Chương 139
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
139
Ki Tae-jeong đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng như một vị chỉ huy trước trận chiến. Anh cố gắng giảm tiếng động khi bước về phía phòng ngủ, nhưng kỳ lạ thay, tiếng động lục cục ngày càng rõ ràng. Có tiếng chân cựa quậy, tiếng ga trải giường sột soạt, và cả tiếng da thịt chạm vào nhau khi môi chúm chím.
Trong thời gian ở bên cạnh Sehwa, Ki Tae-jeong cũng đã quen với nhịp sinh hoạt của cậu bé. Trước khi xa cách, anh đã đọc khá nhiều sách nuôi dạy con với hy vọng thay đổi suy nghĩ của Sehwa, nên anh cũng nắm rõ những kiến thức cơ bản.
Đó là một đứa trẻ mới vài tháng tuổi, chỉ có thể khóc oe oe khi khó chịu và bức bối, chứ không thể dùng tiếng nói để biểu đạt ý muốn của mình. Nó thậm chí còn khó khăn để duỗi tay chân theo ý muốn, chứ đừng nói đến việc bi bô. Nhưng tại sao… Tại sao nó lại đột nhiên thức dậy, và đúng vào lúc thằng kia vừa bước ra ngoài?
Ki Tae-jeong bước vào phòng ngủ một cách thận trọng, mùi hương của bộ chăn ga gối đệm mềm mại như được phơi nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi. Mùi hương từ đồ dùng của em bé hòa quyện với hương thơm trên người Sehwa, tạo thành một mùi thơm ngọt ngào đến chóng mặt. Đứng sững ở cửa, Ki Tae-jeong liên tục hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.
Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé, nếu để mặc và nó gặp chuyện không may… Lần này chắc chắn mọi thứ sẽ kết thúc. Vì vậy, hãy quan sát cẩn thận. Chỉ quan sát thôi.
Dù cả tuần qua đã cầm nắm và sử dụng những vũ khí đáng sợ mà không hề căng thẳng, nhưng giờ đây lòng bàn tay anh lại ướt đẫm mồ hôi.
Khi tiến lại gần vài bước, chuyển động của đứa bé trở nên rõ ràng hơn. May mắn thay, nó không khóc mà đang chơi một mình rất ngoan.
Nó mặc một bộ đồ kín như phi hành gia, khiến nó trông giống như một con sao biển. Hoặc cũng có thể giống một con cá đuối… Đó là loại quần áo bó sát như tã lót chăng? Dù sao thì, với bộ đồ màu vàng nhạt như được đổ đầy sữa, cơ thể nhỏ bé cựa quậy của nó… trông thật đáng yêu.
Ki Tae-jeong vô thức liếc nhìn quanh giường, hít một hơi thật ngắn trước khi dám nhìn thẳng vào mặt đứa bé.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi má bầu bĩnh. Đôi môi hồng hào hé mở, đôi tai và chiếc mũi nhỏ xinh, và… đôi mắt to tròn long lanh ngước lên nhìn hắn chằm chằm.
Ki Tae-jeong đứng lặng người, quên cả thở, dán mắt vào đứa bé. Đây là lần đầu tiên hắn được đối diện với nó ở khoảng cách gần như vậy.
“…Giống hệt nhau.”
Giọng nói trầm khàn đến mức chính hắn cũng giật mình, nhưng đứa bé không hề sợ hãi, chỉ chớp mắt ngoan ngoãn. Rồi bất chợt, nó cười khúc khích, mấp máy đôi môi. Có lẽ chỉ là ảo giác của hắn, không, chắc chắn là ảo giác rồi… nhưng dường như đứa bé đang bập bẹ đáp lại lời lẩm bẩm của hắn.
“Giống y hệt Sehwa.”
Hắn bỏ ngay ý nghĩ so sánh nó với sao biển hay cá đuối – thật vô duyên. Không có điểm nào giống cả. Đứa bé của Sehwa… ừm, nên ví von thế nào nhỉ? Cái lưỡi thường hay bẻ khoắn trước mặt Sehwa bỗng cứng đờ, không thể nhúc nhích. Phải diễn tả sao đây về hình ảnh đáng yêu đến vô lý này, trong bộ trang phục kỳ quặc kia?
Có lẽ để giữ ấm, đứa bé đội một chiếc mũ nhỏ xíu, trên đó còn gắn cả hai cái tai tròn xoe như móng tay – chó hay gấu gì đó – trông ngây ngô đến mức khiến hắn bật cười.
Sinh linh bé nhỏ với khuôn mặt giống hệt Sehwa chỉ im lặng quan sát hắn. Khóe miệng cong lên tự nhiên như đang cười, dù chỉ đang thờ ơ. Dù chẳng hiểu gì, nó hoàn toàn ngây thơ, không hề nghĩ rằng người trước mặt có thể làm hại mình.
Khi đối mặt với đôi mắt long lanh như viên sỏi kia, Ki Tae-jeong không thốt nên lời. Anh cảm thấy như chân mình đang chìm xuống vực. Hae-rim, Lee Hae-rim. Cái tên đứa trẻ mà anh chưa từng được phép chạm đến, thậm chí không thể can thiệp, cứ xoáy sâu trên đầu lưỡi. Nó trào ra khỏi cổ họng anh một cách bất ngờ, không kịp ngăn cản. Lee Hae-rim, không có từ ngữ nào đẹp đẽ hơn để diễn tả đứa bé này.
Cùng lúc đó, một ký ức tàn khốc lướt qua sau mí mắt anh. Giọng nói chế nhạo Sehwa của anh vang lên dữ dội trong tai. Anh đã nói những lời độc ác gì với Sehwa khi cậu ấy bị thương tơi tả nhỉ? Đứa bé ngoan ngoãn, không khóc dù bị đánh thức giữa đêm, không làm ồn khi thấy người lạ… anh đã giáng xuống nó lời nguyền nào vậy?
Vậy mà giờ đây, anh lại đứng đây thốt lên ngạc nhiên vì nó giống Sehwa, vì nó đáng yêu… Thật nực cười.
Đứa con của Sehwa có một sức mạnh kỳ lạ. Ngay cả Ki Tae-jeong, kẻ vẫn đối xử tệ bạc với tất cả mọi người trừ Sehwa, cũng muốn quỳ gối trước nó, muốn tự vấn lại cả cuộc đời mình. Có một thứ gì đó không thể giải thích được.
“…Dù con không giống Sehwa, liệu ta có vui mừng thế này không?”
Ki Tae-jeong cúi người sát xuống, nhìn chằm chằm vào đứa bé trước mũi mình, thì thầm.
Nếu nó giống ta chứ không phải Sehwa. Hoặc nếu nó chẳng giống ai, chỉ là một khuôn mặt xấu xí… Liệu ta có nhìn con và cảm thấy kinh ngạc, hay thậm chí là ăn năn như thế này không?
Trước khi nỗi băn khoăn kịp chấm dứt, câu trả lời ồn ào đã vang lên trong đầu. Đm, nói cái gì hợp lý một chút đi. Đương nhiên là phải như vậy rồi. Hẳn là hắn đã ân hận tới chết, vui mừng tới mức rơi nước mắt.
Một cảm giác tội lỗi ngột ngạt khiến Ki Tae-jeong buộc phải thốt lên câu hỏi ngớ ngẩn đang trào dâng. Ừ. Dù là hình dạng nào thì cũng phải xinh đẹp thôi. Vì đó là đứa con của Sehwa mà. Giờ đây hắn chẳng còn bất cứ quyền gì nữa… nhưng là con của Sehwa và hắn, làm sao có thể không xinh được?
Đứa bé ngây thơ vô tư khịt mũi rồi duỗi tay như đang vươn vai. Con thỏ bông trang trí đầu giường hơi xê dịch vì cử động đó, nhưng lực nắm yếu ớt đến mức chẳng để lại vết hằn nào lên cục bông vô tri kia khiến hắn bất giác bối rối.
Rõ ràng bác sĩ bảo phát triển bình thường mà. Có phải đứa trẻ nào cũng yếu ớt như vậy không? Sách vở và hình ảnh hologram khác xa thực tế, đến mức Ki Tae-jeong lo sợ không đùa được rằng chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể làm gãy thứ gì đó trên người đứa bé.
“Hự…”
Sau một hồi cựa quậy, đứa bé bỗng chu môi như đang khó chịu. Cái miệng nhỏ xíu như hạt ngô khép chặt thành hình tam giác, chiếc cằm bé xinh xuất hiện những nếp nhăn tí hon. Lông mày cong xuống, đôi mắt to lấp lánh nước.
A, nếu nó khóc thì toi rồi. Giờ chẳng có ai ở đây cả. Nghĩ vậy nhưng Ki Tae-jeong không nhịn được mà bật cười. Cái cục cưng bé tí này, mặt khóc cũng giống y hệt bố nó.
“Sao, có gì khó chịu hả?”
Đôi má trắng hồng như bánh mì mới ra lò, ấm nóng khiến Ki Tae-jeong bật cười, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào. Tiếng khóc nhõng nhẽo bỗng trở nên to hơn. Liếc nhìn xuống dưới, cũng không thấy ấm nóng gì. Chắc không phải lúc thay tã… Có lẽ chỉ đơn giản là đứa bé muốn được cảm nhận hơi ấm con người.
Ki Tae-jeong do dự một lúc rồi thận trọng đưa tay vào trong giường. Định ôm lấy nhưng chợt nhận ra những phụ kiện trên áo khoác quân phục có thể làm tổn thương làn da mỏng manh của đứa bé, vội vàng cởi áo ra trước.
Rồi như thể đang vớt một vật gì chìm dưới nước, anh nín thở, cẩn thận nâng đứa bé lên. Cảm giác như đang vớt một sinh vật biển mềm mại từ dưới nước. Nó nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được trọng lượng trong tay.
Ban đầu anh dùng cả hai tay để bế, nhưng có lẽ do bàn tay quá to hay đứa bé quá nhỏ mà cảm thấy không thoải mái. Chỉ dùng một tay ôm lại cảm thấy vững chãi hơn.
Đứa bé ngừng khóc, đôi mắt còn đẫm nước nhìn lên Ki Tae-jeong. Có lẽ vừa khóc xong nên đôi mắt long lanh lạ thường.
Khi ở cùng Sehwa, anh cố tình không nhắc đến chuyện đứa bé. Không đòi xem, cũng không hỏi han gì. Dù đã năn nỉ Đại tá Oh Seon-ran để được chịu mọi chi phí bảo vệ cho đứa bé, nhưng ngay cả việc này Sehwa cũng không biết.
Không chỉ mình anh tránh né chủ đề này. Sehwa cũng không cho anh vào phòng ngủ. Thỉnh thoảng bỏ mặc anh ở phòng khách, một mình chăm sóc đứa bé bên trong, nhưng chưa bao giờ mời anh vào.
Sehwa không muốn phá vỡ sự bình yên hiện tại. Việc giãi bày những suy nghĩ thật lòng vẫn còn quá khó khăn, dù có mở lời đi chăng nữa, rốt cuộc cũng sẽ biến thành những lời trách móc hướng về phía tôi. Không thể khác được, đó là điều đương nhiên. Bởi Sehwa chẳng có lỗi lầm gì cả.
Nếu câu chuyện cứ trôi đi như thế, Sehwa sẽ lại khóc, và cậu ấy sẽ ghét cay ghét đắng hình ảnh yếu đuối của chính mình. Tôi thì sẵn sàng đón nhận dù Sehwa có lặp lại những lời đó bao nhiêu lần đi nữa, nhưng khi chính đối phương cảm thấy khó chịu, tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Nhìn Sehwa những ngày này, tôi đang học được rằng, việc thúc giục ai đó trút bỏ nỗi lòng cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực khác đối với người đã chịu quá nhiều tổn thương.
Vì vậy, hai người họ gần đây đang cố gắng gạt bỏ những câu chuyện khó nói và gây bất tiện cho nhau.
“Hôm nay là lần cuối rồi. Giờ tôi không ôm cậu được nữa.”
Ngay cả lúc này cũng là đang ôm lén đấy. Khi tôi thì thầm nhỏ, đứa bé cựa quậy miệng như đang trả lời. Hình ảnh má nó ép nhẹ vào ngực tôi khiến tôi muốn quên hết mọi chuyện, chỉ muốn gọi Sehwa lại ngay, muốn thúc giục cậu ấy mau nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này.
“Sao lại thức dậy, đang ngủ ngon mà.”
Đứa bé chỉ chớp mắt với khuôn mặt tươi cười. Dù biết đó không phải phản ứng có nhận thức hay giao tiếp, Ki Tae-jeong vẫn cứ liên tục nói chuyện với nó.
“Người ta bảo quen hơi người không tốt đâu…”
Ngay cả khi chỉ là hình chiếu 3D trong cuốn sổ thai sản, mỗi lần tôi vứt cuốn sổ đi, nó đã khóc oà lên. Chỉ khi tôi dùng ngón tay chọc nhẹ vào mặt, nó mới cười. Đồ dữ liệu ảo mà đòi hỏi.
Không thể xem thường một hologram được trang trí đẹp mắt. Nhìn cậu bé vừa khóc vô cớ rồi lại cười tươi rói khi ôm lấy mình, dường như có mối liên hệ nào đó khá rõ ràng.
Im lặng mãi thì sợ cậu bé buồn, mà cứ lẩm bẩm một mình lại càng kỳ quặc… Đang loay hoay trong phòng ngủ vì hết lời để nói với đứa trẻ thì chuông báo thức đồng hồ vang lên.
Ki Tae-jeong lắc nhẹ cổ tay kích hoạt màn hình, lộ trình của người trông trẻ đang trên đường về hiện lên. Bên cạnh tên đó còn có người đi cùng, tình hình liên lạc vô tuyến xung quanh cũng được hiển thị chi tiết. Thiếu úy Park báo cáo đã trình lên đại tá Oh Seon-ran và đang tiến hành điều tra thân thế của những kẻ trông trẻ.
Nhìn vào bản đồ, Ki Tae-jeong bước về phía giường của đứa bé. Phải đặt cục bột dính chặt như bánh gạo này nằm xuống trước khi tên trông trẻ về… Cảm giác ấm áp dính chặt vào lòng bàn tay khiến lòng anh bâng khuâng.
Nhưng giờ đây, anh không thể đòi hỏi được nhìn thấy đứa trẻ nữa…
Một phần vì hối hận với những lời độc địa đã nói với Sehwa ở bến cảng, nhưng hơn hết, anh không muốn thái độ của mình bị hiểu nhầm là vì đứa bé. Anh muốn Sehwa hiểu rằng, dù không có bất kỳ yếu tố ngoại cảnh nào, anh vẫn chân thành xin lỗi và mong được tha thứ.
Dù đã đến bước đường này, anh vẫn yêu cậu, thậm chí trơ trẽn muốn giành lại tình yêu đó. Đừng hiểu nhầm rằng anh đang níu kéo chỉ vì muốn trở thành gia đình với cậu. Không phải vì có đứa bé nên anh mới hy vọng cậu chấp nhận mình.
Tôi là người tham lam hơn cả những gì Sehwa tưởng tượng.
“Chuẩn tướng?”
Không nỡ buông bỏ phiên bản thu nhỏ của Sehwa khỏi lòng, tôi đang mải mê nhìn vào những dấu chân gọn gàng trong hologram thì cửa trước bật mở, giọng nói của Sehwa vang lên bất ngờ.
“Giày thì có rồi… Chuẩn… à không, Thiếu tướng?”
Giọng Sehwa ngơ ngác như thể không ngờ tôi lại ở phòng ngủ, loanh quanh giữa bếp và phòng khách. Ki Tae-jeong cắn chặt bên trong má, vội vàng nhưng cẩn thận đặt đứa bé xuống. Khoác chiếc áo khoác quân phục vắt trên thành cũi, tay nhanh chóng cài khuy thì đôi mắt của đứa trẻ nằm đó đã ươn ướt lạ thường.
“Cậu đang làm gì ở đây…”
“Uwaaah!”
Ngay khi Sehwa bước vào phòng ngủ với vẻ bối rối vừa phát hiện ra tôi, đứa bé bị đặt vội lên giường mà không hiểu chuyện gì đã bật khóc to.