Chương 3
Chương 3
Theo lời Tống Đào, cái nóng oi ả của đêm hè đều tan biến. Luồng khí lạnh phát ra từ Alpha cao lớn giữa sân len lỏi khắp nơi, khiến những người đứng xung quanh cũng không dám thở mạnh.
Mà trong mắt hai người, thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn lại bóng hình đối phương. Cảnh vật xung quanh dần nhòe đi, tựa ảo ảnh bị cuốn vào dòng thời gian chậm rãi trôi qua. Những ký ức phủ bụi quá khứ, phút chốc sống lại.
Tống Đào chẳng hề né tránh. Cậu nhìn thẳng vào Tần Tranh, vẻ mặt vô tội, đến cả bóng hàng mi đổ xuống cũng trông hiền lành đến lạ.
Thực ra cậu đang thưởng thức — thưởng thức cơn giận đang dâng lên trong mắt người đối diện. Cậu đọc được hết thảy ý nghĩ của Tần Tranh lúc này:
Cái tên thấp kém như Tống Đào, cậu dựa vào cái gì mà quên tôi? Dựa vào đâu?! Nếu có người được quyền quên, thì cũng phải là tôi, Tần Tranh, quên cái tên ăn trộm như cậu! Cái đồ mặt dày kia!
Cậu lấy tư cách gì mà dám quên tôi trong khi tôi vẫn còn nhớ cậu?!
Đó chính là sự kiêu ngạo của Tần đại vương tử.
Ngón tay Tần Tranh nắm chặt nơi mép cỏ, rồi lại buông lỏng ra. Giọng anh lạnh như băng:
“Bắt lại.”
Khóe môi Tống Đào cong lên trong một thoáng, nhưng nhanh chóng bị cậu đè xuống.
“Bắt lại” — tức là, không giết.
Vệ sĩ gần nhất lập tức bước tới tóm lấy cậu. Tống Đào liếc nhìn bóng lưng Tần Tranh đang quay đi. Quả nhiên đã chững chạc hơn trước. Nếu là mấy năm trước, hẳn đã xách cổ cậu lên từ lâu rồi.
…A ——
Diễn cái gì vậy trời.
Tống Đào chẳng ưa nổi bộ dạng này của Tần Tranh. Trong mắt ánh lên tia nghịch ngợm, cậu bỗng cất giọng ngọt ngào:
“Ca ca~”
Bước chân Tần Tranh khựng lại tức thì.
Anh không quay đầu, mà Tống Đào cũng không nói gì thêm.
Anh đứng yên tại chỗ, đến cả vệ sĩ đang giữ Tống Đào cũng không dám cử động.
Bầu không khí ngột ngạt như thể sắp có bão.
Sắc mặt Tần Tranh âm trầm đến mức như thể ngưng kết được thành nước. Đã lâu rồi, anh không còn nghe ai gọi mình bằng hai chữ ấy.
Cậu ta lấy tư cách gì gọi tôi là ca ca?!
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét qua gò má Tống Đào khi cậu đang quay sang nhìn vệ sĩ, dịu dàng nói:
“Ca ca~ anh làm đau tôi rồi, nhẹ tay một chút được không?”
Động tác quay đầu của Tần Tranh lập tức đông cứng, đến mức cổ phát ra một tiếng rắc khe khẽ.
Cậu ta dám gọi người khác là ca ca?!
Ánh mắt anh lạnh toát nhìn sang vệ sĩ kia — một người có khuôn mặt đẹp đến mức khó tả, tựa như làn nước lấp lánh khiến người ta muốn nhấn chìm.
Chỉ còn lại chút lý trí cuối cùng níu anh lại.
Phía trước, gáy Tống Đào hơi ngửa ra. Trong đôi mắt nai, ý cười lóe lên tinh quái, ranh mãnh.
—
Tay bị còng sau lưng, thiết bị cũng bị tháo xuống.
Tống Đào bị nhốt vào một căn phòng nhỏ, trống rỗng, chẳng có gì ngoài tường và sàn. Cậu không nói lời nào, chỉ đơn giản là… mặc kệ mọi chuyện.
Cậu ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tường, một chân duỗi ra, chân kia gác lên đầu gối, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.
Trông không khác gì người đang nghỉ trưa chứ chẳng phải tội phạm bị bắt.
Thậm chí, đến cả người giám sát qua màn hình cũng cảm thấy lạ lùng. Hắn từng thấy nhiều người bị nhốt vào đây, nhưng thoải mái như thế này, lại còn đẹp một cách lạ kỳ — là lần đầu tiên.
“Chân đẹp thật…” – hắn ta lẩm bẩm, trong ánh mắt dấy lên vẻ thèm thuồng. Đôi chân dài, đường cong cơ bắp rắn chắc mà uyển chuyển, mang đến cảm giác đầy sức bật và quyến rũ. Cái người này mà nằm dưới, chắc chắn sẽ…
Đồng nghiệp bên cạnh lại cau mày lắc đầu:
“Chân dài quá. Một Omega mà như thế này thì gây áp lực cho đám Alpha bọn mình quá.”
Cả hai bắt đầu tranh luận xem kiểu Omega thế nào mới gọi là “đẹp tiêu chuẩn” — là loại nhỏ xinh mềm mại, hay kiểu mạnh mẽ quyến rũ như thế này.
Cứ như thể chỉ cần họ thích là sẽ có được. Tin tức tố Alpha tràn ngập khắp phòng, nhưng cuối cùng, họ cũng chỉ biết đứng nhìn Tống Đào qua màn hình mà nuốt nước bọt.
—
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng mờ nhạt, mông lung đến mức không thể thấy rõ mặt ai.
Trên ghế sofa, bóng người ngồi yên tĩnh, vẻ cô đơn như hòa tan vào màn khói lờ mờ đang chậm rãi tỏa ra từ điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay.
Tàn thuốc cháy gần hết, không được để ý đến. Mãi đến khi sắp lụi tàn, chủ nhân mới nhớ ra, đưa lên môi, khẽ hút một hơi.
Tần Tranh thất thần. Khoảnh khắc trông thấy Tống Đào, anh có cảm giác như thời gian đang trôi ngược lại.
Có lẽ là vì chiếc sơ mi trắng cùng quần short đen đó.
Chính là bộ đồ năm đó — khi cậu xuất hiện trước mặt anh lần đầu tiên, cũng mười hai năm về trước.
Và cũng là bộ đồ ấy, năm năm sau, cậu rời đi.
Suốt năm năm sống dưới một mái hiên, anh không thể nhớ nổi bao nhiêu lần Tống Đào mặc bộ đồ này để rời đi, lại quay trở về…
Cho đến lần cuối cùng — cậu biến mất hẳn.
Cho đến tận bây giờ, khi cậu lại xuất hiện trước mắt anh. Cứ như chưa từng có mười hai năm ly biệt. Như thể cậu đã trưởng thành ngay dưới tầm mắt anh, chơi chán bên ngoài rồi… lại trở về.
Điếu thuốc bị bóp nát trong tay. Anh ném mạnh xuống đất, lửa tắt phụt.
Dựa vào cái gì mà quay về?
Người đã bỏ đi thì lấy lý do gì để quay lại?!
Hơn nữa — cậu ta còn dám quên tôi?!
Ánh mắt Tần Tranh lạnh đến thấu xương. Anh đưa tay vuốt đuôi mắt, nơi vừa nhói lên.
Đáng chết!
Thiết bị giám sát tin tức tố lập tức vang lên báo động. Cơn giận khiến chỉ số Alpha trong cơ thể anh tăng vọt.
Tiếng gõ cửa dội lên.
Tần Tranh lạnh giọng:
“Vào đi.”
Cấp dưới vừa đẩy cửa liền thấy như mình xông vào lãnh địa của dã thú. Là Alpha, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ sát khí ngập tràn trong không khí.
Chỉ một chữ thôi: ngộp.
Nhưng cậu ta chỉ có thể nhẫn nhịn, cúi đầu bước tới:
“Tiên sinh, thiết bị đã được giải khóa.”
Cấp dưới cúi chào rồi rời đi.
Tần Tranh cầm lấy quang não. Thiết bị cũ kỹ, kiểu dáng lạc hậu. Xem ra Tống Trì Cảnh – cha cậu ta – không kiếm được ông bố giàu có nào khác để tiếp tục bám vào, nên tính chuyện bòn rút từ anh thêm lần nữa.
Không sống dựa vào người khác thì sống không nổi à? Một đôi cha con chỉ biết ăn bám.
Anh mở thiết bị, vừa nhấp rượu vừa lướt nội dung bên trong.
Ba ứng dụng tìm việc. Tống Đào đăng ký giao cơm, nhận cả mấy việc vặt lặt vặt. Thậm chí còn dạy online công nghệ và kỹ thuật máy móc cho học sinh tiểu học.
Tần Tranh khịt mũi, ánh mắt tràn đầy khinh miệt. Một đứa học hành bỏ dở nửa chừng mà dám mở lớp dạy người khác.
Đúng là thứ con cháu vô dụng.
Anh lần theo thông tin Tống Đào để lại, rất nhanh đã hiểu được lý do khiến cậu ta phải sống như vậy.
Ánh mắt dần trở nên u ám. Anh ngửa đầu dốc cạn ly rượu, rồi ném mạnh cái ly xuống bàn.
Ngay cả nghề sát thủ cũng làm rồi?
Nghĩ đến việc cậu nhóc kia sống chui lủi kiểu đó bao năm, cơ ngực rắn chắc của Tần Tranh căng lên rõ rệt, mấy chiếc cúc áo như muốn bung ra.
Đột nhiên, anh cau mày.
Ánh mắt dừng lại ở một góc màn hình.
…Nhật ký?
Giữa thời đại này mà vẫn còn người viết nhật ký?
Tò mò nổi lên, anh kéo xuống dòng đầu tiên.
【Ba lại tái hôn. Nhưng con trai của chú ấy không thích tôi, nên tôi không thể sống cùng họ. Ba thuê cho tôi một phòng trọ. Từ giờ, tôi phải sống một mình.】
Tần Tranh nhích màn hình lại gần hơn.
Tống Trì Cảnh tái hôn rồi à?
Anh liếc sang dòng thời gian phía dưới — ngày 12 tháng 2 năm 3178.
Tính ra là năm thứ năm sau khi hai cha con họ rời khỏi nhà họ Tần. Khi ấy, Tống Đào mới 15 tuổi. Vậy mà Tống Trì Cảnh lấy vợ mới, không đón con trai về ở cùng.
Đúng là…
Quang não bỗng phát ra tiếng đo lường tin tức tố.
Nửa tháng sau, nhật ký lại có dòng mới:
【Một mình giữa mùa đông… lạnh thật.】
Tiếp theo:
【Không hiểu sao hôm nay tôi lại nhớ đến Tần Tranh. Nhớ lại thấy anh ấy cũng tốt… ít nhất còn không bỏ tôi lại như ba. Tôi nhớ cứ đến mùa đông là anh ấy bị cảm, mà lại ghét uống thuốc. Anh ấy đúng là ngốc. Thôi thì tôi cứ tốt bụng chút vậy, mong là năm nay anh ấy không bị cảm.】
Tần Tranh ngây người. Không ngờ tên của mình lại xuất hiện trong nhật ký của Tống Đào.
Anh nhìn chằm chằm đoạn đó rất lâu.
Máy đo tin tức tố từ từ ổn định lại.
Vì không viết hằng ngày nên thời gian trong nhật ký trôi vèo.
【Tết rồi. Ba không mời tôi về ăn Tết. Nhưng ông ấy nói đêm đó sẽ đến ở với tôi.】
^_^
【Ba không đến. Họ đi du lịch với nhau rồi…】
Không khí vừa dịu xuống, máy đo lại réo lên inh ỏi.
Ngày 16 tháng 8 năm 3179.
【Tôi phân hoá thành Omega rồi! Không hiểu sao tôi lại nghĩ tới Tần Tranh… Ảnh chắc chắn là Alpha chứ gì! Hừ ╯^╰】
Tần Tranh nhìn biểu cảm đó, hoàn toàn có thể hình dung được dáng vẻ cậu nhóc kia khi viết.
“Cậu hừ cái gì hả?”
Câu nói bật ra như đang xuyên thời gian mà đối thoại với cậu thiếu niên 16 tuổi ấy.
Tống Đào thành Omega cũng không quá bất ngờ. Dáng dấp cậu vốn đã rất Omega rồi.
Một tháng sau.
【Hôm nay tôi động dục.】
Chỉ hai chữ thôi mà ánh mắt Tần Tranh co rút.
Anh né tầm nhìn đi chỗ khác.
Omega trong kỳ động dục, anh đã thấy không ít. Có người còn cố tình lại gần dụ anh đánh dấu.
Chuyện đó khiến anh ghét cay ghét đắng. Dần dà, chỉ cần nghe đến Omega là thấy phản cảm, chẳng có tí hứng thú nào.
Anh định lướt qua đoạn đó thì thấy một cái tên quen thuộc.
“Tần Tranh”?
Tại sao Tống Đào lại nhắc đến anh trong lúc đó?
Hiếu kỳ lấn át lý trí.
【Động dục khó chịu thật. Người thì nóng ran, đầu óc cứ như bốc hơi. Không hiểu sao tôi lại nhớ tới Tần Tranh.】
Tần Tranh cắn môi, rút điếu thuốc mùi chanh ra ngậm vào miệng. Hương the tản ra, phần nào làm dịu đi cảm giác cồn cào.
【Ghen tị với anh ấy ghê. Alpha chắc chẳng khó chịu như tôi đâu ha? Họ còn có kỳ mẫn cảm. Không biết Tần Tranh mỗi lần đến kỳ có mệt mỏi như tôi không?】
Điếu thuốc cháy rực lên, máy đo tin tức tố vang lên cảnh báo chói tai.
【Tôi cũng không chắc. Nếu vẫn còn ở bên nhau thì tốt quá… anh ấy có thể dạy tôi. Có lẽ còn giúp tôi nữa… Dĩ nhiên sẽ vừa giúp vừa mỉa mai, nhưng cũng không sao. Giờ tôi không chắc anh có cao hơn tôi không nữa. Tôi cũng lớn rồi. Tôi có thể bịt miệng ảnh lại, không cho nói lời nào. Dùng tay giữ lưỡi ảnh, rồi luồn sâu xuống yết hầu… Vừa trêu chọc, vừa khiến ảnh phải… cho tôi đâm.】
“A—”
Tần Tranh cười lạnh, dứt khoát tắt thiết bị.
—
“Cửa sắt à song sắt~ Dây xích à dây xích~ Ta đây vô tội, lệ rơi ướt áo~”
Tống Đào vừa nghêu ngao hát, vừa đi theo người tới gọi.
Cậu đoán chắc Tần Tranh đọc đến đoạn động dục rồi.
Bị dẫn đi quanh co một lúc, Tống Đào quan sát xung quanh. Cảnh vật chẳng thay đổi là mấy.
Xem đường đi thì… là đến phòng ngủ?
Hiếm thật. Phòng ngủ của Tần Tranh trước giờ là khu cấm. Có lần Tần Ngọc Thần bảo cậu đến gọi anh, cậu gõ cửa mãi không ai trả lời, liền lén mở ra. Vừa thấy Tần Tranh từ nhà tắm bước ra, cậu liền bị đạp văng ra ngoài. Đập đầu, chảy máu.
Khi ấy cậu mới 5 tuổi, còn Tần Tranh 8 tuổi.
Bây giờ, cậu được đưa vào thẳng phòng ngủ. Cửa khép lại phía sau.
Chỉ còn hai người trong phòng.
Không nói đến quan hệ thân phận, thì một Alpha – một Omega ở riêng thế này đúng là mờ ám.
Tống Đào không giả vờ ngây thơ nữa, sải bước tiến tới. Tần Tranh vẫn ngồi đó, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng động tác của cậu.
Cậu thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện.
Chưa kịp mở miệng, bàn tay rắn chắc đã siết lấy cổ cậu, suýt nữa bóp nát tuyến thể nơi yết hầu.
Tống Đào không hề hoảng loạn, môi cong lên:
“Anh chào hỏi kiểu gì ngộ ghê.”
Còn chưa dứt câu, cậu đã bị kéo từ trên bàn quỳ xuống trước mặt Tần Tranh. Đầu vẫn ngẩng cao, tóc mái rủ xuống che nửa mắt.
Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt áp chế của Alpha trước mặt, rồi liếc xuống phía dưới…
“Sao? Muốn tôi liếm cho anh hả?”
Ngón tay đang siết cổ bỗng khựng lại. Rõ ràng là vành tai Tần Tranh đỏ lên.
Còn đỏ nữa chứ.
Muốn trêu đùa một chút mà đã ngại kìa.
“Cái miệng cậu đúng là… nên bị đánh.”
Tần Tranh trầm giọng, buông tay ra, rồi nhét một ngón tay vào miệng cậu — đúng như đoạn nhật ký mô tả.
Đôi mắt đen thẳm nhìn cậu đầy khiêu khích, như thể tuyên bố chủ quyền. Khi ánh mắt nai con kia bắt đầu lấp lánh vì bị nghẹn, anh lại càng hả hê.
Ai mới là người bị trêu chọc, hử?
Ngón tay không ngừng ma sát lưỡi cậu.
Bên kia, Ngụy Tư Kỳ chạy từ phòng ngủ sang thư phòng, thấy màn hình máy tính hiện đầy dữ liệu quét vân tay.
“Má ơi! Làm lẹ dữ vậy?!”
Còn Tống Đào – vốn đang phối hợp rất tốt – bất ngờ cắn mạnh vào tay Tần Tranh. Mắt nai lập tức đổi sắc, thành một ánh nhìn tinh ranh.
“Tay anh nhỏ quá đó.”
Rõ là nói tay.
Nhưng Tần Tranh lại thấy… hình như cậu đang nói cái khác.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi