Chương 0
đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch
Lời mở đầu
Chớp, chớp.
Tầm nhìn mờ ảo dần hội tụ vào trần nhà trắng toát. Nhịp sinh hiệu
trên máy theo dõi đột ngột tăng vọt, tiếng bíp bíp vang lên khẩn
trương khắp phòng bệnh.
Cánh cửa phòng bật mở, y tá và bác sĩ ào vào kiểm tra mạch, nhịp
tim, truyền dịch và máy thở. Tiếng hốt hoảng cắt ngang không khí ngột ngạt:
“Bệnh nhân tỉnh rồi! Bệnh nhân Lee Eun-gyeol đã
tỉnh!”
“Báo
ngay với Chủ tịch….! Không, tôi sẽ tự đi!”
Bác sĩ vội
vã rời phòng, tay lôi điện thoại ra. Người đàn ông nằm trên giường bệnh chậm
chạp nâng mí mắt, thầm nghĩ:
“…Đây là đâu? Sao… cơ thể lại đau thế này?”
Toàn thân không chỗ nào không đau. Đặc biệt, chiếc máy thở che mũi làm anh khó chịu. Anh cố đưa bàn tay yếu ớt lên để tháo nó ra, nhưng y tá hoảng hốt lao tới ngăn lại:
“Không được! Cố chịu một chút thôi!”
“Ư…”
Người đàn ông chớp mắt ngơ ngác nhìn y tá. Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y tá? Anh lướt mắt nhìn quanh.
Một phòng bệnh riêng được sắp xếp gọn gàng. Và cơ thể anh kết nối với vô số thiết bị duy trì sự sống.
Lee Eun-gyeol, ngẩn người với vẻ mặt mơ hồ. Rõ ràng anh vừa làm xong ca làm
thêm vất vả, về nhà tắm rửa rồi lăn ra ngủ…
Đúng lúc đó, tiếng ồn lớn từ ngoài cửa vang lên. Bác sĩ cùng một nhóm người mặc vest xông vào.
Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ chỉn chu, tiến đến gần, vẫy tay trước mặt Lee Eun-kyul. Ông ta nhăn mặt, trông khó xử:
“ Lee Eun-gyeol , cậu tỉnh táo chứ? Bác sĩ, tình trạng bệnh nhân ổn chứ?”
“Tỉnh lại đã là kỳ tích rồi. Chuyện nói sau đi. Phải báo với Chủ tịch-”
“Tôi đã liên lạc rồi. Trước mắt tôi sẽ…”
“Cái gì đang xảy ra vậy?”
Lee Eun-gyeol nhăn mặt, định mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc như nứt ra khiến
anh phải ngậm miệng lại. Mọi thứ quá kỳ lạ. Anh vốn khỏe mạnh, một ngày chạy ba
ca làm thêm mà không mệt. Vậy mà giờ đến thở thôi cũng khó khăn.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh lại bật mở. Một nhóm vệ sĩ mặc vest đen bước vào trước, theo sau là tiếng giày vang lên chậm rãi. Lee Eun-gyeol chớp mắt nhìn người vừa đến.
“Cậu chủ.”
Người đàn ông trung niên ban nãy không giấu được vẻ hoảng hốt, căng thẳng cúi chào người mới tới.
“Cậu chủ?”
Lee Eun-gyeol nhíu mày. Người vừa bước được gọi là “cậu chủ” tuy trông cao lớn như vậy, nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con. Mái tóc nâu được cắt tỉa gọn gàng che phủ trán, khuôn mặt dễ nhìn khiến ai cũng cảm thấy quý mến. Đường nét cằm sắc sảo, sống mũi cao, trông như một ngôi sao nổi tiếng.
Bộ vest anh ta mặc toát lên vẻ bình dị như nhân viên mới của một công ty. Nhưng chiều cao nổi bật lại mang đến cảm giác áp lực kỳ lạ. Lee Eun-gyeol quan sát người được gọi là “cậu chủ”, rồi giật mình khi chạm phải ánh mắt anh ta.
Khoảnh khắc đó, đuôi mắt người đàn ông khẽ híp lại. Anh ta mỉm cười, cất lời:
“Quản lý Choi, ông đến trước rồi à. Anh tôi tỉnh dậy lâu ghê, đúng không?”
“Dạ, cái đó…”
“Bên công tố đang ầm ĩ đòi triệu tập điều tra. Xử lý chuyện đó trước đi.”
“Tôi sẽ giải quyết nhanh chóng.”
“Tốt.”
Giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng, lịch sự. Nói chuyện mà ngọt ngào thế sao? Nhưng kỳ lạ thay, từ khi anh ta xuất hiện, mọi người trong phòng bệnh dường như đều căng thẳng. Chàng trai khẽ cười, tiến đến gần Lee Eun-gyeol, người đang đeo máy thở, và ngồi xuống cạnh giường.
“Ơ… Ơ?”
Ai vậy? Chẳng hiểu gì cả. Đôi mắt kỳ lạ ấy, màu nâu ánh vàng, lấp lánh một cách quái gở, khiến anh nổi da gà. Đuôi mắt đẹp, cân đối. Nốt ruồi trên má. Làn da trắng mịn.
“Cái gì vậy? Sao lại thấy quen quen?”