Chương 129
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
<Đọc duy nhất tại julycomic – do Nhà Ba CHỉ dịch>
129.
“Cái đó… ừm nghĩa là giờ không cần đeo miếng dán nữa…”
“Đúng như nghĩa đen. Nếu cứ thế này, anh Lee Sehwa cũng sẽ hạ sốt khi uống thuốc hạ sốt, sẽ say khi uống rượu. Như cách mọi người vẫn sống ấy.”
Miệng Sehwa từ từ mở ra như đóa hoa bung nở. Không cần miếng dán mà thuốc vẫn có tác dụng? Như người khác ư? Cả đời sống với cơ thể này… Liệu đột nhiên trở lại bình thường có thể xảy ra không?
“Xem nào, gần đây anh uống… thuốc tâm thần kê đơn, thuốc nội khoa và vitamin thôi nhỉ? Khám tổng quát thì hai tuần một lần.”
“À, vâng…”
“Thực ra từ tháng trước, mỗi lần kiểm tra tôi đều thấy tốc độ hấp thụ thuốc có chút thay đổi, nên các bác sĩ phụ trách đã họp bàn hàng ngày. Rồi tôi tò mò tra cứu về tác dụng phụ của A7 thì…”
Viên quân y đưa tay phóng lên một biểu đồ phức tạp. Do xem quá nhiều lần, giờ anh đã có thể đoán được vị trí và ý nghĩa của từng ký tự.
“Dù số lượng ca thực tế rất ít, nhưng có một triệu chứng phụ đáng chú ý.”
Một hình ảnh hologram nhỏ hiện lên bên cạnh biểu đồ. Các tế bào đủ màu sắc trong mạch máu đang co bóp mạnh mẽ, rồi đột nhiên những tế bào trắng phình to ra, bắt đầu nuốt chửng các tế bào lân cận. Trong lúc hỗn loạn đó, một loại tế bào mới xuất hiện, cũng phồng to lên… Tóm lại chúng biến cơ thể thành một mớ hỗn độn.
“Nói đơn giản thì thuốc điều trị quá mạnh khiến cơ thể mất khả năng tự điều chỉnh. Như hologram này đây. Toàn bộ hệ thống, bao gồm cả miễn dịch, đều sụp đổ.”
Nhưng trường hợp của Lee Sehwa… Viên quân y gọi lại hình ảnh cắt lớp ban đầu.
“Khác với người khác, từ đầu thể trạng cậu ấy đã… kiểu như bị lệch lạc? Rồi lại đổ A7 vào, kết quả là lật ngược cái đã bị lộn ngược, khiến mọi thứ trở về đúng vị trí.”
Thở dài cười nhẹ, viên quân y nói đó là may mắn.
“Tất nhiên, nếu xét đến hoàn cảnh dẫn đến việc tiêm A7 thì không nên nói đến may mắn, nhưng dù sao đi nữa, việc sử dụng A7 dường như đã trở thành phúc lành đối với Lee Sehwa. Ít nhất là xét về kết quả này.”
Sehwa bối rối nhìn qua các kết quả xét nghiệm mà bác sĩ quân y đưa ra. Đúng vậy, anh không hẳn vui mừng mà chỉ cảm thấy hoang mang. Vậy thì tương lai sẽ ra sao? Nếu cứ thế này, liệu có trở thành tình trạng lỡ cỡ chẳng cần miếng dán cũng chẳng cần thuốc, chẳng phải sẽ rắc rối sao?
“Không cần lo lắng quá đâu. Kết quả dự đoán không tệ, nên trước tiên chúng tôi sẽ từ từ giảm sự phụ thuộc vào miếng dán. Sẽ khó khăn đấy, nhưng sẽ có nhiều xét nghiệm phức tạp thường xuyên, và cũng sẽ phải lấy máu rất nhiều. Có khi phải làm ba bốn lần một ngày, nên hãy chuẩn bị tinh thần trước đi.”
“Chuyện đó thì không sao cả…”
“Sao lại không sao? Xét nghiệm mệt lắm đấy.”
Dù vậy, bác sĩ quân y vội vàng nói thêm rằng không thể đảm bảo 100% nên đừng quá phấn khích.
“Dù thể chất có thay đổi đi nữa, thì việc cơ thể Lee Sehwa yếu ớt vẫn là sự thật không thay đổi, nên cần tập trung dưỡng sinh. Nếu giảm sử dụng miếng dán, có thể sẽ yếu hơn bây giờ. Mấy ngày nữa em bé cũng sẽ chào đời, chẳng phải từ giờ cần phải khỏe mạnh hơn sao?”
Sehwa ngọ nguậy ngón tay rồi gật đầu mạnh mẽ.
Ba ngày sau, họ quyết định đưa Haerim ra ngoài. Dù thời gian ra khỏi lồng ấp hơi lệch so với thông thường, nhưng may mắn là em bé hoàn toàn không có vấn đề gì. Không, em bé hoàn hảo.
Những y tá quen mặt cứ khen đứa bé giống ai đó trông rất cừ, mỗi lần thấy tôi lại gửi đến những lời khen không hẳn là khen. Dù máy móc và lập trình có tốt đến đâu cũng không thể theo kịp cái gì đã được trời phú, Hae-rim phát triển tình hình và sức khỏe đều tuyệt vời nên lớn lên chắc cũng ít khi đau ốm. Chắc các y tá chỉ nói vậy để an ủi tôi – kẻ có thân thể yếu ớt, nhưng mỗi lần như thế, Sehwa lại không thể không nghĩ đến ‘một ai đó’ không phải mình.
Nghe chuyện về cơ thể mình mà không ngờ lại nhớ đến Ki Tae-jeong. Hôm nay cũng vậy, suy nghĩ về anh ấy lại ập đến không báo trước, như một thanh sắt nóng đỏ đâm sâu vào tim. Nhưng mà nhờ giống người đó chứ không phải tôi nên Hae-rim sẽ không bị ốm… Chỉ một điều đó thôi cũng đã là may mắn rồi.
“Hiện tại cậu đang ở phòng bảo hộ và đã quyết định ở chung rồi phải không?”
“Vâng. Và em có suy nghĩ… như đã nói trước đây, có lẽ đã đến lúc chuẩn bị xuất viện rồi.”
Thấy lông mày vị quân y lập tức nhướng lên, Sehwa vội vàng lôi ra những lời biện minh đã chuẩn bị sẵn.
“Em nghĩ sống mãi trong phòng bảo hộ còn không tốt hơn. Cứ thế này sẽ trở nên uể oải mất… Cả bác sĩ tư vấn cũng khuyên nên ra ngoài bệnh viện sinh sống.”
Phòng tư vấn vốn dĩ thường xuyên đưa ra lời khuyên như vậy, nhưng thứ thực sự khiến cậu quyết tâm hành động là nhờ Hae-rim. Cậu không muốn chỉ cho đứa con vừa chào đời sau bao khó khăn thấy mỗi khung cảnh bệnh viện. Dù biết thời kỳ sơ sinh rồi cũng chẳng nhớ được gì, nhưng tấm lòng người cha là vậy.
Vậy là giờ tôi sẽ xuất viện. Đại tá Oh Seon-ran và các bác sĩ phụ trách đều đang bảo bọc quá mức, nếu cứ thế này chắc phải rất lâu nữa mới được ra viện. Ban đầu Đại tá Oh Seon-ran còn phản đối, nhưng khi tôi nói muốn tập quay lại cuộc sống thường nhật, cuối cùng bà cũng đồng ý.
“Tạm thời tôi hiểu rồi. Nhưng nếu trên đường đi có bất kỳ triệu chứng bất thường nào thì đương nhiên là không được. Sau khi xuất viện, nếu kết quả kiểm tra không tốt thì phải nhập viện ngay lập tức.”
“Tôi sẽ làm như vậy.”
Sehwa gật đầu nhẹ nhàng.
“Cậu có việc gì muốn làm sau khi xuất viện không? Sao lại vội vàng thế? Cứ thoải mái nghỉ ngơi, tiền của Đại tá Oh Seon-ran xài phung phí cũng được mà.”
Viên quân y vừa sắp xếp lại biểu đồ và hình ảnh hologram vừa hỏi.
“… Kem…”
“Hả? Kem?”
“Ừ, tôi muốn ăn kem.”
Không hiểu sao lại thế. Đáng lẽ nên nghĩ đến những việc thiết thực hơn, như lo cách kiếm sống sau này, hay học làm một người cha tốt… Có cả đống việc phải làm, nhưng kỳ lạ là đột nhiên tôi lại nghĩ đến điều đó.
Tôi muốn ăn cây kem vị socola giá 3.000 won mà mình từng ăn hồi nào. Ăn ngay giữa mùa đông này. Đứng giữa phố, ăn hết sạch, rồi đeo chiếc túi ni-lông rỗng lủng lẳng trên cổ tay, nói một câu “Tôi về đây” và bị hút vào một nơi nào đó ấm áp như ngôi mộ.
*
Mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi.
Việc Trung tá Kim nộp đơn phá sản đã gây ra sự phẫn nộ lớn trong giới nguyên lão. Lén lút rút hết tiền rồi giờ lại nói không còn đồng nào trong tay, khó mà bồi thường. Họ hàng thân thích của hắn cũng y chang. Lũ khốn này vẫn còn lâu mới tỉnh ngộ.
Cũng có mấy tên như linh cẩu lấm lét tìm xem còn gì vơ vét được, nhưng dĩ nhiên, nòng cốt đòi bồi thường là những người chịu thiệt hại nặng từ trò chó má của Kim Seok Cheol. Ngay cả những kẻ vốn muốn giữ thể diện, nhân nhượng cũng giận dữ xông vào lần này. Thật lạ khi mắt họ không hoa lên vì những lời dối trá trắng trợn không chút thành ý.
Nhờ vậy, Ki Tae-jeong cũng phải hành động nhanh chóng. Lần này phải tống khứ Trung tá Kim thật triệt để. Đồng thời cũng phải tính cách mở lại tuyến đường hàng không bị bỏ hoang ở khu vực 2. Phải khôi phục vừa đủ để vừa xóa dấu vết hỏa hoạn, vừa phòng thủ không phận, lại đảm bảo vận chuyển vật tư. Chết tiệt. Hôm nay phải bảo thằng chó Kim Seok Cheol để dành thuốc phục hồi lại sau.
“Tôi sẽ tiến hành như ngài chỉ thị. Và… thưa Thiếu tướng.”
Dù công việc căng thẳng nhưng nhìn lũ khốn từng coi thường mình bị dồn vào đường cùng, Chuẩn úy Choi tỏ ra vui vẻ khác thường, cười toe toét suốt, bỗng nhiên trở nên lúng túng.
“Có chuyện gì?”
“À là…”
Gã to như gấu liếc nhìn Thiếu úy Park như cầu cứu. Thiếu úy Park thở dài nuốt giận, ra vẻ không biết gì. Hừ. Ki Tae-jeong nheo mắt lại. Mấy thằng này mới lên chút đã vội ra mặt…
“Đại tá Oh Seon-ran đã yêu cầu điều động nhân lực bảo vệ.”
Dạo này tôi đã chiều chuộng cậu quá nhiều, đang định làm mặt lạnh thì… từ miệng Chuẩn úy Choi bất ngờ tuôn ra một câu chuyện không tưởng.
“Ai? Đại tá Oh Seon-ran?”
“Vâng.”
Người duy nhất ở đó có thể yêu cầu bảo vệ… đương nhiên chỉ có Lee Sehwa.
Tại sao? Ki Tae-jeong không nỡ thốt ra cái tên đó, chỉ cắn chặt môi dưới. Sehwa đang ở trong bệnh viện lớn nhất đất nước, nơi ngay cả tướng lĩnh cũng phải chạy đến khi ốm đau. Hơn nữa, Đại tá Oh Seon-ran đang trực tiếp bảo vệ anh ấy… Yêu cầu tăng cường nhân lực? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Có điều gì bị bỏ sót? Không phải Trung tá Kim mà là phe khác đang giở trò? Không thể nào. Dù không biết gì khác chứ động thái của Lee Sehwa tôi không thể không nắm được.
“Báo cáo rõ ràng. Không phải chuyện khác mà là tại sao Đại tá Oh Seon-ran lại yêu cầu bảo vệ.”
“À, không phải việc đáng lo ngại ạ. Chuyện là… chiều nay… từ lồng ấp… vâng, họ định đưa bé ra.”
Chuẩn úy Choi cũng lắp bắp mấy lần khi nhắc đến Sehwa và đứa bé.
“Ahem, vì thế… bà ấy nói chúng ta cần thể hiện sự quan tâm, để sau khi Lee Sehwa xuất viện, Trung tá Kim không thể tùy tiện tiếp cận. Dù sao Trung tá Kim cũng đang rất căm phẫn.”
Đó là một cái cớ khá vụng về. Dĩ nhiên, việc Sehwa và đứa bé tỏ ra quá đáng sẽ tốt hơn, nhưng không cần thiết phải kéo cả tôi vào để phô trương thanh thế. Thà rằng mang theo những người riêng của gia tộc họ Oh đến còn tạo áp lực lớn hơn đối với Trung tá Kim, và tôi biết họ đang làm như vậy. Thật sự, tại sao, cớ gì phải thế?
“Thiếu tướng, ngài tự đi thì sao ạ?”
“Cái gì?”
Thiếu úy Park lục lọi chiếc cặp tài liệu đặt dưới sàn. Bên trong là bộ quân phục đen thường được Đội Danh dự sử dụng.
“Nếu chẳng may Lee Sehwa nhận ra người của chúng ta, có thể sẽ gây khó chịu, nên chúng tôi đã chuẩn bị loại quân phục khác và che mặt. Ngài hãy đội mũ và mặt nạ phòng độc, đề phòng trường hợp nên mang theo cả thiết bị biến đổi giọng nói. Như vậy thì không ai nhận ra được.”
Ki Tae-jeong thở dài dài từ mũi, chống tay lên hông đứng nghiêng người. Quá vô lý đến mức không biết phải phê bình từ đâu.
“Chuẩn úy Choi.”
“Chúng tôi chỉ cử đúng một người mặc trang phục này thôi ạ.”
Thiếu tá Park đứng phía sau quan sát hành động của Chuẩn úy Choi, như thể không còn cách nào khác, đã lén lút thêm vào.
“Đại tá Oh Seon-ran cũng đã đồng ý việc này.”
“Bây giờ cậu gọi đó là lời nói à?”
Che mặt vẫn chưa đủ, còn cho phép cả biến đổi giọng nói cho nhân viên bảo vệ nữa. Đối với phía Trung tá Kim, đây chẳng phải điều kiện quá thuận lợi để tiếp cận ngụy trang sao. Không lẽ không biết hiện tại còn nguy hiểm hơn cả lúc chuẩn bị xét xử… Thật khó tin Đại tá Oh Seon-ran lại chấp nhận điều kiện nhảm nhí như vậy.
“Dù là cái gì khác đi nữa, nhưng ngài Giám đốc chính là người có thể bảo vệ Lee Sehwa hoàn hảo hơn bất kỳ ai ở đây. Ngay cả Đại tá Oh Seon-ran cũng không có ý kiến gì về phần đó.”
Thiếu úy Park kiểm tra đồng hồ đeo tay.
“Thời gian dự kiến là 4 tiếng nữa.”
Có lẽ sợ hãi vì hành động tự ý không xin phép, Chuẩn úy Choi run rẩy đưa bộ quân phục nghi lễ cho Ki Tae-jeong.
“Ngài Giám đốc, đây có thể là lần cuối cùng. Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, Đại tá Oh Seon-ran cũng sẽ không cho phép ngài nữa đâu.”
“……”
“Sẽ không ai biết, không, Lee Sehwa tuyệt đối sẽ không biết đâu. Ngài chỉ cần đến gặp mặt Lee Sehwa và đứa bé thôi.”
Ki Tae-jeong cúi mắt, chăm chú nhìn bộ quần áo lạ lẫm và mặt nạ phòng độc đặt trước mặt.