Chương 131
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
131.
“… Xin lỗi.”
“… ”
“Tôi thấy ngài có vẻ bị giật mình nên đã giúp.”
Không gian trước mắt như bị cắt rời thành từng mảnh, đứt quãng từng khúc. Sehwa gượng cử động cơ thể đang cứng đờ.
Ánh mắt ngước lên quen thuộc, nhưng khuôn mặt dần hiện rõ trong tầm nhìn lại là… người lần đầu gặp hôm nay. Giọng nói vội vã xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi cũng là của một kẻ xa lạ. Nhưng…
Sehwa khẽ mấp máy môi trong cảm giác khó tả. Cái gì vậy? Khoảnh khắc người đó ôm lấy mình từ phía sau, cảm giác ấy sao quen thuộc đến lạ. Độ cứng của cơ thể áp vào lưng, chiều cao và độ dài cánh tay vươn ra, hơi ấm thoáng qua bên tai… Những điều nhỏ nhặt đó, cứ như…
Cứ như… gợi nhớ đến ai đó.
“Này, này…!”
Không hẳn là gọi to, nhưng người đàn ông kia lại nghe thấy và dừng bước ngay lập tức. Thái độ ngoan ngoãn chờ đợi mệnh lệnh, như sẵn sàng tuân theo, sao lại có chút khác biệt. Trang phục giống hệt những người lính bên ngoài, dáng người cao lớn tương tự… Tại sao? Tại sao chỉ riêng người này lại trông khác biệt đến thế?
“À, ý tôi là, này…”
Gọi người ta dừng lại mà không rõ lý do, miệng lại cứng đờ không nói nên lời. Đương nhiên thôi. Ngay cả bản thân cũng thấy suy nghĩ này thật vô lý.
Cái ý nghĩ rằng người đó là Ki Tae-jeong…
Không biết có phải vốn thuộc biên chế bệnh viện không, từ người đàn ông tỏa ra mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Liếc nhìn thấy đầu ngón tay nứt nẻ, trông thật thảm hại. Da tay sẽ thành thế nếu thường xuyên chạm vào bông cồn. Những kẻ lấy nội tạng dưới tầng hầm của House cũng có bàn tay y hệt vậy.
Tay bàn tay Ki Tae-jeong đâu có như thế. Dù đầy chai sạn nhưng chẳng bao giờ đầu ngón tay trắng bệch nứt nẻ đến vậy. Không, đâu chỉ tay là khác. Khuôn mặt, giọng nói, thậm chí cả màu da cũng khác biệt, tại sao…
“…Không, cảm ơn… anh.”
Lúng búng một hồi rồi cất lời chào nhạt nhẽo, người đàn ông kia cũng khẽ gật đầu đáp lễ. Chỉ vậy thôi. Bước chân hướng ra ngoài của anh ta đầy vẻ thận trọng. Khác hẳn Ki Tae-jeong vừa chỉn chu vừa phóng khoáng, dáng vẻ này toát lên khí chất quân đội nghiêm ngặt.
Tiếng bước chân đột ngột dừng hẳn, nhưng không nghe thấy âm thanh mở khóa cửa. Nghe nói trong phòng bảo vệ tạm thời cũng có người canh gác, có lẽ anh ta là người phụ trách.
Sehwa không biết làm sao xoa dịu nỗi cồn cào trong lòng, đành vô cớ xoa xoa vùng ngực.
Ki Tae-jeong thích ôm em từ phía sau. Khi đang mải mê chuyện dâm đãng cũng thế, lúc chỉ đơn thuần ngủ cùng cũng thế, ngay cả sau khi mọi chuyện đổ bể rồi vẫn thế. Cứ như thể ôm em vào lòng thì mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.
Cơ thể đã vô thức quen thuộc với sức nặng và hơi ấm của anh, khẳng định chắc nịch người kia chính là Ki Tae-jeong, nhưng ngoại hình và mùi cơ thể hoàn toàn khác biệt khiến em rối bời.
Vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài phòng ngủ, Sehwa khẽ run vai. Mình đang nghĩ gì vậy? Đương nhiên không phải Ki Tae-jeong rồi. Sao anh ấy lại ở đây chứ…
“Đã thành người của tầng lớp cao hơn, sống sung sướng rồi mà…”
Ki Tae-jeong… ngay khi phiên tòa kết thúc đã buông tay em. Những lần van xin anh giữ lời hứa, anh làm như không nghe thấy, rồi đột ngột chấm dứt mà chẳng một lời giải thích.
Hắn đã từng mang đến một đôi giày trẻ em giống hệt đôi giày cũ và tự ý xỏ vào chân tôi, nói rằng nếu chỉ mình tôi biến mất thì tôi và Haerim sẽ không phải chịu bất cứ chuyện gì, vậy nên hãy yên tâm. Hắn dỗ dành rằng nếu đến gặp đại úy Oh Seon-ran, việc đưa đứa trẻ vào phòng thí nghiệm sẽ là điều bất khả thi, và từ nay về sau sẽ không còn những sự sỉ nhục như vậy nữa.
Rồi hắn nói xin lỗi. Một lời xin lỗi muộn màng, chỉ khi mọi chuyện đã đến nước này hắn mới có thể thốt ra.
Ký ức mà tôi đã cất xa để cố gắng ổn định bản thân bỗng chốc ùa về. Như thể chờ đợi khoảnh khắc này, tất cả những mảnh vỡ của trái tim – ngọt ngào, đau đớn, buồn tủi – đều quấn lấy Ki Tae-jeong và bao vây Sehwa một cách kỹ lưỡng.
Bàn tay Sehwa đặt trên thành cũi trẻ em siết chặt dần. Cơn đau không ngừng lan tỏa khiến tôi khó lòng chịu đựng nổi. Nhưng lý do tôi không gục ngã một cách thảm hại chính là vì Haerim đang ở trước mặt. Đứa bé vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt dù chiếc mũi nhỏ động đậy.
Đúng rồi, đây không phải lúc nghĩ về Ki Tae-jeong. Dù có dùng chương trình tốt đến đâu, chỉ cần sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến tai nạn lớn. Tôi phải tỉnh táo và chăm sóc đứa bé.
Khi người trông trẻ đến, còn rất nhiều việc phải làm. Tôi phải kiểm tra xem cách pha sữa đã luyện tập bấy lâu có sai sót gì không, học cách quấn tã, mặc những bộ quần áo trẻ em đáng yêu hình cá đuối, thay bỉm, và…
Sehwa nhắm mắt thật sâu rồi mở ra, thở gấp như đang chịu đựng. Cổ họng rát bỏng như vừa nuốt phải thứ gì cay, đến nỗi chỉ nuốt nước bọt cũng đau.
Tôi tưởng mình đang dần quên đi một cách suôn sẻ, nhưng có lẽ vẫn còn lâu lắm.
Ki Tae-jeong cố tình ho giả để che giấu hơi thở gấp gáp của mình. Vì buổi sáng có cuộc họp toàn thể sĩ quan không quân nên giờ anh mới có thể ghé vào bệnh viện. Anh bấm nhẹ vào cổ áo, lo lắng liệu bộ trang phục đặc biệt vội vàng này có vụng về không, rồi đứng cẩn trọng bên cạnh tủ giày – chỗ ngồi được chỉ định của Ki Tae-jeong trong vai nhân viên bảo vệ.
Đã một tuần kể từ khi anh tranh thủ thời gian rảnh đến thăm Sehwa và đứa bé. Nếu biết trước sẽ thế này, anh đã không do dự ngay từ đầu. Dù sợ hãi không biết Sehwa sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào nếu bị phát hiện, anh vẫn không thể ngăn bước chân mình hướng về nơi này.
Mùi sữa bột ngọt ngào, hương thơm của chăn ga và vải vóc ngập tràn ánh nắng lấp đầy căn phòng bảo vệ. Những bài hát dễ thương vang lên khắp nơi, thi thoảng lại nghe tiếng Sehwa cười khúc khích. Cảnh tượng ấy y hệt những gì anh từng mơ hồ tưởng tượng – Sehwa trên giường thì thầm “mầm non ơi” với đứa bé trong bụng.
Tưởng Sehwa chỉ ru rú trong phòng ngủ, nào ngờ cậu bận rộn học đủ thứ kiến thức chăm con từ các chuyên gia thường xuyên ghé thăm. Dù đã có người trông trẻ tại gia, Sehwa vẫn chăm chỉ di chuyển khắp nơi, bảo rằng những việc cơ bản thì bố phải biết làm.
Nhờ vậy, Ki Tae-jeong cũng học lỏm được cách chăm em bé. Góc nghiêng khi cho bú, thời điểm vỗ lưng ợ hơi, cách quấn tã lót… Dù biết thực tế mình sẽ chẳng có cơ hội được bế con, nhưng sau cả ngày đứng nhìn Sehwa và đứa bé, mọi thứ cứ tự khắc in sâu vào mắt anh.
“Xin lỗi, làm phiền chút…”
Đang đảo mắt nhìn quanh với ánh mắt lưu luyến, anh bỗng thấy Sehwa thò đầu ra từ trong phòng và gọi mình.
“Anh không bận chứ?”
“Anh… gọi em lúc này à?” Một chút bối rối khi bước vào phòng ngủ, Sehwa ngượng ngùng hỏi liệu tôi có thể trông bé giúp một lát không.
“Em định chuyển một món đồ ra phòng khách, sợ tiếng động lớn có thể làm bé giật mình…”
“Để em chuyển giúp.”
“À, không. Em không có ý nhờ vả anh chuyện này…”
“Nhưng người thân trông chừng rồi dỗ dành ngay sẽ tốt hơn, phải không? Biết đâu bé khóc thì sao.”
Sehwa khẽ đổi tư thế, như mời tôi vào sâu hơn.
“Vậy… phiền anh một chút nhé. Cái nôi đung đưa này, em muốn chuyển nó đi.”
Không phải việc khó. Không phải giường người lớn, chỉ là nôi trẻ em, một tay cũng nhấc được. Đặt nó ở nơi có ánh nắng vừa phải, Sehwa bế bé theo ra ngay.
“Vị trí này ổn chứ?”
“À, vâng. Cảm ơn anh. Em nghĩ không nên để một chỗ mãi. Dù bé còn nhỏ chưa biết gì… nhưng thay đổi không khí có lẽ cũng tốt…”
Có vẻ ngại vì đột ngột nhờ vả sau khi lạnh nhạt suốt, Sehwa liên tục giải thích. Dù giọng điệu cẩn trọng và cứng nhắc, nhưng gợi nhớ cách nói chuyện ríu rít ngày xưa, suýt nữa khiến tôi bật cười.
Nhìn kỹ thì giờ Sehwa đi lại khá vững, nói chuyện cũng tự nhiên. Dù hơi chậm nhưng giờ không còn vẻ khó khăn nữa.
Sau vài ngày quan sát, Sehwa ăn uống đầy đủ và tập thể dục đều đặn. Nhờ vậy mà khuôn mặt cậu cũng trở nên tươi tắn hẳn. Hai gò má đã đầy đặn trở lại với làn da trắng hồng, sắc mặt ửng lên như được tô điểm bởi một lớp phấn hoa mỏng manh.
Cậu không bỏ qua buổi tư vấn nào, cũng chăm chỉ đi khám. Có vẻ như cậu đang tự mình suy nghĩ về nơi ở và công việc sau khi xuất viện. Nhưng mỗi khi nhìn thấy đứa bé, cậu lại mỉm cười như thể tràn đầy hạnh phúc. Sehwa đang sống hết mình. Giống như khi cậu còn yêu tôi, cậu đang cố gắng hết sức để tiến về phía trước. Mỗi ngày trôi qua, cậu đều đẹp đẽ và đáng yêu đến lạ.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó… nhưng mỗi lần thấy Sehwa thì thầm điều gì đó với đứa bé rồi cười, Ki Tae-jeong lại muốn chết đi vì đau lòng. Tôi muốn chạy đến ôm chặt lấy cậu ngay lúc này. Đôi khi, khi Sehwa liếc nhìn tôi, giữa đôi lông mày của cậu hiện lên một nếp nhăn mỏng manh, ánh mắt bối rối lướt qua khuôn mặt và bàn tay tôi, khiến tôi muốn thốt lên rằng: “Đúng rồi, chính là tôi, Ki Tae-jeong đây.” Nhưng…
Ki Tae-jeong bứt đi lớp da thừa trên đầu ngón tay đã nứt nẻ, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Giả vờ khoanh tay sau lưng, hắn lén lau những giọt máu rỉ ra trên vạt áo.
Sehwa, đứa bé, cả Đại úy Oh Seon-ran nữa, tất cả đều có vẻ ổn. Khi tôi dập tắt lòng tham ích kỷ của mình, chẳng phải mọi người đều đã trở nên hạnh phúc sao? Vậy là đủ rồi.
Không có ai để đổ lỗi. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi tưởng mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa, nhưng chỉ việc được lén nhìn cậu ở đây thôi cũng đã là một ân huệ.
“À, như thế này thì quá ảm đạm rồi.”
Sehwa cứ lặp đi lặp lại động tác kéo rèm chống nắng lên rồi lại buông xuống trên lớp rèm voan mờ ảo. Cậu chạy vội đến bộ điều khiển, rồi lại lang thang quanh cửa sổ… như chú sóc treo lơ lửng trên đồ chơi mobile, hối hả di chuyển khắp phòng khách. Có vẻ cậu đang đau đầu suy nghĩ xem ánh nắng gay gắt chiếu vào có tốt cho em bé hay không.
Mấy sợi tóc bồng bềnh của Sehwa bay nhẹ như chồi non theo từng chuyển động. Cái gáy tròn trịa trông y hệt quả táo. Ki Tae-jeong nắm chặt tay, cố kìm nén cảm giác dễ thương đến nghẹt thở ấy.
Không biết biểu cảm của mình có ổn không? Từ giọng điệu đến dáng đi, hắn đều cẩn thận chỉn chu, nhưng không chắc mình có làm tốt không. Vốn là một tay ngụy trang điêu luyện, nhưng có lẽ vì đối mặt với đối thủ không thể đánh bại nên mọi thứ đều cảm thấy thiếu sót. Trong lúc vội vàng, hắn cũng chuẩn bị sơ sài hơn bình thường…
Kỳ lạ thay, Sehwa thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn chằm chằm vào những khoảnh khắc bất ngờ, như thể phát hiện ra điều gì. Rồi cậu há hốc miệng một lúc, định nói gì đó nhưng lại thôi. Ki Tae-jeong vừa lo lắng không biết mình có chỗ nào đáng ngờ, vừa thầm vui vì dường như Sehwa vẫn chưa hoàn toàn quên hắn.
“Xin chào.”
Tiếng gõ cửa phòng bảo vệ vang lên rõ ràng khiến Ki Tae-jeong bật thẳng người. Đồ điên. Giữa lúc này mà còn mừng vì Sehwa chưa dứt bỏ được hắn sao?
“Người trông trẻ đi ăn rồi phải không?”
“À, vâng… Có chuyện gì thế ạ?”
“Người nhà có nhờ tôi trông hộ một chút. Hình như họ khá lo lắng.”
Hai bác sĩ mặc áo choàng trắng và ba y tá bước vào với nụ cười thân thiện. Người bảo hộ là đại tá Oh Seon-ran chăng? Ki Tae-jeong liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Dù là loại thường chứ không phải dành cho sĩ quan, hiệu năng có kém nhưng tin nhắn từ cấp trên vẫn luôn đến ngay lập tức… Không có bất kỳ cảnh báo nào hiện lên.
Ki Tae-jeong nheo mắt lại, quan sát khuôn mặt của những người vừa bước vào. Anh đã gửi tin nhắn khẩn cấp đến đại tá Oh Seon-ran trước. Dù nhân viên y tế thường xuyên ra vào do vấn đề sức khỏe của Sehwa, nhưng chưa bao giờ có nhiều người đột ngột xuất hiện như thế này.
Cẩn thận không bao giờ là thừa. Dù đã kiểm tra danh tính khách qua nhiều bước, và họ đang làm các xét nghiệm bên ngoài, nhưng máy quét không thể lọc được mọi thứ. Chỉ cần một bình xịt rẻ tiền cũng có thể tê liệt tạm thời trạm kiểm soát một sao.
“Tình trạng thế nào rồi?”
“À, không tệ. Tôi cũng ngủ ngon…”
“Thật may mắn.”
Ki Tae-jeong vẫn bình tĩnh quan sát tay chân của những người lạ, nhưng đột nhiên mắt anh mở to như bị sét đánh.
“Ừm… Chỉ số không thay đổi nhiều lắm…”
Cây bút trong tay vị bác sĩ đứng ngay cạnh Sehwa, chính xác hơn là biểu tượng nhỏ trên kẹp giấy, trông rất quen thuộc. Đó là biểu tượng của quỹ học bổng của công ty Han Kyung Pharmaceutical, do trung tá Kim điều hành.
“Lee Sehwa!”
Người lính vốn lịch sự bỗng thay đổi, gọi tên anh một cách vội vã khiến Sehwa tròn mắt.