Chương 19
- Home
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 19 - Khi thế giới biết, anh có còn dám nắm tay tôi?
Chuyện bọn tôi bên nhau, không phải bí mật.
Nhưng cũng chưa từng là điều công khai.
Bạn bè thân biết.
Một vài đồng nghiệp đoán được.
Gia đình… chưa.
Tôi không vội, Tần Lạc cũng không ép.
Chúng tôi thỏa thuận với nhau bằng im lặng — yêu đủ lớn để không cần khẳng định, nhưng cũng đủ thực tế để biết lúc nào nên giữ lại cho riêng mình.
Cho đến ngày hôm đó.
Chúng tôi đi xem triển lãm ảnh. Một khu trưng bày nhỏ, ánh sáng ấm, mùi sơn mới còn thoang thoảng.
Tôi và anh đứng trước một bức ảnh đen trắng. Một đôi tay đang nắm lấy nhau trong bóng tối. Không rõ mặt, chỉ thấy cái siết tay vừa vội vừa run.
“Giống mình.” – Tôi buột miệng.
Tần Lạc không nói.
Anh bước đến gần tôi hơn, rồi nắm lấy tay tôi.
Giữa đám đông.
Tôi hơi giật mình. Anh chưa từng làm thế ở nơi có người lạ.
“Anh làm gì đấy?” – Tôi hỏi khẽ, cố giấu bối rối bằng một nụ cười nửa miệng.
“Anh muốn thử xem, nếu hôm nay có ai chụp lại khoảnh khắc này… em có giật tay ra không.”
Tôi sững người.
Người chen qua, người nhìn thấy. Một vài ánh mắt ngoái lại.
Một tiếng thì thầm phía sau.
Một cái chau mày thoáng qua.
Không dữ dội. Nhưng đủ để trái tim đập sai một nhịp.
Tôi siết tay anh, lần đầu tiên là tôi chủ động.
“Em không giật ra. Nhưng em sợ.”
Tần Lạc gật đầu. “Anh cũng vậy.”
Tôi nhìn anh.
“Nhưng nếu cùng sợ, thì có thể cùng đối mặt.”
Hôm ấy, chúng tôi không hôn nhau.
Chẳng có màn ôm đầy kịch tính hay lời tuyên bố gì với thế giới.
Chỉ là một cái nắm tay. Không rụt rè, cũng không phô trương.
Vừa đủ để nói với nhau rằng: “Nếu ai đó không chấp nhận được mình, vậy thì… cứ mặc họ.”