chẳng có vị gì, đầu óc hoàn toàn trôi dạt nơi khác.
Nếu bây giờ tôi rút lui, ngoan ngoãn về nhà, không tìm đường chết nữa, liệu có khả thi không?
Nhưng mà Cố Yểm Kim đã nói rồi…
Hắn sẽ luôn theo dõi tôi.
Lỡ như hắn bám theo tôi về nhà thì sao?
Không được, không được!
Vẫn nên bám sát nam nữ chính, giữ mạng mới là thượng sách.
Thấy tôi thất thần, Chúc Diễn hỏi:
“Tiểu Hòa, tối qua ngủ không ngon à?”
Tôi chậm rãi húp một ngụm cháo, trả lời:
“Ừm, hơi mất ngủ, chắc do lạ giường.”
Cố Thi Âm cũng lộ vẻ lo lắng:
“Tiểu Hòa có muốn về nhà nghỉ ngơi trước không?”
“Không sao đâu,” tôi lắc đầu: “Chuyện của Yểm Kim ca quan trọng hơn.”
Chúc Diễn khẽ xoa cằm, liếc tôi một cái:
“Bao giờ thì em bắt đầu gọi hắn là ‘Yểm Kim ca’ vậy? Trước đây không phải chỉ gọi thẳng tên sao?”
A? Nguyên chủ trước đây không gọi như vậy à?
Tôi đờ người mất một giây, sau đó mặt không đổi sắc, giả vờ bình tĩnh:
“Thì… vốn dĩ em nhỏ tuổi hơn hắn, gọi thế cho lễ phép thôi mà.”
Chúc Diễn gật gù, xem như chấp nhận lý do này.
Tôi cúi đầu, hồi tưởng lại tình tiết trong truyện.
Nhưng vì đọc từ lâu quá, tôi đã quên gần hết từng diễn biến cụ thể, chỉ nhớ đại khái.
Người đã hại chết Cố Yểm Kim chính là Nhị thúc của hắn—Cố Minh Tu.
Một tên ác nhân cực đoan, dựa vào tà thuật để mưu lợi, thỏa mãn dục vọng, đồng thời muốn đoạt lại quyền lực của nhà họ Cố.
Nhưng tôi không có bằng chứng, nên không thể mở miệng nói bừa.
Dù sao thì nữ chính cũng sẽ sớm tìm ra chân tướng, tôi cứ yên ổn giữ mạng trước đã.
Đang ngẩn người, đột nhiên tôi cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo rợn người rơi xuống người mình.
Ngón tay tôi siết chặt chiếc thìa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Một bóng dáng cao ráo ẩn hiện trong ngược sáng, lờ mờ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“…”
Không đấy anh trai, anh thật sự bám theo tôi à?”