Chương 24
Chúng tôi dậy từ rất sớm.
Không ai hẹn nhau. Không báo thức.
Chỉ có tiếng sóng biển như một lời nhắc, rằng hôm nay là ngày cuối cùng của điều gì đó — hoặc tất cả.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cái áo tôi từng chê là “già như dân văn phòng cấp cao”.
Tôi mặc chiếc hoodie bạc màu, tay áo hơi rách một chút ở cổ tay — vết rách do móng mèo cào năm ngoái, khi chúng tôi còn nuôi con mèo hoang bé xíu trong hẻm.
Chúng tôi leo lên vách đá cao nhất, nơi gió thổi mạnh đến mức tóc rối tung.
Biển phía dưới xanh đến nhức mắt. Sóng đập vào đá như tiếng vỗ tay của ai đó chào đón.
Tần Lạc quay sang tôi, hỏi:
“Em có sợ không?”
Tôi gật đầu, rồi lắc.
“Sợ chứ. Nhưng nếu là đi một mình.”
Anh cười. Mắt anh ướt, nhưng không có nước mắt.
Tôi không hỏi thêm.
Cũng không cần nghe lời chia tay.
Vì chúng tôi đã chia tay với mọi thứ khác trên đời này rồi — chỉ không chia tay với nhau.
Anh dang tay ra.
Tôi bước tới, ôm lấy anh thật chặt.
“Chúng ta từng không cùng phe. Từng ghét nhau, từng tổn thương nhau,” – tôi thì thầm, “nhưng cuối cùng vẫn chọn ở lại. Dù không ai chọn tụi mình.”
Anh khẽ gật.
“Vậy thì lần này, mình đi, cũng là chọn nhau.”
Khoảnh khắc đó, tôi thấy ánh mặt trời đầu ngày vừa ló rạng phía chân trời xa — màu cam nhạt, dịu dàng như cái chạm tay đầu tiên anh từng dành cho tôi.
Tay tôi nắm chặt tay anh.
Chúng tôi cùng bước về phía mép đá.
Không ai đếm ngược.
Không ai hô lên.
Chỉ có tiếng gió lùa qua cổ áo và nhịp tim đập hòa chung.
Rồi chúng tôi… thả mình.
Không có ai bên dưới.
Không ai biết.
Không ai ngăn.
Chúng tôi không chọn sống tiếp trong một thế giới không còn chỗ cho mình.
Nhưng chúng tôi đã sống thật, trong khoảnh khắc cuối cùng ấy — một cách trọn vẹn, đúng nghĩa.
Hết.