Chương 2
Chương 2
Câu thành ngữ cổ: “Mặt như đậu nhĩ trộm ngự mã, đen như mèo nhỏ thì thầm.”
(Giải thích:
“Đậu nhĩ” (tai đậu) thường để ví với khuôn mặt tròn mềm, dễ thương.
“Trộm ngự mã” – gợi hình ảnh nghịch ngợm, lén lút.
“Mèo nhỏ thì thầm” – vừa chỉ tiếng mèo kêu khe khẽ, vừa đáng yêu.)
Vừa tỉnh giấc, Tống Đào đã chồm dậy tóm lấy con mèo đen. Cậu dụi mũi vào nó, mắt híp lại, miệng lặp đi lặp lại:
“Miêu! Miêu! Miêu!”
Có ai lại không thích tiếng mèo kêu chứ?
Sau đó, cậu bất ngờ vung con mèo ra xa như đang chơi trốn tìm.
“Khi nào em ngoan thì anh sẽ về nhé?”
Tiểu hắc miêu chẳng buồn để ý, nó xoay người, lông rũ phủ kín thân thể. Ngay sau đó, một con mèo khác – công chúa Hắc Tuyết – phóng tới, vung móng cào về phía Tống Đào.
Cậu hậm hực:
“Cậu đó giờ đã cho tớ yên một ngày nào chưa hả!”
Công chúa Hắc Tuyết dụi nhẹ đầu vào tay cậu bằng lớp lông mềm mại. Tống Đào vừa ngáp, vừa dỗ dành nó, rồi thả nó xuống sàn để nó tự do chạy nhảy.
Tô Hà từ phòng ngủ bước ra, nhìn thấy cảnh ấy, hỏi:
“Cả đêm không ngủ à?”
Tống Đào vừa mệt vừa uể oải đáp:
“Ừ, tôi canh các em suốt đêm. Vẫn chưa yên tâm.”
Tô Hà gật gù:
“Tôi nấu mì nha, ăn chung một chén không?”
Tống Đào bật dậy đứng nghiêm, cúi đầu:
“Cảm ơn đại ca! Cho tôi thêm một phần trứng rán nữa nhé!”
Cậu cười tươi rói, vô tư và đáng yêu đến lạ.
Tống Đào và Tô Hà đã ở chung bốn năm. Cậu là kiểu bạn cùng phòng lý tưởng: gọn gàng, sạch sẽ, tính tình vừa hài hước vừa chín chắn, lại rất chịu khó làm việc nhà. Sống cùng nhau hoà thuận, không hề có mâu thuẫn.
Tô Hà mang bữa sáng lên, trong lòng nghĩ: thật may vì Đào có thể gặp được một người bạn tốt như vậy – chính là bản thân anh. Nhiều lúc anh cũng thấy mình giống như một người cha, bởi Tống Đào luôn khắt khe với bản thân trong mọi việc.
Bữa sáng có hai tô mì cà chua trứng, kèm một đĩa dưa muối nhỏ – đơn giản nhưng đủ chất.
Sau khi tắm xong, Tống Đào ngồi vào bàn, mắt sáng rỡ:
“Wow~ nhìn ngon quá trời luôn!”
Tô Hà không nói, chỉ mỉm cười bằng ánh mắt đầy hài lòng.
Trong lúc ăn, anh lặng lẽ quan sát mái tóc ánh hồng phớt và làn da trắng mịn của cậu – thật sự rất hợp nhau, như một đoá hoa đào nở rực.
Không một chút tạp khí.
Nếu có gì để phàn nàn, chắc chỉ là chiều cao. Cậu cao đến 1m87 – vượt xa hình mẫu “nhỏ nhắn dễ ôm” mà phần lớn Alpha yêu thích ở Omega.
Tống Đào ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn ấy:
“Anh lại đang ngắm tôi đúng không? Tôi nghi ngờ anh muốn làm… chuyện OO với tôi đó!”
Tô Hà há hốc mồm:
“Anh đâu có nhỏ nhắn gì! Đừng có suy diễn!”
Tống Đào nghiêm túc nói:
“Tôi là Omega, nhưng cũng đâu phải không có bản lĩnh.”
Cậu lẩm bẩm:
“Có khi còn hơn cái tên kia nữa.”
Tô Hà nghe thế, cau mày:
“Tống Đào, nghiêm túc đi. Một Alpha mà muốn gần cậu, kiểu gì cũng là vì bị Alpha khác đá, hoặc chẳng còn lựa chọn gì. Mà mấy chuyện kiểu đó thì có liên quan gì đến tụi mình đâu chứ?”
Tống Đào ăn no, đặt đũa xuống, mỉm cười nhẹ:
“Nguyện giả thượng câu ~”
(Giải thích: tự rước hoạ vào thân thì tự xử lý)
Tô Hà bật cười, búng trán cậu:
“Nếu sau này có một Alpha thật lòng yêu cậu, anh thề sẽ làm tùy tùng của cậu cả đời!”
Tống Đào không đáp, trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch làm sao để “tùy tùng” kia phải phục vụ mình triệt để.
Cậu bật cười, nói:
“Vậy thì cầm chén đi rửa đi!”
Tống Đào rửa bát. Tô Hà chuẩn bị đi học. Trước khi đi, anh cúi xuống thì thầm với công chúa Hắc Tuyết:
“Đừng học theo ba ba con nha. Ba ba con… thật sự kỳ quặc.”
Anh đi rồi.
Trong nhà chỉ còn tiếng mèo kêu khe khẽ. Tống Đào thoáng nhớ đến Tần Tranh…
—
Hồi ức
Khoảnh khắc ấy đã 12 năm trước.
Cậu 10 tuổi. Tần Tranh 13 tuổi.
Trên bậc thang cao, cậu ngước lên nhìn Tần Tranh – hoàng tử lạnh lùng với ánh mắt đen như mực, ánh nhìn đầy ghê tởm và khinh bỉ.
Ánh sáng tắt phụt. Cậu choàng tỉnh, thở dốc, tay giật tóc mình – đã rất lâu rồi ký ức ấy mới quay lại.
Điện thoại reo lên.
【Chủ nhân ơi~ Ngụy cẩu gọi nè~】
Tống Đào nhấc máy:
“Hai ngày nữa, công chúa Hắc Tuyết sắp sinh rồi.”
“A? A, chúc mừng nha, chúc mừng nha!”
Cậu nằm xuống, ôm lấy mèo, cong miệng:
“Chúc mừng suông vậy thôi hả? Lì xì đâu?”
Ngụy Tư Kỳ gửi lì xì 10 tệ. Cậu nhấn mở.
【Em lời to rồi đó nha~】
Ngụy Tư Kỳ lại nhắn:
“Đừng lòng vòng, nhanh cho tôi coi bọn nhỏ đi!”
Công chúa Hắc Tuyết nhảy xuống giường, kêu “meo meo” như thể đồng tình với lời ấy.
Ba chú mèo con:
Một trắng – Trân Châu
Một đen – Đá Quý
Một lông lốm đốm – Phác Ngọc
Công chúa kêu thêm hai tiếng, có vẻ cũng khá hài lòng. Đá Quý tò mò cọ đầu Phác Ngọc.
“Đá Quý! Phải đổi tên cậu thành ‘Đá Cứng’ mới đúng!”
—
Một ngày mệt mỏi trôi qua, Tô Hà về đến nhà thì trố mắt:
“Mẹ nó…”
Anh dụi mắt nhìn kỹ – Tống Đào đã “hoàn lương”, trở lại dáng vẻ ban đầu: da trắng, lông mềm, sạch sẽ, mắt long lanh vô tội. Giống như một tiểu bạch hoa mèo đen đúng nghĩa.
“Cậu đây là…?”
Tống Đào liếc nhìn anh, bình thản:
“Hoàn lương rồi. Thấy thế nào?”
Tô Hà phấn khích:
“Cậu trông thuần khiết đến phát sợ luôn đó! Người ta thấy cậu là đứa nghịch tử cũng không nỡ la!”
Anh hỏi tiếp:
“Sao lại hoàn lương?”
Tống Đào nói gọn:
“Hai ngày nữa tôi đi có chuyện phải đi xa. Phiền anh chăm lũ nhỏ và công chúa Hắc Tuyết hộ nhé.”
Tô Hà không hỏi thêm, chỉ gật đầu:
“Ừ, ok. Còn làm gì nữa không?”
Tống Đào liếm móng tay, bắt đầu gõ bàn phím:
“Viết nhật ký. Bắt đầu từ hôm nay.”
—
Hai ngày sau, Tống Đào đến chỗ Ngụy Tư Kỳ nhận lì xì. Vừa thấy cậu đứng cạnh Tô Hà, Ngụy trố mắt:
“Mặt tôi sắp thủng luôn rồi đó! Nhìn gì ghê vậy?”
Tống Đào hờ hững:
“Đừng có mơ mộng nữa. Không có kịch bản phim nào đâu.”
Ngụy Tư Kỳ phun một tiếng.
Trong lúc nhận bao lì xì dùng một lần, Tống Đào bất ngờ phát hiện: trên lưỡi tên kia có xăm một đường mảnh cực nhỏ – nhìn kỹ lại thấy… gợi tình thật.
“Ê? Anh xăm cái gì trên lưỡi vậy?”
Ngụy Tư Kỳ chớp mắt:
“Cậu đang cố dụ tôi đúng không? Tin tôi đi, không có Alpha nào mà không động tâm khi thấy gương mặt baby của cậu đâu!”
Dù hắn… chỉ là một Beta.
—
Tần Tranh sống không cố định, tung tích gần như không ai nắm được.
Hôm ấy, ba chiếc xe lần lượt tiến vào khu vực. Chiếc xe cuối là xe tự lái riêng của Tần gia.
Tống Đào đứng dưới gốc cây bạch quả, tay đặt lên cò súng.
“Ây da, bắn trượt rồi!”
Cậu xoay người theo hướng xe, nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ chặn lại. Hai người rút súng ngắn chĩa về phía cậu. Một chiếc xe khác chắn phía sau, khiến cậu ngã ra đất.
Ánh đèn pha rọi vào áo sơ mi trắng, quần short vén cao, lộ đôi chân trắng nõn.
Cậu ngẩng đầu – và thấy chiếc xe pha lê.
Tần Tranh đứng bên trong, sau lớp kính. Ánh mắt anh trong khoảnh khắc ấy khựng lại.
Các vệ sĩ nhanh chóng hạ súng, rút lui.
Tần Tranh bước xuống, dáng người cao lớn tiến lại gần. Cậu gần như dán lưng vào tường, trân trân nhìn anh.
Tần Tranh nắm chặt ống tay áo, giọng khàn:
“Tống… Đào ——”
Tống Đào ngơ ngác:
“Anh nhận ra tôi?”
Ánh mắt Tần Tranh chợt run, nghiến răng đáp:
“Cậu không nhớ anh sao?”
Đôi mắt sâu như đáy vực. Lạnh lẽo. Đáng sợ.
Tống Đào lắc đầu vô tội:
“Không nhớ rõ…”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi