Chương 1
(Cảnh báo: Omega đè ụ Alpha ヾ(˙❥˙)ノ )
Chương 1
“Leng keng~ Thỏ con ghé thăm~ Ai không ngoan là xơi luôn đó nha~”
Ánh sáng trên hành lang mờ nhạt, bước chân chậm rãi vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Tống Đào vừa khe khẽ nghêu ngao bài hát thiếu nhi, vừa nâng khẩu súng nhắm bắn trong tay. Báng súng theo nhịp đập đều đều khẽ chạm vào túi hộp màu đen trên ống quần cậu.
Lên đến sân thượng, cậu giơ tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra bằng báng súng.
Ra khỏi phòng, gió đêm thổi tung mái tóc màu hồng nhạt của cậu. Vài sợi tóc mảnh nhẹ bị gió đưa lượn lờ rồi vướng lên hàng mi dài. Tống Đào dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gẩy xuống, tiện tay vén gọn ra sau tai, nơi đeo đầy khuyên sáng lấp lánh.
Cậu đảo quanh sân thượng kiểm tra một lượt, xác định không có ai theo dõi mới rảo bước đến vị trí đối diện tòa cao ốc bên kia. Tống Đào chống khuỷu tay lên tường lan can, tay còn lại đỡ cằm, tầm mắt quét qua tòa khách sạn tráng lệ đang rực sáng ánh đèn.
Ánh mắt cậu dừng lại ở tầng 37.
Toàn bộ tầng ấy sáng trưng, bên trong là dãy bàn dài đầy người mặc vest chỉnh tề, đang chậm rãi thưởng thức bữa tối sang trọng. Tống Đào lần lượt rà soát từng người một theo vị trí cửa sổ.
“Tìm được anh rồi.”
Cậu thì thầm, đôi mắt xanh xám lạnh như biển sâu in rõ một bóng dáng Alpha: phong độ, dứt khoát, nét mặt nghiêm nghị.
Để nhìn rõ hơn, Tống Đào giương súng ngắm lên. Khi điều chỉnh ống kính, bóng dáng Alpha bên kia như bị kéo gần lại, rõ mồn một trước mắt cậu.
Chỉ cần muốn, Tống Đào thậm chí có thể đếm được từng sợi mi trên gương mặt đối phương.
Nhưng thứ đầu tiên cậu chú ý, là nốt ruồi nhỏ màu đen ở đuôi mắt trái người kia. Khóe môi Tống Đào cong lên.
Một Alpha đúng chuẩn Alpha – góc cạnh rõ nét, khí chất lạnh lùng, kiểu tóc undercut khiến gương mặt trẻ trung càng thêm nghiêm nghị. Áo sơmi đen không cài kín nút, cổ áo hơi mở, càng toát lên nét bất cần.
Tần Tranh.
Mục tiêu ám sát lần này của cậu.
Một trong năm người nắm giữ quyền lực tối cao tại Tái Khoa Thành – Alpha có máu có mặt, có tiền có thế. Người như vậy chết đi, không phải chuyện gì đáng tiếc.
Tống Đào tiếp nhận nhiệm vụ này, không phải vì tư thù, chỉ đơn thuần là một sát thủ nhận giao dịch.
Tần Tranh trông có vẻ mất kiên nhẫn, nâng ly rượu lên, cố gắng kiềm chế khi người ngồi cạnh lải nhải không dứt.
Tống Đào tiếp tục điều chỉnh ống kính, nhắm dần từ vai xuống ngực, rồi chốt ngay vị trí trái tim.
Nếu nổ súng ở đó, Tần Tranh sẽ không chết ngay mà vẫn còn vài phút hấp hối để “tạm biệt cuộc đời”.
Sau đó, họng súng chuyển sang chính giữa hai hàng chân mày anh. Nếu bắn vào đây, viên đạn xuyên đầu – chỉ một giây thôi, mắt mở trừng trừng mà chết.
“Bắn chỗ nào thì đẹp hơn đây ta?”
“Ca —— ca ——”
Âm cuối rơi nhẹ, súng đã nhắm thẳng vào giữa trán Tần Tranh. Ngón tay Tống Đào không chút do dự siết lấy cò súng—
【Tích! Chủ nhân, Tô Hà gọi điện tới rồi nè 】
Tống Đào hừ mũi, ấn tai nghe, mắt vẫn nhìn công chúa nhỏ đang mơ màng sắp ngủ.
“Đào tử! Gặp vận may cứt chó rồi!”
“Cứt gì cơ?”
Tống Đào nhìn con mèo con đang ngủ ngon, lưỡi còn vắt ngang miệng:
“Cho tên là Tiểu Ngốc đi, dễ nuôi.”
Ngụy Tư Kỳ hét lên:
“Cậu biết Tần Tranh không?”
Nghe đến tên đó, Tống Đào liếm môi, phần mềm quang não lóe sáng:
“Biết, tôi vừa nhận nhiệm vụ ám sát anh ta.”
“Cậu thành công rồi?!”
Tống Đào kiêu căng:
“Tất nhiên ——”
Thấy bên kia nghẹn họng, cậu mới từ tốn thả câu kế tiếp:
“…Không kịp bắn.”
“Đệch! Đừng hù thế chứ! Nghe nè, có thông tin mới: chỉ cần lấy được vân tay, dấu lưỡi hoặc vết chân của Tần Tranh, là mở được cái két lần trước tụi mình nhặt được!”
Tống Đào nhặt đống lót mèo bẩn, nhướng mày:
“Không cần lấy vết… kia?”
Ngụy Tư Kỳ:
“Đợi tôi xác minh lại cái đã!”
Tống Đào: ……
Ba bé mèo đều ngủ ngon, Hắc Tuyết công chúa duỗi chân, trông như ôm lấy cả bọn.
Cậu mở quang não, chụp một bức.
Ngày 10 tháng 8 năm 3185 – ngày Hắc Tuyết công chúa làm mẹ.
“Xác minh xong rồi! Không cần vết đó. Vụ này cậu làm không?”
Tống Đào nhớ đến gương mặt lạnh lùng khó gần của Tần Tranh:
“Làm.”
Cậu suy nghĩ rồi bổ sung:
“Làm một cái bộ cảm biến nhận dạng bằng… lưỡi.”
Ngụy Tư Kỳ nghẹn họng:
“Lưỡi?! Cậu tính liếm ảnh à? Tay với lưỡi thì còn hiểu, nhưng chân…”
Tống Đào:
“Ừ. Tôi còn tính liếm luôn… mông ảnh.”
Ngụy Tư Kỳ nghiêm túc:
“Khỏi khỏi, khỏi hy sinh cỡ đó.”
Tống Đào: ……
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi