Chương 22
- Home
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 22 - Chúng ta còn yêu, nhưng không còn đường
Tần Lạc không tìm được việc mới.
Không phải vì năng lực anh kém — mà vì tên anh đã nằm trong những danh sách mà người ta “khuyên nên tránh”.
Tôi vẫn đi làm đều đặn, nhưng áp lực đè lên ngày một lớn.
Khách hàng ngại làm việc với tôi.
Đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt dè dặt.
Sếp của tôi từng gọi riêng vào phòng, nói nhỏ:
“Tôi không kỳ thị, nhưng cậu nên biết điều.”
Chúng tôi chuyển nhà.
Từ một căn hộ sáng sủa giữa lòng thành phố, dọn về một căn trọ nhỏ sát ngoại ô.
Tôi nói đùa:
“Ít ra ở đây mình có thể nghe tiếng sóng thay vì tiếng người chỉ trích.”
Tần Lạc cười. Nhưng tôi biết, nụ cười đó mỏi mệt.
Mỗi sáng, anh ra khỏi nhà, không nói đi đâu.
Tối về, ánh mắt trống rỗng như thể cả ngày chẳng có gì đáng để kể.
Tôi hỏi:
“Anh ổn chứ?”
Anh gật.
Tôi hỏi:
“Có muốn đi đâu đó không?”
Anh vẫn gật.
Một hôm, tôi tìm thấy trong sổ tay của anh, một dòng chữ viết vội:
“Yêu là tìm được ai đó cùng mình đi đến cuối.
Nhưng nếu cuối cùng không phải cuộc đời này… thì sao?”
Tôi đọc đi đọc lại.
Ngực nhói lên. Không phải vì đau, mà vì tôi hiểu — anh đang đi dần về phía cái kết mà tôi cũng đang sợ.