Chương 21
- Home
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 21 - Anh mất việc, tôi mất ngủ, nhưng chúng tôi không mất nhau
Tin đồn lan nhanh. Nhanh hơn tôi tưởng.
Nhanh đến mức sáng hôm sau, Tần Lạc nhận được cuộc gọi từ bộ phận nhân sự.
“Công ty muốn anh tạm nghỉ một thời gian.”
“Vì lý do gì?” – anh hỏi.
“Áp lực truyền thông.” – họ trả lời, giọng đầy ái ngại.
Tôi nghe hết cuộc gọi từ đầu đến cuối. Không chen vào, cũng không an ủi.
Chỉ ngồi cạnh, nắm lấy tay anh — lần này là tay tôi run, chứ không phải tay anh.
Sau cuộc gọi, anh cười nhạt:
“Thì ra yêu một người thôi mà, cũng có thể coi là ‘gây bất ổn nội bộ’.”
Tôi không cười. Cũng chẳng nói câu “rồi sẽ ổn”.
Vì tôi biết, không phải lúc nào mọi thứ cũng ổn.
Đêm đó, anh nằm im bên tôi, mắt mở trừng trừng, không nói gì.
Còn tôi thì giả vờ đã ngủ, nhưng thật ra cả đêm cứ nghe tiếng thở dài của anh từng nhịp, từng nhịp một.
Ba ngày sau, mẹ anh đến gặp.
Tôi không được mời ra nói chuyện, nhưng vẫn pha trà, đặt lên bàn, cúi đầu chào bà.
“Cháu biết… cô không vui.” – Tôi nói, ngắn gọn.
Mẹ anh nhìn tôi, không hằn học, cũng không tỏ vẻ khinh thường. Chỉ hỏi:
“Nếu cháu thật sự yêu nó, có dám sống đời này mà không cần danh phận không?”
Tôi trả lời thật lòng:
“Cháu không cần danh phận. Nhưng cháu cần sự tôn trọng.”
Bà im lặng. Không nói gì thêm. Ra về, để lại khoảng không gian ngột ngạt mà tôi và Tần Lạc phải tự gỡ lấy.
Buổi tối, khi tôi đang cọ bếp, anh ôm tôi từ phía sau.
“Anh xin lỗi.”
Tôi lắc đầu.
“Anh đang làm tốt hơn cả em nghĩ rồi.”
Rồi tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Nhưng nếu một ngày anh mệt quá, muốn dừng lại… nói trước. Đừng biến em thành người cuối cùng biết chuyện.”
Anh siết tôi chặt hơn.
“Không có ngày đó đâu. Anh thà mất tất cả… còn hơn mất em.”
Và lần đầu tiên kể từ khi mọi thứ đổ ập xuống, tôi bật khóc.
Không phải vì sợ. Mà vì lần này, tôi biết mình không đơn độc trong tình yêu nữa.