Chương 3: Ánh Mắt Dưới Vầng Trăng
- Home
- Xuyên Không, Tôi Gặp Phải Anh Ấy
- Chương 3: Ánh Mắt Dưới Vầng Trăng - Chương 3
Trên sân trường Minh Đức, khi ánh nắng trưa nhạt dần, dường như khoác lên mình một chiếc áo choàng vô hình, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, che giấu những bí mật của cõi ma quỷ. Trong thế giới này, ma quỷ không chỉ là cơn ác mộng thoáng qua – chúng là những thực thể sống động, lẩn khuất trong từng góc khuất, từ những con hẻm tối tăm đến những hành lang trường học lạnh lẽo. Môn Trừ Tà, bắt buộc ở mọi ngôi trường, dạy học sinh cách đối mặt với chúng, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt của bóng tối.
Linh Viêm đứng giữa sân trường, ánh mắt lấp lánh tựa như ánh sao, nụ cười rạng rỡ như thể cậu không hề nhận ra luồng âm khí đang len lỏi quanh gốc bàng già. Danh tiếng của cậu, sau vụ xử lý Sở Hành bằng bùa phong ấn, đã lan khắp trường như một ngọn lửa rừng. “Thiên tài trừ tà,” học sinh thì thầm, ánh mắt vừa kính nể vừa e dè. Nhưng Linh Viêm chỉ cười, cắn cây kẹo mút dâu tây, để mặc những lời xì xào trôi qua như gió thoảng. Trong sâu thẳm, những mảnh ký ức kiếp trước – khói bụi chiến trường, những lá bùa cháy rực, và một bóng người mờ ảo dưới ánh trăng – vẫn lởn vởn, như những câu đố chưa lời giải.
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời nơi mây giăng kín, cảm nhận một luồng âm khí sắc lạnh trườn qua không khí. “Có thứ gì đó đang quan sát,” Linh Viêm lẩm bẩm, nụ cười không tắt, nhưng ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. Cậu không sợ – chưa bao giờ sợ – bởi cậu biết, trong thế giới này, sợ là con đường nhanh nhất dẫn đến cái chết, mà chết thì sẽ không còn được vui vẻ nữa.
Phòng thực hành Trừ Tà nằm ở góc khuất của trường, với những bức tường khắc ký tự cổ, mờ mờ dưới ánh đèn huỳnh quang. Những vòng tròn bùa được vẽ bằng phấn đỏ trên sàn, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, như thể đang thở. Cô Minh, giáo viên môn Trù Tà, đứng giữa phòng, giọng nghiêm nghị: “Hôm nay, các em sẽ thực hành niệm chú kích hoạt bùa phong ấn cấp hai. Ai xung phong?”
Cả lớp lặng thinh, ánh mắt lén lút hướng về Linh Viêm, người đang ngồi dựa ghế, chân gác lên bàn, miệng ngậm kẹo. Sau màn thể hiện bùa cấp ba hôm qua, ai cũng chờ xem cậu sẽ làm gì. Linh Viêm nhảy khỏi ghế, giơ tay, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. “Để tôi, cô!” Cậu bước ra, cầm lá bùa từ tay cô Minh, ánh mắt lấp lánh như đang chơi một trò đùa.
Cậu đặt bùa vào vòng tròn, đôi môi mấp máy câu chú cổ xưa. Không khí trong phòng bỗng nặng nề, như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Một ngọn lửa xanh lam bùng lên từ lá bùa, xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ, rồi tan biến, để lại một luồng khí lạnh khiến cả lớp rùng mình. “Bùa cấp ba… lần nữa,” một học sinh thì thầm, giọng run run. Cô Minh nhìn Linh Viêm, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. “Linh Viêm, bùa này không có trong giáo trình. Cậu học ở đâu?”
Linh Viêm nhún vai, cười tươi. “Chỉ là chút tài lẻ, cô ạ! Sách nào chả có vài bí kíp hay ho!” Cậu nháy mắt, nhưng trong lòng biết rõ: những câu chú này không đến từ sách vở, mà từ những ký ức kiếp trước, nơi cậu từng là một pháp sư trừ tà đứng giữa lằn ranh sống chết.
Trình Thước, đứng ở góc phòng, nhìn Linh Viêm không chớp mắt. Có gì đó ở cậu ta khiến trái tim Trình Thước rung lên, không phải vì ngọn lửa xanh hay tài năng vượt trội, mà là một cảm giác thân thuộc, như thể họ đã từng đứng cạnh nhau dưới một vầng trăng xa xưa. Cậu ta bước tới, giọng trầm: “Cậu không giống bất kỳ ai ở đây, Linh Viêm. Cậu… đang giấu gì đó, đúng không?”
Linh Viêm quay lại, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lấp lóe bí ẩn. “Người hùng, tò mò là dấu hiệu của một trái tim rung động đấy!” Cậu vỗ vai Trình Thước, cười lớn, nhưng trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau, và một ký ức mơ hồ lướt qua tâm trí Linh Viêm – một người cầm kiếm, đứng dưới ánh trăng, mỉm cười với cậu giữa chiến trường. Cậu khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, che giấu nỗi bâng khuâng.
Giờ ra chơi, sân trường ngập trong tiếng cười đùa, nhưng Linh Viêm cảm nhận được âm khí đang dày đặc hơn, như một tấm lưới vô hình bao quanh. Cậu ngồi dưới gốc bàng, nghịch lá bùa, thì một giọng nói trong trẻo vang lên. “Anh Linh Viêm?” Tử Kỳ, em họ của Trình Thước, xuất hiện, đôi mắt sáng long lanh, mang theo khả năng âm dương độc đáo – nhìn thấy ma quỷ mà không cần bùa chú. Cậu ta nhìn Linh Viêm, ánh mắt vừa tò mò vừa e dè. “Tôi nghe anh Thước kể về anh. Anh… thật sự dùng bùa cấp ba à?”
Linh Viêm cười tươi, giơ cây kẹo mút. “Muốn thử không, nhóc? Ngọt lắm!” Cậu nháy mắt, nhưng ánh mắt lướt qua Tử Kỳ, nhận ra một tia âm khí mờ nhạt bám quanh cậu ta. “Mắt âm dương, hử? Thú vị đấy,” Linh Viêm nghĩ, nụ cười không đổi.
Tử Kỳ đỏ mặt, lùi lại. “Tôi… tôi cảm nhận được âm khí trong trường, nhưng không rõ từ đâu. Anh có thấy gì không?”
Linh Viêm nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ. “Chà, nhóc tinh lắm! Có thứ gì đó đang lởn vởn, nhưng yên tâm, có tôi đây, ma quỷ nào dám lộng hành?” Cậu vỗ vai Tử Kỳ, nhưng trong lòng đã ghi nhớ: âm khí này không phải ngẫu nhiên.
Bất chợt, một tiếng hét vang lên từ góc sân. Một nữ sinh run rẩy, chỉ vào khoảng không. “Bóng đen! Tôi thấy nó! Ở đó!” Đám đông xôn xao, vài người lẩm nhẩm câu chú trừ tà cấp thấp, nhưng vô dụng.
Linh Viêm đứng dậy, nụ cười trên môi trở nên nhạt dần, ánh mắt sắc lạnh. Cậu bước tới, rút một lá bùa từ túi, ký tự đỏ rực như máu. “Để tôi,” cậu nói, giọng cậu tuy vấn vương chút sự vui vẻ nhưng mang theo một luồng khí lạnh lẽo. Cậu vẽ một ký tự trên không, môi mấp máy câu chú. Một luồng sáng xanh lam bùng lên, chiếu sáng một bóng đen mờ nhạt đang lơ lửng. Nó gào lên, rồi tan biến trong không khí.
Cả đám học sinh chết lặng. Tử Kỳ nhìn Linh Viêm, mắt sáng rực. “Cậu… cậu đuổi được vong hồn cấp thấp mà không cần vòng tròn bùa luôn ư?” Trình Thước, đứng ở xa, nhìn Linh Viêm, tim đập mạnh, như thể vừa chứng kiến một mảnh ghép của ký ức bị lãng quên.
Linh Viêm nhún vai, nụ cười trở lại. “Trò trẻ con thôi, nhóc con ạ!” Cậu quay đi, nhưng ánh mắt lướt qua Trình Thước, và trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy một sợi dây vô hình kéo hai người lại