Chương 4: Những Ánh Mắt Đầu Tiên
- Home
- Xuyên Không, Tôi Gặp Phải Anh Ấy
- Chương 4: Những Ánh Mắt Đầu Tiên - Chương 4
Khi hoàng hôn buông xuống, trường Minh Đức chìm trong một thứ ánh sáng đỏ rực, như thể máu của cõi vô hình đang loang ra trên bầu trời. Gió thổi qua những tán bàng già, mang theo tiếng thì thầm của âm khí, mơ hồ nhưng sắc lạnh, như lời cảnh báo của những linh hồn lạc lối. Trong thế giới này, nơi ma quỷ và con người cùng tồn tại, trường học không chỉ là nơi học chữ, mà còn là chiến trường của những trận chiến vô hình. Môn Trừ Tà, với những lá bùa và câu chú cổ xưa, là lá chắn duy nhất của học sinh trước bóng tối. Nhưng Linh Viêm, với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh, dường như không cần lá chắn ấy – cậu là ngọn lửa, cháy sáng giữa bóng đêm.
Linh Viêm ngồi trên bệ cửa sổ lớp 11A1, chân đung đưa, tay nghịch một lá bùa giấy màu vàng, ký tự đỏ loang loang như máu. Danh tiếng của cậu, sau vụ xử lý Sở Hành và đuổi vong hồn cấp thấp, đã lan khắp trường như một cơn bão. Học sinh nhìn cậu với ánh mắt pha lẫn tò mò và sợ hãi, thì thầm về “thiên tài trừ tà” với những câu chuyện ngày càng ly kỳ. Nhưng Linh Viêm chỉ cười, cắn cây kẹo mút dâu tây, để mặc những lời đồn trôi qua như gió thoảng qua tai. Trong sâu thẳm, những mảnh ký ức kiếp trước – khói bụi chiến trường, những lá bùa rực cháy, và một bóng người đứng dưới ánh trăng – vẫn lởn vởn, như những giấc mộng không thể nắm bắt mới chính là những thứ cậu quan tâm.
Buổi chiều, trong giờ tự học, lớp 11A1 ồn ào như một khu chợ. Một nhóm học sinh côn đồ, đứng đầu bởi tên tóc vàng Khang – kẻ từng bị Linh Viêm phong ấn – tụ tập ở góc lớp, ánh mắt đầy thù hận. Sau vụ việc với Sở Hành, Khang đã trở thành trò cười của đám đàn em, và hắn quyết tâm lấy lại danh dự. “Thằng Linh Viêm,” Khang nghiến răng, giọng thấp nhưng đầy ác ý. “Nó nghĩ nó là ai mà dám làm tao mất mặt? Tao sẽ khiến nó phải quỳ xin lỗi và nhận thức ai mới là boss ở đây!”
Linh Viêm, ngồi gần cửa sổ, nghe rõ từng lời. Nụ cười trên môi cậu nhạt dần, ánh mắt tối sầm như bầu trời trước cơn bão. “Hô, dựa vào cậu á?” Cậu lặp lại, giọng vẫn vui vẻ, nhưng mang theo một luồng khí lạnh lẽo, như thể bóng tối từ kiếp trước đang trỗi dậy. Cậu đứng dậy, bước tới nhóm Khang, nụ cười tươi rói trở lại, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao. “Khang, cậu nói gì vê tôi ấy nhỉ?”
Khang giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ hung hăng. “Hả? Mày dám thách tao? Tao sẽ khiến mày phải khóc thét, van xin tao!” Hắn chỉ tay vào cậu.
Linh Viêm nghiêng đầu, nụ cười không tắt, nhưng bàn tay trong túi áo siết chặt lá bùa. “Cậu nghĩ cậu là cái thá gì mà nói những lời ‘đáng yêu’ như thế chứ?” cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh đến rợn người. “Có mồm ăn thì có mồm nói, sủa bậy thì chết không kịp ngáp đâu bạn học.” Không để Khang kịp đáp, Linh Viêm rút lá bùa ra, ký tự đỏ rực sáng dưới ánh hoàng hôn. Cậu thì thầm một câu chú, và một luồng gió lạnh quét qua lớp học, mang theo tiếng rít như tiếng gào của ma quỷ. Khang đột nhiên ôm đầu, hét lên, ngã ngồi xuống sàn, mắt trợn trừng như thấy ác mộng.
“Đừng đụng vào bạn bè của người khác,” Linh Viêm nói, nụ cười rạng rỡ nhưng mang theo một tia tàn nhẫn. “Lần này là cảnh cáo. Lần sau, cậu sẽ không chỉ thấy gió thôi đâu.” Cậu búng tay, luồng khí lạnh tan biến, và Khang nằm thở hổn hển, mặt tái mét.
Cả lớp chết lặng. Diệp Vân ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Linh Viêm, như thể vừa biết ơn vừa bị cuốn hút bởi sức mạnh của cậu. Ở hàng ghế đầu, Trình Thước quan sát mọi thứ, trái tim đập mạnh. Cậu ta không hiểu tại sao, nhưng mỗi hành động của Linh Viêm đều khiến cậu cảm thấy một sợi dây vô hình kéo mình lại gần, như thể họ đã từng đứng cạnh nhau trong một kiếp sống khác.
Cuối buổi học, Linh Viêm đứng ngoài hành lang, nhìn hoàng hôn dần tắt. Một bóng người bước tới, cao lớn, lạnh lùng, với mái tóc đen dài buộc hờ sau gáy. Lam Huyền, công tử lạnh lùng của trường, nổi tiếng với vẻ ngoài hoàn hảo và tài năng Trừ Tà ngang ngửa Trình Thước. Cậu ta nhìn Linh Viêm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu. “Cậu là Linh Viêm?” Lam Huyền lên tiếng, giọng trầm nhưng mang theo một tia kiêu ngạo. “Tôi nghe nói cậu dùng bùa cấp ba. Thú vị đấy. Nhưng đừng nghĩ cậu có thể làm loạn mãi.”
Linh Viêm quay lại, nụ cười rạng rỡ. “Loạn? Chà, tôi chỉ muốn vui vẻ chút thôi! Muốn thử một ván Trù Tà với tôi không, công tử?” Cậu nháy mắt, nhưng ánh mắt lấp lóe một tia thách thức. Lam Huyền nhếch môi, không đáp, nhưng ánh mắt cậu ta không rời Linh Viêm, như thể đang đánh giá một đối thủ đáng gờm.
Trình Thước, đứng ở cuối hành lang, nhìn cảnh này, lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Cậu ta không hiểu tại sao, nhưng ánh mắt Lam Huyền nhìn Linh Viêm khiến cậu cảm thấy như có thứ gì đó bị đe dọa. Cậu bước tới, giọng trầm: “Linh Viêm, đi với tôi một lát.”
Linh Viêm nghiêng đầu, cười tươi. “Người hùng nay bị bệnh gỉ rồi à?” Cậu đùa, nhưng ánh mắt lướt qua Trình Thước, nhận ra một tia cảm xúc phức tạp. Cậu đi theo, nhưng trong lòng cảm thấy một ký ức mơ hồ trỗi dậy – một người cầm kiếm, đứng dưới ánh trăng, mỉm cười với cậu giữa cơn bão.
Đêm buông xuống, Linh Viêm đứng một mình bên gốc bàng già, tay cầm lá bùa, ánh mắt sắc lạnh. Âm khí trong trường ngày càng dày đặc, như một tấm lưới vô hình siết chặt. Cậu thì thầm câu chú, lá bùa sáng lên, rồi tan vào không khí. “Mày đang ở đâu?” Linh Viêm lẩm bẩm, nụ cười không tắt, nhưng mang theo một tia nguy hiểm. “Cứ chờ đấy, tao sẽ tìm ra mày.”
Ở góc tối, Hứa Lăng đứng lặng lẽ, ghi chú vào sổ, ánh mắt không rời Linh Viêm. Diệp Vân, cách đó không xa, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, như bị cuốn hút bởi một sức mạnh vô hình. Tử Kỳ, đứng gần cổng trường, cảm nhận được âm khí, đôi mắt âm dương sáng lên, nhưng không nói gì.
Bóng tối bao trùm trường Minh Đức, và một tiếng rít khẽ vang lên, như lời thách thức từ cõi vô hình, báo hiệu một cơn bão sắp đến.