Chương 137
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
137.
“À, chắc em sẽ sống gần bệnh viện ạ.”
“Gần bệnh viện? Ở đây à?”
“Vâng, do… đại úy Oh Seon-ran giúp đỡ ạ… À, nhưng chưa chắc chắn lắm…”
Giọng Sehwa nhỏ dần, cuối câu run rẩy. Tay cầm đũa cũng vụng về, lời nói bắt đầu ngập ngừng. Có lẽ chủ đề này đã chạm vào nỗi bất an của cậu.
“Ừ.”
Ki Tae-jeong gật đầu, cổ họng khẽ rung lên một tiếng ngắn ngủi. Chẳng còn gì để nói thêm. Chính anh từng khiến Sehwa khốn đốn vì chuyện này khi hai người còn xa cách. Bao lần cậu nói không muốn sống chung, muốn dừng lại, nhưng anh vẫn giả vờ không biết… Đối với Sehwa, câu hỏi này hẳn là gai góc lắm.
Giờ đây, anh vẫn muốn đưa cậu về biệt thự quân đội. Hình ảnh đứa trẻ nô đùa bình yên? Nụ cười rạng rỡ khi thấy anh về nhà? Anh chẳng dám mơ những thứ đó. Chỉ cần Sehwa ở đó thôi. Nếu cậu thấy khó chịu khi nhìn anh… thì thỉnh thoảng ghé qua cũng được. Dù sao anh cũng bận rộn bên ngoài.
Vừa mới được phép xuất hiện trước mặt cậu, giờ lại đòi sống chung… Ki Tae-jeong biết mình tham lam quá mức. Ngay cả nếu Sehwa đồng ý, đại úy Oh Seon-ran cũng sẽ phản đối. Không, chắc chắn bà ấy sẽ ngăn cản.
Không thúc giục cậu ấy sống cùng mình. Không khiến Sehwa bối rối bằng cách tự khen bản thân rằng mình đã tiến bộ hơn trước vì không nói ra hết những điều muốn nói… Đó là tất cả những gì Ki Tae-jeong có thể nghĩ đến để quan tâm đến Sehwa lúc này.
Phải nhớ rằng mình chưa được tha thứ, vẫn đang trong quá trình chuộc lỗi. Dù đầu óc tỉnh táo nghĩ vậy, nhưng không thể ngăn được sự bồn chồn cứ thế trào lên.
Đặc biệt là những khoảnh khắc mình làm tổn thương Sehwa, như vấn đề chỗ ở lúc này, khi chúng hiện lên trong tâm trí, lập tức muốn sửa chữa ngay.
Muốn nhanh chóng lấp đầy bằng những ký ức đẹp. Ước gì cậu ấy không còn nhớ về quá khứ với mình và mang vẻ mặt cô độc như thế nữa… Mình biết rằng dù da non mọc lại, vết sẹo vẫn không biến mất. Phải kiên nhẫn chờ đợi, nhưng khi đối diện với gương mặt u ám của Sehwa, lại chỉ muốn dùng tất cả những thứ tưởng chừng tốt đẹp của mình để vá víu trái tim tan nát của cậu.
“Vậy sau khi xuất viện, cậu định làm gì?”
“……”
“Cậu từng có nhiều thứ muốn làm mà.”
Có vẻ Sehwa đang cảm thấy khó xử nên Ki Tae-jeong chuyển chủ đề. Nhưng có lẽ đây cũng không phải chủ đề hay ho gì. Sehwa trả lời mơ hồ “Không biết nữa…”, gương mặt càng thêm u ám so với lúc nãy.
“Cậu không từng nói muốn đi học sao? Không phải định học tiếp à?”
“Chuyện đó thì…”
Dù năm mới đã đến, nhưng ở cái tuổi mới hai mươi hai, Sehwa lại lắc đầu với ánh mắt cô độc như đã trải qua cả thế gian.
“Hiện tại có việc phải làm trước… Chắc chắn là không thể thiếu tôi.”
“Ý cậu là gì vậy?” Ki Tae-jeong nheo mắt lại trước câu nói mơ hồ, một lúc sau mới nhận ra chủ ngữ bị lược bỏ chính là mình.
“Bận đến mức đó thì chắc cũng chẳng nghĩ được gì đâu…”
“…”
“Trường học… em cũng không biết nữa, ngày trước chưa từng được đi học nên cứ mơ ước mãi… giờ nghĩ lại, không biết mình có làm tốt được không…”
“Sao chưa thử đã nói lời bỏ cuộc?”
Sehwa bật cười khúc khích trước câu đáp trái khoáy. Tiếng cười rỗng tuếch vang lên rồi cậu xúc mấy thìa trứng hấp mềm mịn. Hơi ấm trôi xuống cổ họng khiến bụng dạ ấm áp, chỉ đến lúc đó đôi vai căng cứng mới chịu buông lỏng.
“Em nên làm gì bây giờ nhỉ… Chẳng biết nữa.”
“…”
“Chuẩn tướng… à không, thiếu tướng cũng thế ạ… phải không?”
“Cái gì?”
“Em cứ nghĩ khi mọi chuyện kết thúc… là có thể làm bất cứ điều gì.”
Giọng Sehwa lẩm bẩm trong khi nghiêng đầu: “Với em đó là được trở thành công dân trong thành, còn với ngài chắc là hoàn thành phiên tòa thật tốt.”
Hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt đượm buồn, nhưng Ki Tae-jeong ích kỷ vẫn giả vờ không nhận ra. Nếu đào sâu vào trái tim ấy, rốt cuộc chỉ còn lựa chọn rời đi là tốt nhất. Thay vào đó, hắn lẳng lặng gắp thức ăn bổ dưỡng vào bát Sehwa, chỉ biết trút nỗi lo âu qua mấy lời cục cằn “Ăn thêm đi”.
“Nhưng khi mọi chuyện thực sự kết thúc, em chỉ… vừa đủ thở. Có phải vì kết cục khác xa… những gì ta dự tính ban đầu không? Quá nhiều thứ đã… thay đổi.”
Đúng vậy. Kế hoạch không diễn ra như ý muốn, cả tôi lẫn Sehwa đều như vậy. Kế hoạch gì chứ, chẳng có thứ gì suôn sẻ cả.
Sehwa đã nuốt nước bọt mấy lần liền. Thứ cậu cố gắng kìm nén không phải là nước bọt thông thường, mà là thứ gì đó cứ dâng trào mãi từ sâu trong lòng.
“…Chuẩn tướng.”
“Ừ.”
“Chuyện này… có kỳ lạ không ạ? Chúng ta đang như thế này.”
“……”
“Người đã khóc lóc, giãy giụa đòi buông tha vì quá ghét bỏ… giờ lại dễ dàng, cứ như không có chuyện gì…”
Sehwa, với đầu mũi đỏ ửng, khó nhọc tiếp tục:
“Dễ dàng… chấp nhận Chuẩn tướng…”
“……”
“Cùng ngồi đối diện ăn cơm… bàn chuyện tương lai, thỉnh thoảng… rất hiếm khi…”
“……”
“Em cảm thấy mình thật sự có vấn đề. Thật vô lý. Không phải người khác… mà là Chuẩn tướng, em lại…”
Không điên thì sao có thể? Không có gì sai thì làm sao lại thế này?
Đây không phải lời trách móc để người khác nghe. Giọng nói non nớt, yếu ớt của Sehwa vẫn đang tự dày vò chính mình.
Không có phép ẩn dụ hoa mỹ, cũng chẳng có lời giải thích trơn tru. Nhưng Ki Tae-jeong có thể hiểu trọn vẹn nỗi đau mà Sehwa đang ôm ấp qua tiếng thở dài vụng về đó.
Anh trân trọng cậu. Dù không phải thứ tình cảm bình thường hay đẹp đẽ, nhưng chắc chắn đó là yêu. Nhưng làm sao để giải thích việc quen với nỗi tuyệt vọng và u sầu của đối phương hơn là niềm vui và hạnh phúc? Dù biết chính mình là người đẩy cậu vào cảnh này, nhưng không thể buông bỏ thứ tình cảm tồi tệ này—liệu có thể gói ghém nó bằng từ “yêu”… hay không?
Ki Tae-jeong đắm đuối nhìn khuôn mặt người mình yêu, như thể nó có thể tan biến bất cứ lúc nào. Sehwa – từng rơi những giọt nước mắt lấp lánh như ngọc trước mặt hắn – giờ đây chỉ biết ngồi đó, ướt sũng trong nỗi buồn, dường như đã quên mất cách khóc.
“Vậy thì làm thế này nhé.”
“……”
“Đặt cược ba điểm, chơi một ván với anh.”
Sehwa tròn mắt ngạc nhiên trước lời đề nghị đột ngột, ngước nhìn Ki Tae-jeong.
“Em hãy tìm ba lý do để ngồi ăn cùng anh từ giờ trở đi. Và cả lý do tại sao anh vẫn để mắt tới thằng khốn đó.”
“……”
“Tiện thể, nếu em nghĩ ra cả lý do để tha thứ cho anh thì càng tốt.”
Ki Tae-jeong trơ trẽn thêm vào khiến Sehwa bật cười khẽ, tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Mỗi lý do tính một điểm. Nếu đủ ba điểm, anh sẽ thực hiện một điều ước cho em, bất cứ thứ gì.”
“…Anh bảo em tin vào chuyện đó sao?”
“Thật mà. Lần trước anh cũng đã thực hiện rồi.”
Ki Tae-jeong nhẹ nhàng xé miếng sườn mềm, đặt lên cơm của Sehwa.
“Nếu sau một thời gian dài mà em vẫn không tìm ra câu trả lời, thì cứ nói thôi, chúng ta dừng lại thật.”
“……”
“Lúc đó, em có thể nói rằng trái tim anh đã ổn định, rằng dù nghĩ thế nào thì ván này cũng đã xong, rồi bỏ anh lại.”
Có lẽ nhớ lại cuộc trò chuyện nào đó từ trước, Sehwa hơi nhíu mày. Có vẻ hơi ngượng ngùng.
“…Còn Jun… à không, Thiếu tướng thì sao?”
“Anh? Anh sẽ tiếp tục chờ. Cho đến khi em tha thứ.”
“Đó là kiểu cá cược gì chứ…”
“Ừ thì, có bao giờ anh từng đề nghị em một ván cược hợp lý đâu.”
Lee Sehwa khẽ nhếch mép khi đùa cợt đáp trả. Thái độ giả bộ ngây ngô của Ki Tae-jeong khiến cậu bất giác nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại cầm đũa lên như muốn chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Vậy nên cứ thoải mái đi.”
“……”
“Muốn giận thì giận, muốn khóc thì khóc, muốn chất vấn thì cứ việc.”
Ki Tae-jeong đăm đăm nhìn cổ tay gầy guộc thò ra từ ống tay áo của Sehwa. Giờ thì may mắn là chạm vào cũng không còn sợ gãy nữa… Trong vô thức, hắn buông một câu:
“Chưa ai từng dạy tôi phải làm gì khi chương cuối đến cả.”
Sehwa đang nhai cơm chậm rãi bỗng tròn mắt vì câu nói bất ngờ, một lúc sau mới nhận ra Ki Tae-jeong đang trả lời câu hỏi lúc nãy của mình.
“Trước đây hình như tôi cũng từng nói với cậu điều tương tự. Tôi có mong chờ kết thúc, nhưng chưa bao giờ thực sự nghĩ nghiêm túc về những gì xảy ra sau đó. Quá nhiều thứ phải làm ngay, quá nặng nề.”
“……”
“Nhưng giờ nghĩ lại thì… Chà… Nếu đã đi đến tận cùng, đóng cuốn sách lại là đủ rồi, phải không? Chẳng cần phải cố gắng thêm thắt gì vào một câu chuyện đã kết thúc…”
“……”
“Khi chương cuối đến, chỉ cần gấp sách lại và mở một cuốn mới, không phải sao?”
“……”
“Dù có cố gắng thế nào đi nữa, rốt cuộc tôi vẫn sẽ mãi là chính mình, nên từ nay về sau cậu cứ việc oán giận tôi thỏa thích. Có lúc cậu sẽ bực mình mà quát lên rằng sao con người ta không thể thay đổi… Rồi đến lúc bỗng dưng tò mò về một thế giới khác, muốn mở ra một cuốn sách mới, thì hãy cứ mở ra đi. Trong đó sẽ viết những câu chuyện mới… Và rồi mọi chuyện lại sẽ ổn thôi. Nếu chẳng còn gì, thì ta lại cùng nhau lấp đầy từ đầu.”
Ánh mắt của Sehwa, vốn chỉ cúi gằm xuống, bỗng chốc dao động khắp nơi. Cậu vừa muốn giả vờ không biết gì rồi đổ hết trách nhiệm lên tên côn đồ trước mặt, vừa cảm thấy chán ghét chính bản thân mình vì những suy nghĩ đó, khuôn mặt đầy u sầu tự hỏi cái vòng luẩn quẩn chán ngắt này đến bao giờ mới chấm dứt. Dù lòng đắng cay, nhưng nỗi đau và u uất của Sehwa chính là việc phải làm quen với Ki Tae-jeong.
“Và cậu cũng chẳng dễ dàng gì. Dù đã trải qua bao hỗn loạn mà vẫn cố gắng tiến về phía trước, tại sao cứ phải nói rằng người đang làm những việc khó khăn lại dễ dàng thế?”
Ki Tae-jeong đẩy hết những món ngon quý giá trên bàn về phía Sehwa. Vừa làm, hắn vừa bình thản nói:
“Nếu có chuyện gì khiến cậu tức điên lên, cứ việc chửi tôi. Đừng ghét người tôi yêu một cách vô cớ.”
“……”
“Chẳng làm gì sai, sao cứ phải tự hành hạ mình?”
Sehwa im lặng một hồi lâu. Cậu cắn chặt môi dưới đến mức khiến người nhìn cũng đau lòng, chỉ chăm chú nhìn vào góc bàn như muốn xuyên thủng nó. Trong căn bếp của phòng bảo vệ, chỉ còn nghe thấy tiếng đũa của Ki Tae-jeong khua liên hồi khi hắn bày biện đồ ăn cho Sehwa.
Sự im lặng bị phá vỡ sau một lúc khá lâu, khi món trứng hấp đã nguội lạnh như pudding.
“…Đều là do Chuẩn tướng đấy.”
Giọng nói cố tỏ ra bình thường nhưng vẫn lộ rõ sự gượng gạo. Sehwa giả vẻ bạo dạn trông như chú chim nhỏ bé, đôi cánh gãy nát, bàn chân chưa lành, vẫn cố gắng vỗ cánh bay lên. Một sinh linh nhỏ bé đáng thương, lảo đảo cố gắng. Lee Sehwa – hiện thân của sự ngây thơ và đáng yêu đến mức không thể không bị chinh phục.
“Ừ, tại anh đấy.”
Ki Tae-jeong gật đầu nhẹ nhàng.
“Vậy nên đừng nghĩ lung tung nữa, cười lên đi.”
“Anh bảo lúc nào muốn khóc thì cứ khóc mà.” – Sehwa càu nhàu, giọng khó chịu.
Cái đầu cúi gằm tròn xoe như hạt dẻ. Ki Tae-jeong kìm nén ý muốn vuốt ve, chỉ im lặng cổ vũ cho sự dũng cảm của Sehwa. Để một người từng bế tắc trong giao tiếp có thể nói chuyện bình thường như thế này, lại còn là với chính mình – không biết cậu đã phải vật lộn bao nhiêu, nỗ lực đến mức nào.
Ki Tae-jeong ép những suy nghĩ mềm yếu trong đầu xuống. Anh chưa được phép dành bất cứ tình cảm nào cho Sehwa, càng không thể tự tiện ôm lòng thương hại hay đồng cảm. Việc của anh bây giờ là lặng lẽ lắng nghe những lời trách móc mỗi khi Sehwa đau đớn.
Trang sách mới Sehwa mở ra sẽ viết gì? Liệu có ngày nào câu chuyện của anh cũng xuất hiện ở đó? Không thể chắc chắn điều gì, nhưng cũng chẳng sao. Ngoài việc Sehwa đang dần tập đi trở lại, đang nghĩ về sự sống thay vì cái chết, thì không còn gì quan trọng hơn. Như anh từng thổ lộ với Sehwa, cậu là ngoại lệ của Ki Tae-jeong, điểm yếu duy nhất không cách nào khắc chế.
“Giờ cậu ta ra vào thoải mái mà chẳng cần giữ ý gì nữa nhỉ.”
Khi Ki Tae-jeong vừa bước ra khỏi phòng bảo vệ để trở về Bộ Tư lệnh Không quân, anh chạm mặt Đại tá Oh Seon-ran đang đến thăm Sehwa trong hành lang. Bà chỉ bĩu môi tỏ vẻ khó chịu nhưng không nói gì thêm. Dù đã từng lẩm bẩm rằng nếu Sehwa đã cho phép thì bà cũng chẳng có quyền phản đối, nhưng chỉ duy nhất một lần đó thôi.
“Thưa Đại tá.”
Oh Seon-ran định lướt qua mà không đáp lại lời chào của Ki Tae-jeong, nhưng bà đột nhiên dừng bước với vẻ mặt hờ hững.
“Tôi có điều muốn hỏi ngài. Lúc đó, tại sao ngài lại gọi tôi đến?”
“Lúc nào?”
“Khi lấy đứa bé ra khỏi lồng ấp… Lúc cần bổ sung nhân sự bảo vệ ấy.”
Việc liên lạc với phía tôi thì có thể hiểu được, nhưng điều khiến tôi vẫn thắc mắc là tại sao ngài không ngăn cản khi các sĩ quan phụ tá của tôi đề cập đến chuyện cải trang kỳ quặc.
Đại tá Oh Seon-ran từng nói rõ khi giải quyết vụ việc rằng chính bà cũng không ngờ Trung tá Kim lại dám làm chuyện điên rồ như vậy. Vậy thì việc cho phép tôi đến thăm cũng không phải để dùng làm bia đỡ đạn… Rốt cuộn là vì lý do gì? Ông ấy từng là người kinh khủng với Sehwa đến mức không kìm được mà ra tay với tôi.
“…Trước đây, ta đã có lời hứa với người đã sinh ra Sehwa.”
Đại tá Oh Seon-ran nhíu mũi như thể đang nuốt trôi thứ gì đó đắng ngắt. Ký ức phai mờ hiện về khiến bà trông vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc.
“Ta đã hứa rằng bằng mọi giá sẽ tìm lại đứa con đó, sẽ yêu thương nó như con đẻ… Một lời hứa như thế đấy.”
Thật là một chuyện kỳ lạ. Đại tá Oh Seon-ran, người mà khóc cũng như cười, sao lại khiến ta liên tưởng đến Sehwa. Dù rõ ràng hai người chẳng có quan hệ huyết thống, nhưng nhìn họ bên nhau cứ như cha con thật sự.
Phải chăng càng để ý thì gương mặt càng trở nên giống nhau? Hay là những biểu cảm từng được rèn giũa khi nhìn người giống Sehwa vẫn còn đọng lại…
“Vì thế, tôi vẫn không thể tha thứ cho anh. Cái suy nghĩ muốn đối xử tốt với Sehwa sau khi đã phá hủy cậu ấy đến mức đó, cái tư tưởng đó của anh khiến tôi không thể hiểu nổi, và cũng chẳng muốn hiểu. Nhưng mà…”
Đại tá Oh Seon-ran nhìn bàn tay trống rỗng của mình rồi siết chặt nắm đấm.
“Sehwa đang héo mòn từng ngày… Cảm xúc cá nhân của tôi có quan trọng gì đâu.”
“……”
“Giá như cậu ấy cứ ương bướng và vô tư như trước, tôi đã có thể nói rằng gặp người tốt hơn là xong… Nhưng tính cách cậu ấy không như vậy, Sehwa…”
Nhớ lại Sehwa những ngày gần đây, gương mặt đại tá Oh Seon-ran đầy vẻ xót xa, rồi đột nhiên ánh mắt ông lạnh lùng, quyết đoán: “Nhưng đừng có ảo tưởng rằng Sehwa chỉ khổ sở vì nhớ anh. Cậu ấy thực sự đã cố gắng sống hết mình một mình. Nếu không có vụ tấn công đó, nếu không vướng vào anh, cậu ấy đã có thể quên đi một cách suôn sẻ.”
“Vì nghĩ đến Haerim, cậu ấy đã cố gắng khỏe lại, và thực sự đã tốt hơn nhiều… Đúng vậy, vốn dĩ cậu ấy là đứa trẻ kiên cường và mạnh mẽ mà.”
Nhưng có một lần, Đại tá Oh Seon-ran thở dài dài. Có vẻ như bà không hài lòng chút nào khi phải tự mình kể ra chuyện này.
“Trước khi mọi chuyện đi quá xa… Tôi nghĩ chúng ta cần có thời gian nói chuyện thẳng thắn với nhau, để sau này không còn hận thù gì với Sehwa.”
Ngoài lý do đó ra, không còn gì khác, và một lần nữa, Đại tá Oh Seon-ran nhăn mặt tỏ vẻ ghét cay ghét đắng: “Tao vẫn cực kỳ ghét mày.”
“Tôi hiểu ý ngài muốn nói gì.”
“……”
“Cảm ơn ngài.”
Ki Tae-jeong không đưa ra bất kỳ lời biện minh nào. Ông ta biết những lời sáo rỗng sẽ chẳng có tác dụng với một người như Đại tá Oh Seon-ran, và bà cũng chẳng mong đợi điều đó. Dù sao, bà cũng là người mà Sehwa rất tin tưởng. Dù tính cách bản chất của bà thế nào đi nữa, nếu không có sự giúp đỡ của Đại tá Oh Seon-ran, vết thương của Sehwa đã không thể lành lại được như bây giờ. Điều đó không thể phủ nhận. Chính ông cũng nhận được nhiều sự giúp đỡ, nên chỉ nghĩ rằng ít nhất cũng phải có lời cảm ơn.
Trước lời cảm ơn cụt ngủn của Ki Tae-jeong, Đại tá Oh Seon-ran sờ sờ sống mũi rồi thở dài “Phù”.
“Thỉnh thoảng, tao cũng thấy lạ lắm. Làm sao mà tao có thể mong muốn hạnh phúc cho Sehwa một cách thuần khiết đến thế… Bọn trẻ thực sự khiến tao cảm thấy như con cháu ruột của mình vậy…”
Dù hơi bối rối trước tâm sự đột ngột của Đại tá Oh Seon-ran vừa mới còn cáu gắt, nhưng Ki Tae-jeong không phải không hiểu. Có lẽ đây là chuyện chỉ có thể nói khi người nghe là Ki Tae-jeong chứ không phải Lee Sehwa. Bởi với Sehwa, người được bà coi như con đẻ, sẽ không thể nào thốt ra những nghi ngờ như thế này.
“Giờ vẫn chưa thể quên được người đó nên mới ra nông nỗi này, tôi thật… Đôi lúc cảm thấy còn tồi tệ hơn cả một mối tình đầu. Đúng vậy, từ ‘tồi tệ’ là chính xác. Đây không phải tình đầu mà là ám ảnh. Một thứ ám ảnh thảm hại và đáng thương.”
“… ”
“Nhưng điều đau lòng hơn là tôi không thể hỏi người ấy bất cứ điều gì.”
Liệu việc tôi vẫn nhớ anh có phải là tội lỗi không? Có khiến anh cảm thấy phiền phức không? Nhưng tôi yêu anh. Vẫn yêu anh như ngày nào.
“Tôi còn chẳng dám mong nghe câu ‘anh yêu em’. Giờ chỉ muốn hỏi anh còn đau không, muốn nói rằng lúc đó tôi không muốn bỏ anh lại, rằng tôi thực sự không ngờ chuyện đó xảy ra… Nếu có thể truyền đạt được dù chỉ những lời đó, tôi…”
Dù có chết ngay bây giờ cũng không hối tiếc.
Không, dù bảo tôi sống cô độc suốt quãng đời dài đằng đẵng, tôi vẫn có thể gắng gượng được.