Chương 23
- Home
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 23 - Mình về biển nhé, nếu thế giới không còn chỗ cho hai ta
Chúng tôi trở lại bãi biển năm xưa — nơi lần đầu anh nắm tay tôi giữa đám đông, không sợ, không giấu.
Biển vẫn thế.
Chỉ có lòng người đã khác.
Chuyến xe khách chạy đêm mang chúng tôi đi khỏi thành phố.
Không ai hỏi đi đâu, cũng chẳng ai mang theo quá nhiều.
Anh chỉ xách một balo nhỏ.
Tôi cũng chỉ đem theo chiếc máy ảnh cũ kỹ, từng chụp anh cười rạng rỡ trong nắng.
Chúng tôi thuê một căn homestay gần biển.
Căn nhà nhỏ, vách gỗ, tường trắng. Mùi muối mặn len lỏi trong từng khe cửa.
Buổi tối đầu tiên, anh ngồi bên bậc thềm, hút thuốc.
Lần đầu tiên sau nhiều năm tôi thấy anh hút lại — một thói quen từng bỏ từ khi quen tôi.
Tôi không trách.
Chỉ lại gần, ngồi cạnh, lặng im nhìn anh thở khói vào bóng tối.
“Em nghĩ,” tôi lên tiếng, “nếu như không gặp nhau ở kiếp này, thì liệu chúng ta có bớt khổ không?”
Anh không quay lại, chỉ hỏi:
“Vậy em có hối hận không?”
Tôi trả lời, nhẹ bẫng:
“Không. Nếu được chọn lại, em vẫn muốn yêu anh. Dù có phải đi đến đây.”
Chúng tôi ngồi đó rất lâu, cho đến khi trời bắt đầu sáng dần phía biển.
Tần Lạc đứng dậy, nhìn ra chân trời xa.
“Ngày mai mình đi dạo sớm không? Lên vách đá ấy. Nơi lần đầu em nói ‘em tin anh’.”
Tôi gật đầu.
Biển vỗ vào đá từng đợt.
Tôi nghĩ, nếu có một nơi nào đó cho đoạn kết của chúng tôi… thì chính là nơi ánh sáng đầu tiên của ngày từng chiếu vào tay chúng tôi đan vào nhau.