Chương 121
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
121.
Sehwa vô thức liếc nhìn phản ứng của Ki Tae-jeong. Dù đang ở trong tòa nhà Bộ Quốc phòng, lại sắp ra tòa, hắn khó có thể gây sự… Nhưng dù sao, hắn đã từng bắn chết cả đám lao công trong biệt thự mà.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của những người lính đứng xa xa, nhưng Maejo vẫn tiếp tục lảm nhảm như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Đồ điếm bán thân dụ khách, thằng Sakura mất dạy không biết liêm sỉ, đồ đĩ thoái hóa mắt trắng dã vì muốn đổi vận… Vài câu chửi rủa xong, có vẻ hắn đã cạn kiệt ý tưởng, chỉ còn lặp đi lặp lại những lời tục tĩu nhàm chán.
May mắn là Ki Tae-jeong vẫn chưa nổi điên. Ngược lại, hắn chỉ đứng đó với vẻ mặt hứng thú, ánh mắt đảo qua lại giữa Thiếu úy Kim và Maejo. Dĩ nhiên điều đó không có nghĩa là có thể yên tâm, nên Sehwa vẫn căng như dây đàn, dõi theo ba người đang tiến lại gần.
Nhìn kỹ, Maejo thảm hại đến kinh người. Hắn dùng lớp phấn son dày cộp để che đi những vết thương trên mặt, khiến da mặt và cổ lệch tông hoàn toàn. Quần áo lâu ngày không thay, cổ áo và tay áo đen kịt vì bụi bẩn, mùi mốc meo hôi hám bốc lên nồng nặc.
Việc bị gọi là “Sakura” đột ngột khiến Sehwa giật mình, và cậu lo lắng không biết Ki Tae-jeong sẽ phản ứng thế nào. Nhưng bản thân Maejo không phải mối đe dọa quá lớn. Sehwa lạnh lùng nhìn hắn, rồi chậm rãi nhíu mày khi nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
Một cánh tay của Maejo đã biến mất. Từ vai đến bắp tay vẫn còn nguyên vẹn, nhưng phía dưới ống tay áo trái trống không như bị lưỡi cưa chặt đứt lìa. Đôi chân cũng chẳng còn lành lặn. Những tên tội phạm bị bắt sau khi chạy trốn thường đi khập khiễng như thế khi gân gót chân bị cắt đứt… Rõ ràng hắn đã phải chịu đựng hình phạt tương tự.
Trên mu bàn tay phải – thứ còn sót lại tương đối nguyên vẹn – chi chít những vảy máu khô. Cổ họng cũng lấm tấm vết kim châm… Xét vị trí và hình dáng những vết thương, có lẽ đến tận gần đây hắn vẫn còn bị tiêm chích. Khi cơn ngứa ngáy ập đến như hậu quả của những lần phê thuốc, việc gãi đến mức để lại sẹo trên tay chân kiểu đó là chuyện thường tình.
“Thành thật xin lỗi ngài Ki Tae-jeong.”
Liệu việc Maejo nghiện ngập là do tự nguyện? Hay do Thiếu tá Kim Seok Cheol đã nhúng tay? Bỏ mặc Sehwa đang chìm trong suy nghĩ, vị thiếu tá lịch lãm cúi đầu xin lỗi. Dĩ nhiên lời xin lỗi ấy hướng đến Ki Tae-jeong chứ không phải một kẻ hạ đẳng như cậu.
“Đây là nhân chứng của chúng tôi, có lẽ do còn trẻ nên đôi lúc hơi bộc phát.”
Bị đối xử như kẻ thiếu hiểu biết, Maejo phùng lỗ mũi gằn giọng phản kháng. Dù bị bao vây bởi những người lính vũ trang, dù các sĩ quan đang đứng sát bên mà vẫn giữ thái độ ngang ngược như thế… Rõ ràng hắn ta không còn tỉnh táo.
Điều đó càng khiến tôi thắc mắc. Có thể nào lấy lời khai từ một kẻ ngập trong ma túy? Nếu không phải là ông chủ, tại sao lại đưa Maejo đến đây?
“Lúc nãy mày nói gì?”
Ki Tae-jeong bỏ ngoài tai vị thiếu tá, ánh mắt sắc lẹm đâm thẳng vào Maejo. Bóng đen khổng lồ như ngọn núi của người đàn ông phủ xuống khiến tên nghiện ngập lùi lại, bối rối ấp úng.
“Đồ khốn nát thịt?”
Một người đẹp không tì vết về nhan sắc lại cười khẩy bông đùa về ngoại hình, dù chẳng nói gì quá đáng nhưng nghe cứ như đang trút xuống một trận sỉ nhục khiến người ngoài cuộc cũng thấy xấu hổ thay. Ki Tae-jeong chỉ đang nhắc lại lời của Maejo thôi vậy mà…
“Vốn dĩ con người ta hay dùng chủ đề khiến họ tự ti để chửi rủa. Não kém thì chê ngu ngốc, nghèo hèn thì mở mồm là đồ khốn kiếp ăn mày.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp chặt hai bên má Maejo rồi quật qua quật lại như búng đồ bẩn. Cái chạm hờ hững ấy chẳng có chút thiện ý nào, như thể chỉ chạm vào thứ gì dơ dáy bằng đầu ngón tay.
“Tôi hiểu cậu tức tối vì không đạt được trình độ rẻ rách như mong muốn, nhưng trút giận lên người vô tội thì không ổn rồi. Phải không?”
“Áaaaa!”
Bị Ki Tae-jeong đẩy mạnh, Maejo ngã vật ra sau lăn vài vòng tròn. Trán hắn sắp sưng bầm tím nhưng nhìn tình thế thì Ki Tae-jeong có vẻ không dùng lực mạnh, khó mà bắt bẻ được điều gì.
Kỳ lạ là lời chế nhạo nhắm vào Maejo lại khiến Thiếu úy Kim cũng tái mặt. Không, không chỉ tái mặt. Ông ta run bần bật cằm chảy xệ màu xám xịt, ánh mắt giết người hướng về Ki Tae-jeong. Dù gồng hết sức nhưng lớp mỡ dày đặc khiến ngay cả những mạch máu trên trán và cổ cũng không nổi lên được.
“Phải đấy. Giá như tướng quân Ki Tae-jeong tuấn tú kia là con trai tôi thì tốt biết mấy.”
Trung tá Kim đã chậm rãi can thiệp vào khi quan sát cảnh tượng đang diễn ra. Hắn mỉa mai: “Còn cậu, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra chẳng có hậu thuẫn gì phải không?” Vẫn còn đỡ hơn là vừa gặp đã chĩa súng vào mặt nhau ngay? Không biết nữa… Cách nói chuyện của Trung tá Kim cũng đủ làm người ta kiệt sức.
“Vậy thì gặp lại bên trong vậy. Hy vọng hôm nay chúng ta sẽ đi đến kết luận.”
Trung tá Kim vỗ nhẹ vào lưng Thiếu úy Kim – người đang thở hổn hển vì tức giận – rồi bước về phía tòa án.
“À, nhân tiện.”
Vừa đi ngang qua Sehwa, Trung tá Kim bỗng như chợt nhớ ra điều gì, khẽ quay người lại.
“Nghe nói cậu vừa sinh con trai?”
Ánh mắt như rắn độc đâm thẳng vào Sehwa. Dù chỉ thoáng qua nhưng cái nhìn ấy mãnh liệt đến mức không thể coi là ảo giác. Có lẽ Ki Tae-jeong cũng biết rõ về hắn nên lập tức che chắn phía trước, tầm nhìn của Sehwa lập tức bị chặn lại.
Sehwa vô thức nắm chặt ống tay áo cardigan trong lòng bàn tay. Dù biết đó chỉ là lời nói cố tình khiến mình khó chịu, nhưng việc đột nhiên nhắc đến đứa bé khiến tim cậu đập thình thịch không thể kiểm soát. Cũng thật xấu hổ khi vô tình trốn sau lưng Ki Tae-jeong…
“Dù muộn nhưng vẫn chúc mừng cậu. Nghe nói là sinh non, mong cháu bé khỏe mạnh.”
Giống như lúc ra hiệu cho lính bên ngoài, lần này Sehwa cũng không thể biết Ki Tae-jeong đang làm mặt gì khi đứng quay lưng lại. Chỉ có bàn tay thò ra phía sau của anh lần mò nắm chặt cổ tay cậu rồi buông ra, hơi ấm nóng ran đó tựa như lời an ủi: “Đừng lo.”
“Chưa muộn đâu.”
“……”
“Đi nghỉ ngơi ở bệnh viện sẽ tốt hơn đấy.”
Ki Tae-jeong đứng nhìn theo ba bóng người đang khuất dần, giọng trầm xuống hỏi:
“Đằng nào giờ cũng đang mặc đồ bệnh nhân, viện cớ sức khỏe xấu đi cũng không quá gượng ép.”
Khuôn mặt Ki Tae-jeong quay về phía cậu cố tạo vẻ bình thản. Có vẻ như hắn đang kìm nén cơn bốc đồng muốn nổi loạn, chỉ vì trước mặt Sehwa.
“Không… Tôi không bất ngờ lắm.”
Dù gặp gương mặt không ngờ tới khiến tôi bối rối, nhưng lời Maejo chẳng đọng lại trong lòng. Lời nói mập mờ của Trung tá Kim tuy khó chịu… nhưng nghĩ đến chuyện sớm muộn cũng xảy ra, tôi lại càng thêm quyết tâm. Nếu hôm nay không kết thúc gọn tại tòa, thì ngày nào đó sẽ lại phải đối mặt với những kẻ đáng ngờ như thế. Tôi ghét điều đó hơn.
Sehwa bấm nút trên tablet như không có chuyện gì, nhanh chóng chọn mối quan hệ hôn nhân thực tế rồi trả lại thiết bị cho người lính đang đợi ở vị trí thích hợp. Anh ta nhận lấy tablet như chưa từng thấy gì, chào Ki Tae-jeong rồi lùi ra xa.
May mắn là đám Trung tá Kim xuất hiện đột ngột đã cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn. Dù là hôn nhân thực tế hay ly thân, trong tình huống này có quan trọng gì? Đằng nào cũng là ván bài đã sắp đặt, một mình bận tâm chỉ thêm buồn cười.
“Chưa bước qua ngưỡng cửa tòa án nên còn có thể nói vậy. Bên trong toàn lão già vô lý hơn thế nữa.”
“Em đã nghe những lời còn tệ hơn nhiều, khụ khụ.”
Lee Sehwa vừa trả lời một cách bình thản vừa ngẩng lên thì giật mình. Khi quay mắt nhìn, Ki Tae-jeong đang dán mắt vào cậu với một biểu cảm chưa từng thấy. Dường như hắn đang cố gắng không để lộ vẻ đe dọa, nhưng nét mặt cứng đờ không kịp che giấu… trông thật vụng về và lúng túng.
À, phải chăng hắn nghĩ chủ ngữ của “những lời còn tệ hơn thế” không phải là khách trong sòng bạc mà chính là bản thân Ki Tae-jeong…?
“…Cũng đúng.”
Tự mình kết luận, hắn khẽ gật đầu. Sehwa không kịp giải thích rằng ý mình không phải vậy.
“So với những gì tao đã nói với mày… mấy lời đó chẳng là gì cả.”
“……”
“Gì vậy, sao mặt mày còn ủ rũ hơn thế.”
Ki Tae-jeong dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào mũi Sehwa. Cử chỉ có vẻ đùa nghịch, nhưng đầu ngón tay hắn cứ như muốn chạm vào cậu thêm nữa. Như muốn đặt lên vai, ôm lấy eo, hoặc… nắm lấy tay cậu.
“Đi thôi nào.”
Nhưng hắn lùi lại mà không làm gì cả. Có lẽ thấy vẻ bối rối của Sehwa buồn cười, tiếng cười trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cậu, rồi chỉ có thế.
Ki Tae-jeong không nhắc lại chuyện hôn nhân giả để khiến Sehwa khó xử, cũng không bàn tán về việc sẽ xử lý ba tên kia ra sao. Hắn chỉ bước đi trước cậu một bước, chậm rãi. Như thể không muốn để lộ vẻ mặt đáng sợ nữa. Hoặc như muốn bảo cậu đừng nhìn cảnh tượng bẩn thỉu kia, cứ việc núp sau lưng hắn…
Hắn thật sự là một kẻ kỳ lạ. Chính hắn là người đã đẩy tôi vào địa ngục, vậy mà lại dám quấn dây thòng lọng quanh cổ tôi, ra lệnh không được rời xa hắn để mưu cầu tự do… Giờ đây, hắn lại sốt ruột vì không thể bế tôi lên, nói rằng tôi không được bước đi trên con đường đầy gai góc nữa.
Hắn âm thầm phủi đi lớp tro đen khi tôi bị bỏng vì lưu huỳnh, rồi vung kiếm múa súng loạn xạ khi nghe kẻ khác nói lời làm tổn thương tôi. Tự nhận mình là một kẻ xấu đa tình, hắn thì thầm bao lần rằng sẽ cho tôi thấy một địa ngục khác biệt từ nay về sau, và gọi đó là lời tỏ tình.
Ki Tae-jeong thật sự… là một người đàn ông không thể nào hiểu nổi.
*
Phiên tòa trang nghiêm. Dĩ nhiên chỉ là vẻ bề ngoài của tòa nhà, còn cách hành xử của những người bên trong thì thô tục đến cùng cực. Khi quốc ca vang lên, họ còn làm bộ đứng dậy lảo đảo, nhưng sau đó thì ngồi bệt xuống tùy tiện và buông lời tùy thích.
Dù sao, theo lời xì xào của mọi người, bầu không khí đã sẵn sàng cho việc Thiếu úy Kim bị tuyên án có tội. Liệu hắn sẽ trở thành người đầu tiên trong gia tộc bị giải ngũ trong ô nhục, gia đình họ Kim sẽ bồi thường thiệt hại tài sản do đứa con trai phóng hỏa gây ra như thế nào, và liệu Chuẩn tướng Ki Tae-jeong có thăng tiến thành công và được các bậc lão thành công nhận hay không… Đó dường như là những vấn đề chính của phiên tòa.
Ki Tae-jeong đã nhắc đi nhắc lại rằng đừng nghĩ đây là một phiên tòa bình thường, nhưng dù sao Sehwa cũng chẳng biết gì về quy trình pháp lý đúng chuẩn. Cảm giác này giống như khi những tay chơi gây chuyện hoặc lũ đàn em tụ tập lại để xử lý nhau, nên thậm chí còn khiến cậu thấy quen thuộc.
“Hôm nay dự kiến sẽ có khá nhiều nhân chứng xuất hiện…”
Vị lão niên ngồi ở vị trí cao nhất gãi má một cách khó chịu. Bên cạnh ông, đại tá Oh Seon-ran mặc bộ quân phục chỉnh tề đang ngồi chễm chệ.
Khi ánh mắt của Sehwa và hắn chạm nhau, Oh Seon-ran nheo mắt cười. Hắn ta như muốn nói điều gì đó, mấp máy môi một hồi nhưng có vẻ không truyền đạt được, liền xòe năm ngón tay ra rồi mỉm cười hài lòng, sau đó giơ ngón cái lên.
Cái gì vậy, ý hắn ta là sao?… Sehwa vô thức cảm thấy bàn chân mình tê rần, liếc nhìn xung quanh. Nếu chẳng may bị nghi ngờ trao đổi tín hiệu đáng ngờ với cấp trên thì sẽ rắc rối lớn. Nhưng… thật trớ trêu, chẳng ai để ý đến cậu cả. À, không phải. Trừ Ki Tae-jeong ra, tất cả đều thờ ơ với cử chỉ của đại tá Oh Seon-ran.
“Tôi đã bảo rồi mà. Ở đây chẳng có chút lý lẽ thông thường nào cả. Họ không bắt bẻ mấy thứ vớ vẩn đâu, đừng lo.”
Ki Tae-jeong thì thầm như thể đang nói bằng bụng, miệng vẫn ngậm chặt.
“Nhìn cái cách mọi thứ diễn ra đi. Chẳng khác gì một sòng bạc House là mấy.”
“Trước khi nghe lời khai của các nhân chứng, tôi muốn xác nhận một điều.”
Đúng lúc hắn định nói thêm gì đó, trung tá Kim đứng phía đối diện giơ tay lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Khuôn mặt tròn bóng nhẫy dưới ánh đèn lấp lánh.
“Việc này trở nên nghiêm trọng là do nghi ngờ Thiếu úy Kim Seok Cheol không chỉ buôn bán ma túy đơn thuần mà còn tự mình phát triển loại thuốc mới trong dự án ‘Thu Hoạch’. Nhưng nghĩ lại thì thật sự không thể biết được liệu tên hạ đẳng kia, à, xin lỗi, Chuẩn tướng Ki Tae-jeong. Đúng vậy, không thể biết được liệu Lee Sehwa có phải do loại thuốc mới đó mà sinh con hay vốn dĩ bản thân cậu ta có cơ địa đặc biệt.”
Ki Tae-jeong khẽ cười khẩy, chế giễu việc hắn đang nói nhảm một cách khoa trương. Anh cũng đồng tình. Dù sao thì việc Kim Seok Cheol chế tạo thuốc theo đúng công thức trong tài liệu mật là sự thật. Chỉ là anh hơi băn khoăn liệu có ổn không khi đứng sát như thế này và thì thầm với Sehwa. Tuy nhiên,
“Vậy nên kiểm tra đứa trẻ đó thì sao?”
Sau lời của Trung tá Kim, Sehwa từ từ đẩy Ki Tae-jeong ra rồi đột nhiên đông cứng lại.
Giờ, hắn vừa nói gì…?
“Hãy nghĩ kỹ đi. Không có bằng chứng nào chính xác hơn thế nữa đâu.”
Đứa trẻ? Con của tôi? Hae-rim? Tại sao…? Người uống thuốc là tôi, người có cơ địa kỳ lạ cũng là tôi, vậy tại sao lại phải đem con tôi ra để kiểm tra?
“Nếu kiểm tra trực tiếp xem loại thuốc mà Thiếu úy Kim tuyên bố đã chế tạo có ảnh hưởng gì, hoặc liệu có thành phần nào còn sót lại trong cơ thể đứa trẻ, thì chúng ta có thể kết thúc ngay mà không làm phiền nhiều người, phải không? Hơn nữa, kết quả cũng sẽ chính xác nhất.”
À… Bây giờ cậu mới hiểu ra. Việc Trung tá Kim thả những người bình thường như bác sĩ bệnh viện hay lũ trẻ con, bắt họ nói những lời vô nghĩa, không phải là trò tiểu xảo tầm thường hay sự kích động nhằm khiến cậu bối rối. Hắn ta muốn thử xem cậu chân thành với đứa bé thế nào, và Ki Tae-jeong chân thành với cậu ra sao. Chỉ cần đề cập đến khả năng có thể bắt đứa bé đi, dù không biết có thành hiện thực hay không, liệu Ki Tae-jeong có lùi bước không, liệu bản thân cậu và đứa bé có thực sự là con bài có giá trị đến thế với hắn… Trung tá Kim muốn kiểm chứng điều đó.