Chương 1: Sự Khởi Đầu
Ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên sân trường Minh Đức, như thể bầu trời đang bốc cháy. Những tán bàng già rung rinh trong gió, tạo nên âm thanh xào xạc như lời thì thầm của những linh hồn vô hình. Linh Viêm đứng trước cổng trường, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười toe toét nở trên môi. Bộ đồng phục xanh navy hơi rộng so với dáng người mảnh khảnh của cậu, nhưng điều đó chẳng làm cậu bận tâm. Cậu hất mái tóc lòa xòa trước trán, ngắm nhìn ngôi trường với vẻ thích thú.
“Ha, nơi này trông thú vị đấy!” Linh Viêm lẩm bẩm, giọng nói trong trẻo nhưng mang chút tinh nghịch. Cậu không nhớ nhiều về kiếp trước – những mảnh ký ức vụn vặt chỉ hiện lên như ánh chớp: khói bụi của trận chiến, những lá bùa rực sáng, và một bóng người mờ ảo gọi tên cậu. Nhưng điều đó không quan trọng. Cậu đã sống lại, trong cơ thể này, với cái tên Linh Viêm, và cậu quyết định sẽ tận hưởng cuộc sống mới này.
Cậu vung tay, bước qua cổng trường với dáng đi nhẹ nhàng, như thể đang nhảy theo một giai điệu vô hình. Đám học sinh đi ngang qua liếc nhìn cậu, vài người thì thầm to nhỏ. Linh Viêm chỉ cười tươi hơn, vẫy tay chào họ, khiến một vài cô gái đỏ mặt quay đi. “Ngày đầu tiên, phải để lại ấn tượng chứ!” cậu nhủ thầm, đôi mắt lấp lóe một tia sáng khó lường.
Phòng học 11A1 ồn ào như một tổ ong vỡ. Tiếng cười đùa, tiếng ghế kéo, và cả tiếng hét của vài học sinh đang chơi trò đuổi bắt. Linh Viêm bước vào lớp, nụ cười vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời. Cậu chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn chiếu qua, tạo thành những vệt sáng ấm áp trên bàn. Cậu ngả người ra ghế, huýt sáo một giai điệu vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt tò mò đang hướng về mình.
“Ê, nhìn thằng nhóc mới kìa!” Một giọng nói the thé vang lên từ góc lớp. Một tên tóc vàng hoe, rõ ràng là đầu têu của nhóm côn đồ, đứng dậy, chống tay lên hông. “Cười gì mà cười hoài vậy? Bộ mày tưởng mình là minh tinh hả?” Cả nhóm của hắn phá lên cười, thu hút sự chú ý của cả lớp.
Linh Viêm nghiêng đầu, nụ cười không hề tắt. “Minh tinh? Không hẳn, nhưng tui thấy mình cũng dễ thương đấy chứ!” Cậu nháy mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích. Cả lớp bật cười, vài người còn vỗ tay cổ vũ. Tên tóc vàng sững sờ, mặt đỏ gay vì bị đáp trả.
“Thằng này láo!” Hắn gầm lên, tiến đến gần bàn Linh Viêm, chỉ tay vào mặt cậu. “Mày biết tao là ai không? Dám cười nhạo tao hả? Tao sẽ khiến cả nhà mày khóc lóc xin lỗi tao!”
Nụ cười trên môi Linh Viêm khựng lại. Đôi mắt cậu lóe lên một tia lạnh lẽo, như thể bóng tối vừa len lỏi vào ánh sáng rực rỡ. “Cả nhà tao?” Cậu lặp lại, giọng nói vẫn vui vẻ, nhưng có gì đó khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. “Cậu nói thế là không hay đâu.”
Tên tóc vàng chưa kịp phản ứng thì Linh Viêm đã lôi từ trong cặp ra một mảnh giấy nhỏ, vẽ nguệch ngoạc vài ký tự kỳ lạ. Cậu thì thầm gì đó, ngón tay lướt nhẹ qua mảnh giấy. Một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua lớp học, dù cửa sổ vẫn đóng kín. Tên tóc vàng đột nhiên ôm đầu, hét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống sàn, mặt mày tái mét.
“Cậu… cậu làm gì tao?” Hắn lắp bắp, tay chân run rẩy như bị trói bởi một sợi dây vô hình.
Linh Viêm mỉm cười, nụ cười vẫn rạng rỡ nhưng mang theo một chút tàn nhẫn. “Chỉ là một lời nhắc nhở nho nhỏ thôi. Lần sau, đừng nhắc đến gia đình người khác, nhé?” Cậu nháy mắt, nhưng ánh mắt lạnh như băng khiến cả nhóm côn đồ im bặt.
Cả lớp lặng ngắt, ánh mắt đổ dồn về Linh Viêm. Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng họ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó không thuộc về thế giới này vừa xuất hiện.
“Được rồi, mọi người tiếp tục vui vẻ đi!” Linh Viêm phá tan sự im lặng, vỗ tay một cái, nụ cười lại trở nên rạng rỡ như chưa có gì xảy ra. Cậu quay ra nhìn qua cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đang dần tắt, để lộ bóng tối đang lặng lẽ trườn tới.
“Đừng làm phiền cậu ấy.” Một giọng nói trầm ấm vang lên từ cửa lớp. Trình Thước bước vào, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc sảo nhưng không giấu được vẻ tò mò. Bộ đồng phục của cậu được mặc hoàn hảo, như thể cậu sinh ra để tỏa sáng. Cả lớp lập tức xì xào, tên tuổi của Trình Thước – học sinh xuất sắc nhất trường, gia thế khủng – đủ khiến ai cũng nể trọng.
Tên tóc vàng lườm Linh Viêm một cái, nhưng không dám nói thêm gì, lủi thủi quay về chỗ. Trình Thước tiến đến gần Linh Viêm, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu. “Cậu ổn chứ?” cậu hỏi, giọng dịu dàng nhưng mang theo một chút nghi hoặc.
Linh Viêm cười toe toét, giơ ngón cái lên. “Tốt hơn bao giờ hết! Cảm ơn cậu, người hùng!” Cậu nháy mắt, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cậu lướt qua Trình Thước, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc.
Trình Thước khẽ cau mày. Có gì đó ở Linh Viêm khiến cậu cảm thấy kỳ lạ – không phải vì hành động vừa rồi, mà là một cảm giác thân thuộc không thể giải thích. Như thể họ đã từng gặp nhau, ở một nơi nào đó, trong một thời khắc mà cả hai đều không nhớ rõ.
Khi Trình Thước quay đi, Linh Viêm nhìn theo bóng lưng cậu, nụ cười trên môi nhạt dần. Một ký ức mơ hồ lướt qua: một người đứng dưới ánh trăng, tay cầm kiếm, mỉm cười với cậu giữa cơn bão. Nhưng hình ảnh ấy tan biến nhanh chóng, để lại Linh Viêm với một cảm giác trống rỗng.
Ngoài cửa sổ, bóng tối đã nuốt chửng ánh hoàng hôn. Linh Viêm khẽ thì thầm, giọng nói chỉ mình cậu nghe thấy: “Rồi sẽ có ngày tao tìm ra sự thật.” Nụ cười trở lại trên môi cậu, nhưng lần này, nó mang theo một chút sắc lạnh.