Chương 122
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
122
“Đúng lúc thì người bạn này của tôi lại tiết lộ một sự thật khá thú vị. Thật ngại quá khi phải nói ra chuyện này trước mặt Chuẩn tướng Ki Tae-jeong…”
Trung tá Kim ra hiệu, người lính đang đợi ở góc phòng mở chiếc máy tính bảng.
“Đây là bản ghi âm cuộc trò chuyện giữa Lee Sehwa và người bạn này tại 4-Hwan trước đây.”
Trung tá Kim nhún vai như thể muốn nói rằng mọi người sẽ hiểu ý ông ta khi nghe xong. Sehwa không kiềm được mà nghiêng người về phía trước. Có file ghi âm ư? Bình thường cậu đâu có thân thiết với Maejo đến mức gọi điện hay đi lại gần gũi. Vậy mà sao lại có dấu vết như thế này?
“Tao biết mày hời hợt từ lâu rồi… Nhưng không ngờ mày lại là loại để lộ chuyện đó ra. Đm, nếu đã chọn người vì tiền thì đừng có mở mồm ra nói mấy câu sáo rỗng kiểu ‘muốn sống bình thường’.”
“Đương nhiên rồi, không phải sao? Người đưa thẻ cho tao còn trẻ, đẹp trai, lại giàu nữa.”
Thật bất ngờ, chủ nhân của giọng nói trong đoạn ghi âm chính là cậu -Lee Sehwa và Maejo. Nghe lại, cậu mơ hồ nhớ ra đó là lúc nào rồi. Có lẽ là lúc cậu đang trên đường về sau khi mua kem bằng thẻ Ki Tae-jeong đưa.
Dù sao thì trong file ghi âm phát lại, Sehwa được miêu tả như kẻ tham lam, vì vật chất mà quay sang bám víu Ki Tae-jeong, ngược lại Maejo lại hiện lên như một người bị phản bội sau bao năm chung tình. Dĩ nhiên, bối cảnh hay ngữ cảnh của câu chuyện đã bị cắt xén hoàn toàn, nhưng chỉ nghe đoạn băng này thôi, ai cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Chỉ cần nghe câu chuyện này thôi cũng đủ hiểu bản chất của Lee Sehwa rồi, phải không? Vốn dĩ không phải cơ thể có thể tiếp nhận đàn ông, vậy mà lại chủ động quyến rũ toàn những sĩ quan nam, chẳng phải là tự bản thân cũng có chỗ đáng ngờ sao? Cứ nhìn một kẻ ăn ở không đứng đắn rồi bảo là nạn nhân vô tội, thật buồn cười.”
Những ánh mắt đầy tò mò và mỉa mai đổ dồn về phía cậu. Phải rồi, ngoại hình của cậu vốn dĩ… đám hạ lưu thì biết làm sao được? Những lời bình phẩm thấp kém đó len lỏi khắp phòng xử án, ẩm ướt như bóng tối.
Ki Tae-jeong hay Đại tá Oh Seon-ran đều trở nên lạnh lùng, nhưng bản thân Sehwa lại chẳng hề bận tâm. Việc Maejo xuất hiện ở tòa, việc hắn ôm hận vì bị từ chối rồi chuẩn bị đủ thứ chuyện này tuy có khiến cậu bất ngờ, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Nghe vài lời chửi rủa mà đã nổi giận hay khóc lóc ư? So với những gì Thiếu úy Park dọa nạt, mức độ này còn lịch sự hơn nhiều.
Nhưng… vấn đề về đứa trẻ là điều cậu nhất định phải làm rõ. Cậu không đứng đây để chứng minh sự trong sạch của mình trước những kẻ không biết gì. Tôi chỉ muốn kết thúc mọi thứ thật rõ ràng để được sống yên ổn bên Haerim mà thôi.
Nhưng giờ cậu có thể bị tước đoạt đứa trẻ vì một lý do vô lý như thế này sao? Sehwa biết họ cố tình nói vậy để khơi gợi nỗi bất an của cậu… nhưng dù khả năng đó nhỏ đến đâu, lòng cậu vẫn cồn cào không yên.
“Vớ vẩn.”
Ki Tae-jeong đáp lại bằng giọng điệu bình tĩnh, không chút dao động, như thể đang an ủi Sehwa.
Cuộc tranh luận sau đó diễn ra đúng như dự đoán. Ki Tae-jeong không phản ứng cảm tính trước những lời công kích vô căn cứ. Thay vì cố thuyết phục bằng sự thật—vì chẳng ai thèm nghe—hắn tập trung vào những vấn đề thiết thực hơn, như thiệt hại tài sản do vụ cháy kho 2-Hwan gây ra.
Đại tá Oh Seon-ran cũng giả vờ thản nhiên, nói thêm với vẻ mặt khó đoán:
“Thưa đại tá, tôi hoàn toàn hiểu được tấm lòng của ngài khi muốn bảo vệ con nuôi Lee Sehwa. Nhưng mà…”
“Ồ, cẩn thận với lời nói của mình đi. Tôi không phải loại người bênh vực con cái chỉ vì chúng là con nuôi của mình. Như Trung tá Kim kia, chẳng phải ông cũng đưa con ruột mình ra tòa khi nó phạm lỗi sao?”
“Ơ? Haha… Xin lỗi nhưng lời ngài vừa nói có một sai lầm rất lớn.”
“Sai lầm ư? Đây là một mệnh đề đơn giản thôi. Dù cấp bậc thế nào, tài sản bao nhiêu, gia thế ra sao, tất cả chúng ta đều bình đẳng trước quân pháp. Chỉ vậy thôi.”
“Điều đó thì… đương nhiên rồi, nhưng…”
“Dù là con nuôi của đại tá hay con ruột của trung tá, nếu vi phạm quân pháp đều phải chịu xét xử. Chỉ là thiếu úy Kim Seok Cheol rõ ràng là kẻ phạm tội, còn con nuôi của tôi chỉ vướng vào tin đồn không rõ thực hư, đó chẳng phải là điểm khác biệt sao?”
“Phán quyết còn chưa ra mà ngài đã vội kết luận là phạm tội rồi ư!”
Trước sự phản đối của trung tá Kim, đại tá Oh Seon Lan cười lớn rồi xin lỗi một cách hồn nhiên: “Đúng vậy. Chỉ là có nghi ngờ rằng hắn đã đẩy toàn bộ Hwan 2 vào cảnh hỗn loạn và lấy trộm tài liệu mật để sản xuất chất cấm thôi.”
Trung tá Kim nghiến chặt răng. Sau khi Lee Sehwa moi móc đủ thứ sai sót khắp nơi, ông định tấn công vào những hành động đáng ngờ của Oh Seon-ran khi nhận hắn làm con nuôi, nhưng không ngờ Oh Seon-ran đã ra tay trước một cách xảo trá, khiến hắn không thể dùng lá bài này nữa. Vì thời gian vắng mặt quá lâu nên hắn đã coi thường đối phương, nhưng dù sao đại tá vẫn là đại tá.
“Đúng vậy. Những chuyện ngoài lề bây giờ có quan trọng gì. Vấn đề là thiếu úy Kim Seok Cheol tự ý phá vỡ trật tự quân đội và hủy hoại hoàn toàn Hwan 2.”
Ki Tae-jeong, người đang theo dõi cuộc tranh cãi ngắn ngủi giữa hai người, cũng khéo léo thêm vào. Những kẻ già nua vốn đang nghi ngờ tầng lớp dưới của Hwan 4 giấu giếm điều gì đó, nhưng khi vấn đề tài sản được nhắc đến, họ lập tức quên hết mọi thứ. Ngay cả những người không bị thiệt hại cũng bắt đầu xía vào, nói rằng họ thực ra cũng có đầu tư vào Hwan 2.
“Giờ chỉ cần công bố tài liệu mà trung úy tôi chọn lọc là coi như xong.”
Dù người khác có bàn tán gì đi nữa, đầu cậu như muốn nổ tung vì những suy nghĩ về đứa trẻ ấy. Như để an ủi cho tâm trạng rối bời, Ki Tae-jeong nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay cậu. Bàn tay to lớn của hắn phủ lấy những ngón tay rồi vuốt xuống, đổi hướng mượt như dòng nước. Chỉ trong chớp mắt, hai lòng bàn tay đã chạm vào nhau.
“Thật sự đã kết thúc rồi.”
Giọng nói thì thầm ẩn chứa niềm vui mờ nhạt.
Có bao giờ cậu từng… nắm tay người đàn ông này chưa nhỉ? Ngoài những lần hòa vào nhau, dường như chưa từng có hành động thân mật nào như thế. Những nhịp đập rộn ràng lan truyền qua làn da khiến cậu không phân biệt được đó là của mình hay của Ki Tae-jeong.
“Dù hơi lạc đề, nhưng tôi không muốn nghe những lời khó chịu lan truyền, cũng không muốn dư luận biến người này thành nạn nhân oan ức. Vì vậy, tôi sẽ phản bác từng luận điểm của Thiếu úy Kim. Mời Trung úy Lee lên.”
“Nạn nhân oan ức cái gì!”
Maejo gào lên với khuôn mặt trợn trừng đến mức đôi mắt như sắp rơi ra ngoài. Đó là hành động vô lễ không thể nào làm được nếu không bị thuốc kích động.
“Bắt lấy thằng Sakura đó đi! Cả đời nó bán thuốc, bán thân nhờ cái thân hình dị biệt của nó, giờ lại giả vờ như mình bị ép buộc phải chịu đựng chuyện xấu hay sao…!”
Cơn phẫn nộ bất ngờ của Maejo khiến mọi người nhíu mày. Ngay cả Trung tá Kim, người đưa hắn đến, cũng vậy.
“Trung tá Kim, ông định để thằng đó làm nhân chứng tiếp sao?”
“Dù sao đi nữa, nhìn nó cũng biết đang phê thuốc, đưa nó đến đây làm gì?”
Trước sự phản đối của đám đông cáu kỉnh, Trung tá Kim nhanh chóng lắc đầu.
“Không phải đâu. Tôi đã kiểm tra chứng cứ nộp lên nên cũng sẽ không chất vấn nhân chứng nữa.”
“Không, đợi, đợi đã!”
Maejo mặt mày tái mét, bám lấy Trung tá Kim. Dù đang mất trí nhưng hắn dường như linh cảm được mình đã làm hỏng chuyện.
“Tại sao thằng chó đó không bị bắt mà lại bắt tôi? Tôi đã nói hết mọi thứ theo yêu cầu mà! Sao chỉ có tôi bị lôi đi vậy!”
“Thằng này nói nhảm cái gì thế! Này, dẹp nó đi.”
Maejo vùng vẫy với bàn tay còn lại duy nhất, túm lấy áo Trung tá Kim.
“Ông bảo sẽ không giết tôi mà! Còn hứa cho thuốc nữa! Ban đầu cái file ghi âm đó định bán cho người tên gì ấy… Giám đốc Ki hay Chuẩn tướng Ki gì đó… Ông bảo sẽ cho thuốc cả đời! Bảo sẽ tha mạng tôi! Vì thế tôi mới đưa nó cho ông!”
“Này, Trung tá Kim. Giết phắt thằng này đi được không? Ồn ào quá chẳng làm gì được.”
Ai đó ngồi hàng ghế trước đang chơi game trên điện thoại lắc đầu ngao ngán. Trung tá Kim lùi lại vài bước khỏi Maejo như thể chẳng cần bàn cãi, ngay lập tức những người lính đứng canh như vệ sĩ vung dùi cui đánh mạnh. Chỉ vài cú đập dữ dội, Maejo gào thét như thú vật rồi ngã vật xuống sàn.
“…Maejo đã từng tiếp cận Chuẩn tướng sao?”
“Không.”
Một vài người ngoái lại nhìn với vẻ châm chọc, tò mò xem kẻ thuộc tầng lớp dưới đã chiếm được danh hiệu “vợ” của Chuẩn tướng Ki Tae-jeong sẽ phản ứng thế nào. Thật tiếc cho họ, cái chết thảm của một con chó như Maejo chẳng khiến Sehwa xúc động mấy. Chỉ là, nhìn thấy tương lai của mình trong cảnh Maejo bị đối xử chẳng khác gì súc vật đến phút cuối, lòng cậu chợt se lại dù chỉ chút ít… Và lời nói của Maejo về việc định giao file ghi âm cho Ki Tae-jeong cứ ám ảnh anh mãi.
“Tôi đã giết sạch bọn lao công trong nhà hồi đó… Còn với các tay sai thì tôi chỉ cho người theo dõi. Không phải tất cả, chỉ một số thôi.”
“…?”
“Khi chúng nghi ngờ lẫn nhau, cấu xé nhau, cướp đoạt tất cả rồi dần tự hủy diệt, người ngoài nhìn vào sẽ thấy thật tự nhiên.”
“Tại… sao?”
Sehwa không hiểu. Giống như những tên lính đang vung gậy đánh Maejo, Ki Tae-jeong hoàn toàn có thể xử lý bọn chúng như vậy. Sau khi giết người đến nỗi mùi máu còn không tan dù dội nước tẩy, sao hắn lại để yên cho bọn cầu thủ? Nhờ thế mà Trung tá Kim mới có thể lượm Maejo về như vậy. Cách xử lý chẳng giống Ki Tae-jeong chút nào. Đặc biệt khi xét đến thời điểm đó hắn còn chưa mềm lòng với cậu, càng khó hiểu hơn.
“Tại sao ư? Nếu tất cả những người liên quan đến quá khứ của em đột nhiên biến mất…”
Ki Tae-jeong trả lời thản nhiên rồi bỗng dừng lại, như nhận ra mâu thuẫn trong lời mình, khẽ bật cười.
“…Biến mất thì ánh mắt thiên hạ sẽ đổ dồn về em.”
“…!”
“Nghĩ lại thì có lẽ ngay lúc đó, tiềm thức tôi đã không muốn chứng kiến cảnh ấy. Dù chẳng hiểu lòng mình, càng không rõ lòng em.”
“…!”
“Dĩ nhiên, tôi cũng tính toán rằng mấy tên cầu thủ cỏn con kia chẳng đủ tạo nên biến số lớn.”
Sehwa co rúm cổ như rùa, bịt chặt tai. Giọng Ki Tae-jeong thì thầm sát bên, đủ nghe riêng hai người, khiến từng ngóc ngách cơ thể cậu ngứa ngáy. Quanh tim, trong xương tủy… Những nơi bí mật chẳng thể với tay chạm tới, càng không thể điều khiển theo ý muốn.
“Thôi nào, giờ hãy bỏ qua chi tiết vụn vặt, chỉ tập trung vào sự thật.”
Ông lão tóc bạc ngồi hàng trước đứng dậy, vẫy tay. Ki Tae-jeong thì thầm cho biết đó là chú của Trung tá Kim. Mỗi lần hắn nói nhỏ vào tai, tôi lại cứng đờ ra, có vẻ như hắn cố tình làm vậy.
“Việc làm của các nhân chứng và hành động của Thiếu úy Kim dường như không liên quan mấy, nên dừng ở đây thôi. Tuy nhiên…”
Chú của Trung tá Kim đột nhiên quay về phía Sehwa. Đôi mắt trần lộ ra khi ông chỉnh lại kính ánh lên sự tò mò đầy ác ý.
“Ngoài ra, tôi có chút nghi ngờ về thể chất của tên hạ đẳng kia.”
“Thiếu tướng Cha!”
“Ngài biết rồi mà, Đại tá. Ông già này vốn rất hứng thú với mảng này. Tất nhiên không phải là mang đứa con nuôi của ngài đi làm thí nghiệm đâu. Nhưng đứa trẻ mà Lee Sehwa mới sinh gần đây chắc chắn cần được kiểm tra kỹ lưỡng.”
Thiếu tướng Cha thong thả nhìn quanh.
“Theo lời Chuẩn tướng Ki Tae-jeong, Thiếu úy Kim đã đánh cắp tài liệu quân đội để bào chế thuốc nguy hiểm trái phép, và đứa trẻ đó chính là sản phẩm của nó? Dĩ nhiên, phải kiểm soát kết quả đó thì những chuyện tương tự mới không tái diễn.”
“Hmm… Cũng đúng. Dù sao đứa bé cũng được sinh ra nhờ công thức do quân đội tạo ra. Phải kiểm tra thôi.”
“Nó mới sinh được mấy tháng nhỉ? Chỉ cần lấy máu là đủ chưa?”
Sehwa siết chặt hai nắm đấm. Lại một lần nữa, chủ đề này được đem ra bàn luận. Lần này thậm chí còn cụ thể và thuyết phục hơn nhiều so với khi Trung tá Kim mở lời lần đầu. Lập luận của Thiếu tướng Cha không hẳn là sai. Xét cho cùng, Haerim đúng là đứa trẻ được sinh ra từ công thức dược phẩm ghi trong tài liệu mật.
Sehwa nuốt nước bọt. Có lẽ trong số nhiều kế hoạch Ki Tae-jeong đã vạch ra từ ban đầu, có việc lợi dụng rồi vứt bỏ anh, nhưng chắc chắn không bao gồm việc xóa sạch quá khứ cho anh và đảm bảo đứa bé được sinh ra an toàn.
Nhìn vào những hành động gần đây của hắn, cậu vẫn tin rằng gã đàn ông đó sẽ để mình sống. Nhưng Haerim thì… Cậu không chắc. Nếu không giao đứa bé ở đây, có vẻ như ngay cả những lập luận mà Ki Tae-jeong đưa ra từ trước đến giờ cũng sẽ bị lung lay… Liệu hắn có hy sinh đến mức đó không? Có vẻ như nếu bản thân hắn có thể thắng kiện và cậh được an toàn, thì hắn sẵn sàng từ bỏ một thứ khác, chẳng hạn như sự an nguy của đứa bé trong lồng ấp.
“Đúng như Đại tá đã nói, dưới luật quân sự, tất cả mọi người đều bình đẳng. Chính xác hơn, dưới quyền Nguyên soái, tất cả chỉ là những sinh vật tầm thường. Cũng như Thiếu úy Kim không được hưởng bất kỳ đặc quyền nào, đứa con của Chuẩn tướng Ki Tae-jeong cũng phải như vậy. Đó không phải là cách xử lý công bằng sao?”
Lập luận của Thiếu tướng Cha khác với thủ đoạn của Trung tá Kim. Khác với việc dư luận của Trung tá Kim khiến người ta muốn tiêu thụ vì sự hấp dẫn dù biết đó là điều vô lý, nghệ thuật hùng biện của Thiếu tướng Cha khiến anh rơi vào ảo tưởng rằng việc cân nhắc cho hắn có vẻ khá hợp lý. Dù sao thì chủ đề này cũng đã vượt ra khỏi hành vi phạm pháp của Thiếu úy Kim.
“… Không.”
Khô môi cắn chặt, cuối cùng cũng không kìm được mà bật ra một câu. Giọng nói căng thẳng như bị bóp nghẹt nhưng đủ để những người ngồi xung quanh cảm nhận được. Khi những người xung quanh bắt đầu quay lại nhìn Sehwa, ngay lập tức tất cả ánh mắt trong phòng xử án đều đổ dồn về phía cậu.
“Con tôi… không có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác, hoàn toàn bình thường. Đó là kết quả kiểm tra được bệnh viện tốt nhất đất nước này… xác nhận. Vì vậy, nếu ngài cần kiểm tra phản ứng với thuốc nào đó…”
Ki Tae-jeong ở bên kéo cậu lại gấp gáp đến mức một bên vai Sehwa suýt trĩu xuống. Nhưng Sehwa vẫn kiên quyết tiếp tục.
“Hãy… đưa tôi đi.”