Chương 141
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
141
Đôi mắt to lấp lánh như sao ngước nhìn chằm chằm vào mặt anh. Ki Tae-jeong gọi tên đứa trẻ rõ ràng hơn, từng tiếng một.
“Lee Haerim.”
“Đấy là gì vậy?”
Dù anh nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, Sehwa lại cười khúc khích như thể thấy gì đó buồn cười.
“Sao?”
“Giống quân nhân thật ấy.”
“Vì anh đúng là quân nhân mà…?”
“Không, giọng Thiếu tướng gọi Haerim nghe cứ… Lee Haerim nghiêm, nghỉ, kiểu vậy ạ.”
“…Vậy sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
Sehwa chậm rãi gật đầu sau một nhịp ngừng, như đang nhẩm lại lời gọi của Ki Tae-jeong lúc nãy.
“Bây giờ Haerim đã không khóc nữa, anh có thể đặt bé xuống được rồi.”
“Vậy sao?”
Ki Tae-jeong do dự cúi người xuống, vẫn ôm chặt đứa bé nhỏ xíu Haerim trong tay. Khi tư thế thay đổi, bàn tay bé vung vẩy khiến chỗ da chạm vào ngứa ngáy.
“Đợi đã. Nếu đặt xuống mà bé lại khóc thì sao?”
“Hả?”
Vừa định đặt Haerim xuống chiếc giường mềm mại, Ki Tae-jeong bỗng quay phắt lại nhìn Sehwa.
“Em còn chưa tìm ra lý do tại sao bé đột nhiên khóc lúc nãy… Nếu lần này đặt xuống rồi bé khóc thật to thì sao? Lúc đó sẽ không còn cách nào đâu.”
Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Đứa bé nhỏ xíu này khóc nhiều quá cũng mệt, cứ thế này ôm mãi chẳng phải tốt hơn sao? Đang phân vân không biết nên làm gì, Sehwa bước đến bên Ki Tae-jeong, phồng má tỏ vẻ bực bội.
“Thì lúc đó lại bế lên là được mà.”
Khóc thì dỗ, khen xinh rồi ôm ấp, thế là ổn thôi. Sehwa nói đơn giản rồi nắm tay Ki Tae-jeong kéo nhẹ.
“Rồi một lúc sau bé sẽ lại ngoan ngay thôi.”
Dù chỉ là cử động nhẹ nhàng, cơ thể Ki Tae-jeong lại tự động nghe theo từng động tác Sehwa kéo, đẩy.
Trên chiếc giường màu ngà phủ đầy thú bông hình thỏ, hươu, vịt, cơ thể búp bê mềm mại như bông của Haerim từ từ được đặt xuống.
Khác với lo lắng ban đầu, Haerim vẫn tỏ ra vui vẻ sau khi nằm xuống. Phải luôn cẩn thận khi hạ cánh nhỉ. Ki Tae-jeong lơ đãng vuốt ve những sợi tóc mỏng manh như bồ công anh của Haerim, nuốt trôi cảm xúc ngại ngùng không dám thổ lộ với Sehwa.
“Cứ để vậy được không?”
“Ừ, bật mobile lên là bé sẽ chơi ngoan ngay.”
“Ấn cái nút này là được à?”
“Vâng. À… thưa thiếu tướng. Em… em đang định thay đồ cho Haerim.”
Sehwa lắp bắp hỏi, giọng ngập ngừng như muốn mời Ki Tae-jeong ngắm nhìn. Ban đầu, anh còn bình thản bế đứa bé lên, gọi tên nó một cách tự nhiên khiến Sehwa thán phục vẻ điềm đạm và vững chãi của anh… Nhưng có lẽ không thể tránh khỏi việc anh đang căng thẳng. Và chính từ ánh mắt run rẩy không giấu nổi của Sehwa, Ki Tae-jeong cảm nhận được một tình yêu không thể nhầm lẫn. Anh thậm chí còn có một suy nghĩ điên rồ rằng muốn được tựa vào Sehwa – chàng trai nhỏ bé nhưng dũng cảm bước tiếp dù loạng choạng – và ôm lấy anh.
“Tay và chân bé vẫn còn nhỏ lắm… thật là… đáng yêu.”
Sehwa lục lọi tủ quần áo trẻ con một cách vội vã, miệng lẩm bẩm rằng nắm tay bé xíu của Haerim chắc còn nhỏ hơn cả ngón chân cái của mình. Bên trong chiếc tủ gỗ ấm áp, những bộ đồ liền cùng mũ nón xinh xắn được xếp gọn gàng.
Cố tỏ ra bình thường vì Sehwa, Ki Tae-jeong cũng nỗ lực giữ vẻ thản nhiên. Để cuộc trò chuyện không đi quá sâu, để Sehwa có thể đối xử với anh bằng thái độ nhẹ nhàng.
“…Quần áo trẻ con mà như thế này à?”
Nhưng khi nhìn thấy đống quần áo bé trong tủ, lời trách móc tự nhiên bật ra, chẳng cần cố gắng giữ ý.
“Sao ạ?”
“Nó hơi… quá…”
Có vẻ cứ thấy dễ thương là Sehwa mua ngay, nên màu sắc và kiểu dáng lộn xộn không theo quy tắc nào. Nhìn kỹ thì ngay cả bây giờ, quần áo và mũ cũng chẳng ăn nhập gì với nhau. Dĩ nhiên, bản thân Haerim đáng yêu đến mức muốn cắn một cái…
“Phải rồi. Lần đầu gặp cậu, cậu cũng ăn mặc kỳ quặc như vậy.”
“À, cái đó là…!”
Sehwa đang định lấy chiếc mũ hồng có tai thỏ ra thì giật mình quay lại nhìn Ki Tae-jeong, mặt đỏ bừng.
Khuôn mặt của người mình yêu, dù vẫn còn e ngại tôi nhưng không còn nỗi sợ hãi nào hiện lên nữa. Ki Tae-jeong nhìn chằm chằm vào Sehwa đang bắt đầu lải nhải những lời biện minh về bộ quần áo hắn mặc hôm đó rồi lại bật cười. Cứ liên tục bật ra những nụ cười vô duyên như vậy thật là phiền phức.
*
Hành lý gọn nhẹ. Những thứ cồng kềnh như giường của Haerim hay máy khử trùng đã được gửi trước nên chẳng có gì nhiều để mang theo. Chỉ cần lo cho bản thân và Haerim là xong.
Chỉ hai ngày trước, Ki Tae-jeong vẫn chỉ biết giữ nguyên một tư thế ôm Haerim trong lòng, nhưng giờ đã biết cách xử lý đứa bé khá thành thạo. Đặt Haerim vào chiếc ghế ô tô nhỏ xinh hình cái giỏ một cách dễ dàng, khéo léo đeo bao tay cho bé – có vẻ còn giỏi hơn cả tôi.
Thay vì do dự như tôi, lo lắng rằng nếu cứ bồng bế vụng về thì lỡ làm rơi bé thì sao, chính Ki Tae-jeong là người nhanh nhẹn cầm tay cầm của ghế và chuyển cả bé lẫn ghế từ xe đến tận căn hộ.
“Nhà có vẻ hơi chật nhỉ.”
“Vậy là đủ rồi.”
Ki Tae-jeong vỗ nhẹ vào lưng Haerim đang ngậm núm vú giả rồi đi một vòng quanh nhà. Ánh sáng tự nhiên không được tốt như mong đợi, màu sắc cũng chẳng ưng ý, cái kia lại không vừa mắt… Thứ duy nhất hắn không chê chính là chiếc giường rộng của mình trong phòng ngủ và chiếc giường nhỏ của Haerim đặt bên cạnh.
“Hôm nay anh không bận à?”
“Ừ.”
Đó là lời nói dối. Kể từ khi gặp lại Ki Tae-jeong, Thiếu úy Park – người thường không bao giờ thúc giục khi hai người ở bên nhau – đã tìm đến vài lần trong mấy ngày qua. Đôi khi, tiếng chuông đồng hồ đeo tay vang lên đầy đe dọa. Dù vậy, Ki Tae-jeong vẫn bảo không sao, không thành vấn đề. Cho đến khi các phó quan kiệt sức cầu xin với giọng thều thào, tôi và Hae-rim đành lóng ngóng đứng bên cạnh.
Trong lòng, Sehwa nghĩ đủ thứ chuyện rồi bất giác bật cười. Ai ngờ sẽ có ngày dùng từ “lóng ngóng” để miêu tả Ki Tae-jeong chứ?
“Tối nay Đại tá Oh Seon-ran đến phải không?”
“Vâng. Chúng tôi định ăn tối đơn giản tại nhà.”
Giọng Ki Tae-jeong dỗ dành Hae-rim trở nên nhanh hơn một chút. Không có lời mời ở lại ăn tối, có vẻ như hắn đang chờ thời cơ để lảng đi.
Dĩ nhiên Sehwa không có ý định đuổi khách, nhưng cũng không ghét cảnh Ki Tae-jeong dò xét thái độ mình, nên cậu giả vờ không biết, chuyển chủ đề. Nào là cảnh vật đẹp quá, nào là bộ điều khiển có quá nhiều tính năng mới khiến cậu bối rối… toàn những lời than vãn vô thưởng vô phạt.
Ki Tae-jeong cố tìm điểm trừ, nhưng ngôi nhà Đại tá Oh Seon-ran chuẩn bị cho Sehwa thật sự quá hoàn hảo. Dù nhỏ hơn biệt thự của Ki Tae-jeong, nhưng không thiếu thứ gì. Gần bệnh viện phòng khi Hae-rim ốm đau, hệ thống an ninh cực kỳ tốt cũng khiến cậu hài lòng.
Hồi được phân cho căn phòng nhỏ xíu một người, cậu đã mừng đến nhảy cẫng lên, huống chi là một không gian xinh đẹp thế này. Sehwa chỉ cảm thấy biết ơn và áy náy với Đại tá Oh Seon-ran, người tặng cả căn nhà mà chẳng hề khoe khoang.
“À, em đã suy nghĩ mãi về chuyện này…”
Tôi có hơi thêm mắm thêm muối một chút. Không phải là nói dối hoàn toàn, mà là một suy nghĩ bất chợt nảy ra khi tôi chú ý đến hơi thở của Ki Tae-jeong đang ngủ trên ghế sofa phòng khách trong phòng bảo vệ đêm qua.
“Là gì vậy?”
“À… cái này hơi ngại nói…”
“Không sao, cứ nói đi.”
“Anh hứa không trêu tôi chứ?”
“Anh không trêu. Chuyện gì thế?”
“À… ừm, tôi đang nghĩ… có nên học cách làm món tráng miệng không.”
“Tráng miệng? Ý em là làm bánh ngọt à?”
“Vâng… Sau khi xuất viện, tôi muốn làm gì đó, nhưng chẳng nghĩ ra gì cụ thể… Nhưng tôi nghĩ mình có thể khá giỏi trong việc cân đo bột…”
Ki Tae-jeong im lặng nhìn tôi chằm chằm rồi từ từ nở một nụ cười. Đôi môi mềm mại cong lên như trăng lưỡi liềm, rồi cười ha hả, miệng mở rộng.
Sehwa hơi nhăn mặt. Anh bảo không trêu mà. Dù tôi cũng thấy lý do của mình hơi kỳ quặc, nhưng cũng đâu đến mức phải cười như thế…
“Ừ, cũng phải. Ít nhất trong lĩnh vực đó, không ai có thể đánh bại em được.”
Vẫn đầy vẻ cười cợt, nhưng không phải kiểu chế nhạo mà là sự âu yếm tràn ngập… Sehwa xoa xoa trán vì ngượng. Mấy ngày nay, Ki Tae-jeong cứ cười kiểu này hoài.
“Vâng, nên là… cả Đại tá Oh Seon-ran lẫn Thiếu tướng đều nói sẽ tìm người trông nom đáng tin cậy, nên tôi định nhờ Haerim trông hộ một lát, tối đến có thể học thử. Dĩ nhiên, tôi vẫn cần tập luyện chăm chỉ hơn nữa…”
“Em định thi vào trường dạy nghề à?”
“Không chắc nữa, chưa tự tin đến mức đó… trước mắt chỉ là sở thích thôi…”
“Ừ, được đấy. Cứ thử đi. Như em nói, làm bất cứ thứ gì em muốn.”
Năm 2022. Một đời người ngắn ngủi, những vết hằn đã ăn sâu không thể gột rửa ngay được. Dù có vùng vẫy thế nào, cuối cùng vẫn như nước cống đọng lại bám chặt cổ chân, những dấu vết của cuộc đời sống cùng Tháng 2 và Tháng 4 rồi trở thành Tháng 3 không dễ dàng phai mờ.
Vì thế, Sehwa quyết định không cố quên nữa. Không lục lại quá khứ như tự hành hạ mình, cũng không giả vờ như chẳng có gì trong lòng… Cậu đang học cách chấp nhận rằng những chuyện xưa cũng là một phần máu thịt của mình.
Dù uống loại thuốc tốt nào, cơn đau ảo giác vẫn còn đó.
Dù đã cố sống như thể quên hẳn Ki Tae-jeong, nhưng khi đối mặt với gương mặt anh, đầu óc cậu trống rỗng. Cậu đã khóc và đón nhận người đàn ông sẵn sàng rướm máu vì lời hứa bảo vệ mình.
Haerim cũng vậy. Giờ đây, vì Haerim, cậu có thể đánh đổi tất cả, nhưng nỗi sợ hãi và u uất khi đứa bé lần đầu tìm đến vẫn không phải chuyện chưa từng xảy ra.
Những cơn đau dai dẳng như sóng vẫn còn. Tốt xấu không phân định rõ ràng. Nhưng điều chắc chắn là mọi thứ đang dần tốt lên. Thi thoảng, cậu lục lại chuyện cũ với Ki Tae-jeong, nhìn Haerim và chỉ còn lại từ “yêu thương”.
Nếu chăm chỉ lấp đầy những khoảng trống, một ngày nào đó, cậu sẽ tìm thấy bản thân khỏe mạnh và vững vàng. Vì thế, Sehwa quyết định không che giấu hay xấu hổ về ý tưởng ngây ngô học làm bánh vì giỏi cân đo bột, hay lý do đằng sau việc đó.
“Kia là Jang Min-ga à?”
Ki Tae-jeong nhíu mày nhìn ra khoảng sân rộng bằng phòng khách bên ngoài cửa sổ.
“Nếu đứa bé bị thương thì tính sao đây, lại trồng đầy những thứ như vậy, toàn hoa có gai nhọn.”
“Ừm, ngày Haelim bị thương vì gai hoa hồng chắc còn lâu lắm mới tới nhỉ…?”
“Dù vậy.”
Ki Tae-jeong lẩm bẩm với giọng nghiêm túc, rằng nếu cậu ôm Haelim đi dạo mà bị đâm thì sao.
“Uốn ván nguy hiểm lắm đấy. Không xử lý nhanh là chết như chơi.”
Có vẻ hắn không phải đang bới lông tìm vết, mà thực sự đang cân nhắc nhổ hết mấy cây non đi. Sehwa ậm ừ, chỉ biết thở dài. Biết nói gì bây giờ?
“Không được rồi. Khi nào cậu được thả, vào nhà công vụ của tôi đi.”
Giọng nói buông xuống như chẳng còn chút sức lực sau bao phân vân. Cuối cùng, đây mới là điều hắn muốn nói?
“Trong nhà công vụ không có một bông hoa nguy hiểm nào như thế đâu.”
“Trừ khi tôi cố tình ngã vào bụi hồng, còn không thì Haelim sẽ không chết vì uốn ván đâu…”
Dù Sehwa phản đối nhỏ nhẹ, Ki Tae-jeong vẫn chỉ lặp đi lặp lại câu mời vào nhà công vụ. Có vẻ hắn đã chờ đợi thời điểm thích hợp để đưa ra đề nghị này từ lâu.
“Dân thường có xây kiên cố mấy cũng không bằng nhà công vụ sĩ quan đâu.”
“Đúng là thế nhưng…”
“Đúng mà. Nghĩ tích cực lên. Dù sao tôi cũng bận, chẳng mấy khi về đâu.”
Bận cái gì chứ… Ngày nào chẳng thấy hắn lảng vảng ở phòng bảo vệ. Sehwa gật đầu với vẻ mặt khó hiểu, còn Ki Tae-jeong lại nhấn mạnh mà chẳng chút ngượng. Rằng hắn bận thật, nên cậu và Haelim sẽ có cảm giác như chỉ có hai người sống cùng nhau thôi.
Thật đấy, người ta bảo “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Đúng là gã đàn ông trơ trẽn không ai bằng.
“Vào đây nhé, hả?”
“Khi nào tôi được thả ấy.”
“Thật lòng đấy chứ?”
Câu trả lời của Sehwa vô nghĩa chẳng kém gì tiếng ọ ẹ của một đứa trẻ sơ sinh. Dù biết rõ điều đó, Ki Tae-jeong vẫn bám riu ríu lấy từng lời nói của cậu.
“Ý em là nếu anh thả em ra, em sẽ tự nguyện quay lại? Thật lòng chứ?”
“Không biết nữa. Còn lâu mới tới lúc đó mà.”
“Còn lâu cái gì. Chỉ một chút nữa là ấm ngay thôi.”
Đầu ngón tay anh chỉ về phía những dây hoa hồng xum xuê được cắt tỉa cẩn thận. Thực ra Sehwa còn chẳng biết đó có phải hoa hồng hay không, chỉ vì Ki Tae-jeong bảo thế nên cậu mặc nhiên công nhận.
“Gai đã mọc rồi, sắp tới sẽ ra lá, rồi hoa nở chỉ trong chớp mắt thôi.”
“…Vậy… sao?”
“Ừ. Ở những vùng đất xa lạ, anh thường nhìn cỏ cây để đoán thời tiết. Như một tín hiệu báo mùa thay đổi.”
Những bụi gai mọc dày đặc nghĩa là hoa sắp nở.
Có nghĩa là mùa xuân đang đến…
“…Ra là vậy.”
Đột nhiên, Sehwa cảm thấy khoé mắt nóng rực, cậu vô thức kéo mạnh vạt áo. A… Một cảm giác khó tả lan toả khắp người, tan chảy từng thớ thịt.
Chưa từng nói với ai rằng mình chỉ toàn là gai nhọn, không hiểu sao hắn lại biết và bắt đúng chỗ yếu ớt này. Sao hắn có thể dễ dàng tuôn ra những lời khiến trái tim người khác mềm yếu đến thế…
“Em bé lạnh rồi đấy.”
Ki Tae-jeong tặc lưỡi, bấm nút điều khiển. Tấm rèm mờ từ từ phủ lên khung cửa kính rộng lớn cao ngang tầng hai, phía trên là lớp rèm màu kem nhạt giống màu chăn ga của Sehwa. Nhờ Ki Tae-jeong khéo léo điều chỉnh, chỉ vừa đủ một khe ánh sáng dịu nhẹ lọt qua.
“Đúng vậy, vẫn còn lạnh lắm.”
Cửa sổ chắc chắn và hệ thống sưởi hoạt động ấm áp, nhưng Sehwa vẫn gật đầu nhẹ rồi đưa mắt nhìn tấm rèm treo trong phòng khách.
Trên tấm bài tháng Ba chỉ có mỗi bông hoa và tấm màn trống trải. Những cánh hoa anh đào được cách điệu sắc nhọn, đỏ rực nhưng lại pha lẫn màu đen, chẳng đẹp đẽ chút nào. Không ai biết bên trong tấm vải đen kịt kia ẩn chứa điều gì. Dù nhiều người thường đùa cợt rằng có lẽ bọn lưu manh đi ngắm hoa đang lăn lộn trong đó, nhưng…
Sehwa cũng muốn mình trở thành một lá bài khác, có hình người hay động vật. Nếu không thể thoát khỏi sự cô đơn, ít nhất cậu cũng muốn mình thuộc về một tháng nào đó thật ngầu. Dù biết đó là điều viển vông.
Cậu chưa từng dám mơ tới một khung cảnh tuyệt vời và xinh đẹp như thế này trong đời. Nếu có thể được gọi là Lee Sehwa chứ không phải “Tháng Ba”, nếu có thể trở thành một con người thực sự với tên tuổi trong sổ hộ khẩu thay vì một tay đánh bài kiêm bán thuốc chờ chết…
Vì ôm giấc mơ vượt quá phận mình mà Sehwa luôn đau đớn. Kết cục, chẳng có điều gì diễn ra như ý, những thứ cậu tình cờ có được đều nứt vỡ, vẫn chưa lành hẳn.
Nhưng dù khó khăn và đau đớn đến thế, giờ đây cậu chẳng muốn buông bỏ bất cứ thứ gì. Dù chẳng có thành quả nào là do cậu giỏi giang mà đạt được.
Dù biết mình không nên tham vọng hạnh phúc ở nơi này, nhưng lòng tham vô độ lại cứ thế đâm chồi. Cậu chỉ mong ngày mai trái tim mình sẽ chín chắn hơn dù chỉ một chút so với hôm nay.
Vì một câu nói bâng quơ của người đàn ông có thể bơi lội trên bầu trời như biển cả, tôi cứ muốn hạnh phúc mãi, hạnh phúc mãi không thôi. Dù đôi khi bị đâm bởi đầu gai nhọn, chảy máu và đau đớn, nhưng nếu kiên nhẫn chờ đợi như lời Ki Tae-jeong nói, có lẽ ngày hoa nở trong lòng bàn tay tôi cũng sẽ đến.
“…Giám đốc.”
“Ừ.”
“Tối nay, anh ăn cơm xong rồi về nhé?”
“Thế là định đuổi tao đi mà không cho ăn cơm à?”
Sehwa lắc đầu không nói gì. Trong đôi mắt Ki Tae-jeong đối diện, anh thấy hình ảnh chính mình đang cười, đôi mắt cong lên vui vẻ.
“Tôi phải đặt Haerim xuống ngủ rồi.”
“Đã muộn thế sao?”
“Ôm mãi sẽ thành thói quen xấu mất.”
“Nó còn nhỏ, thói quen xấu một chút cũng được mà.”
“Không được.”
“…Ừ, được rồi.”
Ki Tae-jeong nhếch cằm ra hiệu bảo vào nhà đi.
Làn gió ấm áp luồn qua phòng khiến mép rèm cửa đã được kéo chặt khẽ lay động. Trong tấm màn trắng tinh khôi và xinh đẹp mà không ai có thể nhòm ngó, một thế giới nhỏ bé ngày càng vững chắc hơn nhờ những vết nứt được hàn gắn.
Tất cả những điều Sehwa hằng mong ước từ thuở nhỏ đều nằm gọn trong nơi này.
〈Hết〉