Chương 8
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Đối Thủ Của Tôi, Người Tôi Thích
- Chương 8 - Chúng tôi cùng nhau lớn lên, nhưng không còn cô đơn nữa
Từ sau hôm ấy, tôi nhìn Tạ Duy bằng một ánh mắt khác.
Không phải ánh mắt của đối thủ, cũng không phải kiểu “thích thì thích đó, nhưng còn thi học kỳ nên để sau”.
Tôi nhìn cậu như thể… đây là người mà tôi muốn đi cùng thật lâu.
Chúng tôi vẫn học cùng, vẫn thi đua nho nhỏ trong lớp, nhưng không còn căng thẳng như trước. Bây giờ, nếu tôi làm sai bài, Tạ Duy sẽ chỉ cười nhẹ, cúi xuống giảng lại từng bước. Nếu cậu ấy mất ngủ vì ôn tập, tôi sẽ gửi một tờ giấy nhỏ vẽ mèo ngủ gật và dòng chữ: “Ngủ một tí, rồi ta cùng cứu thế giới sau.”
Chúng tôi viết note cho nhau trong vở, chia nhau bút màu, và cùng nộp bài sớm để chạy xuống căn-tin giành phần cơm ngon.
Thầy cô bắt đầu nhìn hai đứa tôi bằng ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa… quen rồi.
Bạn bè thì thôi khỏi nói. Có hôm tôi vừa bước vào lớp đã nghe tiếng trêu từ đám bạn:
“Lâm học bá, hôm nay Tạ học bá nghỉ, cậu có bị mất năng suất không đó?”
Tôi chỉ cười, không phản bác. Vì thật ra… đúng là vậy.
Tôi quen có một người ngồi cạnh, thỉnh thoảng gõ đầu bút vào vai tôi, hoặc viết dòng “cố lên, lần này tôi sẽ thua” vào mép đề thi thử.
Cũng chính vì có cậu ấy bên cạnh, tôi không còn thấy cuộc sống học sinh chỉ là một đường đua nữa. Tôi bắt đầu hiểu: việc học không chỉ để giành thứ hạng, mà còn là để hiểu mình, hiểu người, và hiểu rằng – mình không cô đơn.
Tạ Duy từng hỏi tôi một câu vào buổi chiều trời hửng nắng:
“Nguyên này, nếu không gặp tôi, cậu có buồn không?”
Tôi ngẫm một lúc, rồi lắc đầu:
“Tôi sẽ không buồn. Nhưng chắc chắn sẽ ít đi rất nhiều niềm vui.”
Cậu cười. Cái kiểu cười như nắng sau cơn mưa.
Và tôi chợt nghĩ — nếu tình yêu đầu đời là một môn học, thì tôi hy vọng mình có thể học với cậu, chậm rãi, từng chút một, suốt cả đời.