Chương 120
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
120.
Những câu hỏi kiểu “ăn ít thế này không ổn đâu” hay “em có muốn gì không” đã là nhẹ nhàng lắm rồi. Có lúc anh ta còn bất ngờ thốt lên: “Anh vừa ngắm em ngủ xong, trông em lớn hơn hẳn”, rồi đứng chễm chệ trước cửa phòng ngủ đọc sách nuôi dạy con cái như thể cố tình cho tôi thấy.
Nhân cách của hắn không đến mức thay đổi hoàn toàn. Vẫn là một gã đàn ông thô kệch, cục cằn như xưa. Chỉ có điều giờ đây, hắn gói ghém cái tâm hồn thô ráp ấy bằng lớp vỏ đa cảm, rồi trút lên tôi như một trận mưa bom. Dù vậy, bản chất tham lam vốn có vẫn chẳng hề suy suyển. Thói quen dùng tiền giải quyết mọi chuyện vẫn nguyên vẹn, bằng chứng là đồ dùng cho trẻ sơ sinh hắn mua về chất đầy nhà.
Nhưng nếu phải nói điểm khác biệt rõ rệt nhất, có lẽ là hắn không còn cố che giấu cảm xúc nữa. Ki Tae-jeong dường như coi thứ tình cảm này là yêu đương, còn tôi thì chỉ thấy đó là lòng chiếm hữu… Dù sao, hắn cũng không đối xử với tôi như một công cụ có thể vứt bỏ sau khi sử dụng nữa.
Hắn thường lẩm bẩm rằng chưa bao giờ hành động và nội tâm lại đồng nhất như lúc này, rằng chính mình trở nên xa lạ. Ừ thì… đó không phải là điều tôi có thể phán xét.
À… mùi xì gà thoang thoảng mỗi khi hắn đi làm về giờ đã biến mất hoàn toàn. Thứ mùi cơ thể giờ đây ngọt ngào và tươi mát hơn hẳn so với trước kia, sau khi hắn loại bỏ mọi thứ độc hại và u ám. Đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy Ki Tae-jeong đã thực sự thay đổi.
“Đi chứ?”
Sehwa thở dài. Dù không phát ra tiếng, nhưng cử động vai lên xuống rõ rệt chắc chắn không thoát khỏi ánh mắt Ki Tae-jeong… Thế mà hắn chẳng buồn trách móc. Chỉ đứng sát bên, kiên nhẫn bước những bước chậm rãi theo nhịp điệu vụng về của tôi.
Trước tình cảnh này, tôi chẳng thể làm gì khác. Kể từ lần bỏ trốn ở Hwan thứ 2, giữa tôi và Ki Tae-jeong luôn tồn tại một khoảng cách mong manh. Đúng hơn là có quá nhiều lý do để tôi giữ hắn ở một khoảng cách an toàn.
Thái độ mềm mỏng đáng ngờ kia chắc là vì hắn muốn thắng kiện. Cũng có thể do ghét cay ghét đắng cái bộ dạng của đại tá Oh Seon-ran, hoặc bởi hai ta hợp cạ quá mà… Cứ thế, tôi có thể mù quáng lấp liếm, đẩy xa và thoải mái căm ghét Ki Tae-jeong – kẻ đã khiến tôi đau lòng. Đẩy hắn vào hình tượng kẻ vô tâm độc ác khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn. Như vậy, những vết thương và nỗi u uất do Ki Tae-jeong gây ra mới được giải thích rõ ràng.
Nhưng gần đây, Ki Tae-jeong lại tỏ ra ngoan cố, như thể không còn muốn nhìn thấy tôi trốn tránh nữa. Hắn không dùng những từ ngữ mơ hồ kiểu “sai lầm” để lấp liếm qua chuyện. Mỗi lần thế, hắn lại dây dưa hỏi tôi muốn nghe gì, hay hắn nên có thái độ nào mới đúng.
Thế mà hắn lại chẳng cho tôi cơ hội chính thức để cự tuyệt. Nếu hắn vô liêm sỉ tự biện hộ như trước, tôi còn có cớ nổi giận. Đằng này hắn cứ nài nỉ đòi cơ hội vì đã sai trái, khiến tôi chẳng có lựa chọn nào thích hợp.
Khi sự khó chịu và bức bối tích tụ đến nghẹt thở, hắn lại nhanh chóng rút lui. Hắn như ma nhập, thấu hiểu cả ranh giới trong lòng tôi – thứ ngay cả bản thân tôi cũng chẳng nhận ra – rồi khéo léo tránh né những tình huống rắc rối.
Tóm lại, dạo này Ki Tae-jeong cứ tự ý đối xử ân cần với tôi.
Phải vậy chăng?… Gần đây, mỗi lần thấy Ki Tae-jeong, tôi lại vô cớ muốn bực bội. Người ta bảo “thấy đất mềm thì giẫm chân”, quả không sai.
Đã có thời tôi không dám mong đợi gì từ anh. Nếu ngày ấy ở Hwan 2, khi kéo tôi đi như con chó, anh chỉ cần đối xử với tôi bằng một nửa sự dịu dàng này thôi… Nếu khi biết được tất cả sự thật ẩn giấu, anh đã thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình… Nếu anh chỉ cần nói một lời rằng từ giờ sẽ thay đổi thái độ… Thì có lẽ cuối cùng trái tim tôi đã tan chảy.
Mối tình giữa những con người rách nát từ nhiều phía. Mối quan hệ tuyến tính hiển nhiên được tạo nên bởi khoảng cách địa vị. Có lẽ một ngày nào đó, tôi đã an phận định nghĩa mối quan hệ với Ki Tae-jeong như vậy.
Nhưng khi biết rằng Ki Tae-jeong có thể thay đổi ít nhiều, những mảnh vụn cũ kỹ vốn cố giấu dưới đáy lòng bỗng trỗi dậy mãnh liệt.
Hôm qua, Ki Tae-jeong đột nhiên nhắc lại khoảnh khắc Sehwa mất trí nhớ. Anh nói rằng nếu trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, anh chịu thành thật hơn một chút, có lẽ mọi thứ đã khác. Anh bảo mãi đến tận bây giờ mới nhận ra điều đó.
Sehwa thì ngược lại. Cứ như thể hình ảnh Ki Tae-jeong cố gắng thay đổi, cậu muốn không bao giờ biết đến. Nếu cứ tiếp tục không biết, có lẽ đã không đau lòng đến thế này…
Như lời anh nói, nếu anh chịu thành thật hơn dù chỉ một chút, tôi đã có thể vứt bỏ tất cả vì anh như cỏ rác. Vậy tại sao anh cứ tiếp tục nói dối? Sao anh có thể đối xử với tôi tùy tiện như vậy? Cứ tiếp tục là một kẻ xấu xa từ đầu đến cuối đi, sao giờ lại nói sẽ đối xử tốt từ nay? Để đó là mối tình thứ hai ư? Ký ức ngấm sâu vào từng thớ thịt này đâu thể biến mất dù anh có làm thế, sao lại khiến người ta nhận ra những điều không biết để rồi trở nên khốn khổ hơn?
Dĩ nhiên tôi biết không thể mãi chìm đắm trong u sầu. Kể cả ký ức tôi đã biến mất sau tuổi hai mươi, cuối cùng rồi mọi thứ cũng không trở lại như cũ. Ngay lúc này, thời gian vẫn không ngừng trôi. Phải, phải tiến về phía trước.
Dù hiểu rõ điều đó, Sehwa vẫn không thể nào bình tâm được. Có lẽ ngày xưa khi chỉ một mình nát tan còn dễ chịu hơn. Trái tim anh dần hóa đá. Rõ ràng đang thuận lợi đi trên con đường cô độc tới cái chết, vậy mà gã đàn ông tồi tệ này lại nhất quyết không chịu để anh yên, dù chỉ là chút an nghỉ tàn tạ.
“Cậu không ổn à?”
Ki Tae-jeong nhận ra vẻ mặt không hay của anh, cẩn trọng quan sát sắc mặt Sehwa.
“Trước khi phiên tòa bắt đầu, cậu nên đi kiểm tra sức khỏe sơ qua.”
Không đáp, Sehwa quay mặt đi, lặng lẽ dịch người sang bên. Dù sao trong xe cũng có giới hạn khoảng cách, nhưng anh cố ép sát cửa kính để tránh xa gã ta.
Có lẽ thấy anh đột ngột trở nên gai góc, Ki Tae-jeong quyết định không chạm vào nữa. Từ đó về sau gã im lặng, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn rồi giơ tay lên xuống.
Định vuốt tóc tôi à? Hay ôm vai? Sehwa cong lưng như nhím xù lông, bật cười khẩy khi thấy gã không làm gì. Tiếng cười khô khốc ấy cứa vào ruột gan người nghe.
“Cứ thoải mái đi. Tôi không đụng vào đâu.”
“……”
“Dù đã nói đi nói lại nhiều lần, nhưng nếu có chuyện gì cần em lên tiếng, hãy xin tạm dừng và soạn trước kịch bản dù chỉ là sơ qua… Đừng tự ý hành động dù có bực tức thế nào đi nữa. Cứ mặc kệ mấy lão già nói gì thì nói, nhịn một chút. Những thằng khốn nào dám xúc phạm em, sau khi vụ này kết thúc anh sẽ tự tay xử lý.”
Sehwa gật đầu sau một khoảng lặng ngắn. Đúng là Thiếu úy Park và Thượng sĩ Choi đã cảnh báo trước về những lời lẽ thô tục có thể xảy ra tại tòa, nhưng so với những gì cậu từng nghe trong House, chúng chỉ như muỗi đốt.
À, việc Thiếu úy Kim Seok Cheol có tình cảm với cậu quả là bất ngờ. Không, dùng từ “tình cảm” nghe cũng hơi kỳ. Trong thời gian bị giam lỏng tại House dưới sự giám sát của Ki Tae-jeong, hình như Kim Seok Cheol đã gửi cho cậu vài tin nhắn. Mãi đến vài ngày trước cậu mới xem hết được… Nói chung, tóm gọn mấy lời lẽ dài dòng thì cùng lắm chỉ là muốn nhận cậu làm thiếp.
Dù sao đi nữa, Thiếu úy Kim – kẻ đã tức điên lên vì bị phớt lờ liên tục – có thể sẽ cố bới móc vô cớ, kiểu như cách cậu tiếp đãi khách hàng quá bừa bãi hay từng có sponsor. Ki Tae-jeong đặc biệt dặn cậu phải cẩn thận nhất vào khoảnh khắc đó. Có vẻ anh vẫn nghĩ cậu ám ảnh nhất là hiểu lầm về chuyện bán thân. Giờ thì chuyện đó đâu còn quan trọng nữa…
“Đã qua cổng chính. 5 phút nữa sẽ dừng trước tòa nhà phụ.”
Chiếc xe dần vượt qua cổng chính của Bộ Quốc phòng. Lần trước khi ghé qua, an ninh đã nghiêm ngặt nhưng bây giờ còn khắt khe hơn gấp bội. May mắn là Ki Tae-jeong mang cấp bậc Chuẩn tướng nên có thể tạm dừng xe trước tòa nhà phụ nơi diễn ra phiên tòa, trong khi hầu hết mọi người phải dừng lại ngay từ cổng. Những người đàn ông trung niên dưới kia đỗ xe ở trạm kiểm soát, xếp hàng ngay ngắn và đi bộ một quãng đường khá xa.
“Hai phút nữa sẽ dừng.”
Thiếu úy Park ngồi ghế phụ cẩn thận đếm ngược. Nhìn lại thì đây là lần đầu tiên hắn báo trước từng phút một như vậy.
Khi còn một phút, Ki Tae-jeong chỉnh lại trang phục quân phục. Cà vạt được thắt chặt, tay áo vuốt phẳng, mọi động tác đều dồn nhiều lực hơn bình thường. Sehwa lúc này mới bắt đầu cảm thấy căng thẳng dâng lên. Một phiên tòa quan trọng, có thể thay đổi cuộc đời của nhiều người, sắp bắt đầu.
Chiếc xe lớn dừng lại êm ái như con thuyền lướt trên mặt nước tĩnh lặng. Những người lính đang chờ lệnh tiến đến nghiêm trang và mở cửa phía sau. Khi bước ra ngoài, hàng ngũ lính đặc nhiệm xếp hàng chỉnh tề chào Ki Tae-jeong. “Trung thành!” – tiếng hô vang trầm đục vang lên từ bụng dưới, lúc nào nghe cũng đầy uy hiếp khiến Sehwa vô thức co rúm người lại.
“Không cần sợ.”
Ki Tae-jeong lạnh lùng nói:
“Tất cả bọn chúng đều là lũ dưới tay tao, có gì đáng sợ chứ?”
“Không ai dám động đến cậu đâu.”
Trong lúc đó, hắn liếc nhìn xung quanh một lượt. Từ vị trí Sehwa đang đứng, không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt Ki Tae-jeong khi hắn chăm chú nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng của những người lính ngồi dọc theo ánh mắt hắn lại nhếch lên một cách khó hiểu.
Nếu ý định là để xua tan căng thẳng thì một nửa đã thành công, một nửa thất bại. Nhìn những người lính kia, đôi mắt không hề cười nhưng miệng lại nở rộng, Sehwa bỗng thấy có gì đó kỳ quái khiến cơ thể cứ giật mình run lên.
“Xin chào ngài. Vui lòng điền thông tin nhân thân của nhân chứng.”
Một người lính đeo nhiều hơn một cấp hiệu so với những người khác tiến lại gần, đưa ra một chiếc máy tính bảng lớn. Thái độ của hắn cực kỳ lịch sự, có lẽ đã được dặn trước về việc Chuẩn tướng và người đi cùng là ai. Nếu không phải Ki Tae-jeong, có lẽ Sehwa đã chết như chó mà chẳng có cơ hội giải thích? Nuốt đắng, Sehwa nhận lấy thiết bị.
Việc này không khó vì đã được luyện tập trước. Nhập số bảo hiểm xã hội vào, thông tin cơ bản hiện ra. Kiểm tra xem các thông tin đăng ký, bao gồm khu vực cư trú, có chính xác không rồi nhấn nút phía dưới để chuyển trang. Trên trang mới mở ra là thông tin về đứa trẻ mới sinh và người cha nuôi.
Phần của Đại tá Oh Seon-ran không có gì phức tạp. Có lẽ do là chức vụ cao nên hầu hết thông tin đã được che đi, chỉ cần xác nhận xem hình ba chiều và tên của ông ta đã được ghi đúng chưa là xong.
Vấn đề nằm ở trang của Sae-ssak-ie.
Từ hôm Thiếu úy Park đưa mẫu đơn điền thông tin, Sehwa cũng đã nghiêm túc suy nghĩ về tên của đứa bé. Vì từ khi đặt tên tạm là Sae-ssak-ie đã có ý nghĩa nhất định, nên khi quyết tâm đặt tên thật, bất ngờ là lại dễ dàng.
Tên của Sae-saek-ie đã được quyết định là Hae-rim.
“Lee Hae-rim?”
“…”
“Cậu quyết định từ khi nào vậy?”
Ki Tae-jeong, đang đứng hơi nghiêng phía sau, hỏi.
Sae-saek-ie không muốn là một bông hoa nhỏ bé tầm thường như thế này, mà muốn trở thành một cái cây xanh tốt, một khu rừng rậm rạp. Và cậu muốn lớn lên thành một người rộng lớn như biển cả.
Vì vậy, cậu đã cắm mũi vào cuốn sách mà đại tá Oh Seon-ran mua cho, lọc ra những chữ có ý nghĩa phù hợp. Trong số đó, cậu đã kết hợp những từ có phát âm đẹp và cuối cùng chọn ra cái tên này. “Hae” là biển, “Rim” là rừng cây. Hae-rim.
“Nghĩa là gì vậy?”
“…”
“Lee Hae-rim… Đẹp đấy.”
Nếu hắn trách móc vì cậu viết họ Lee thì sao? Sợ hắn hỏi tại sao lại chọn chữ mang nghĩa biển thay vì trời, Sehwa đã co rúm người lại.
Nhưng thật đáng ngạc nhiên, Ki Tae-jeong không hề thắc mắc gì. Thậm chí, hắn còn gật đầu nhẹ, nói rằng cái tên đó rất hợp với Sae-saek-ie. Dù không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng ít nhất trước mặt cậu, hắn đã tỏ ra như vậy.
Sehwa thở phào nhẹ nhõm như vừa vượt qua một ngọn núi lớn. Giờ là lúc nhập thông tin về người giám hộ khác, Ki Tae-jeong.
Cậu cũng đã được nghe giải thích trước về việc này. Thiếu úy Park bảo khi mục chọn mối quan hệ với Ki Tae-jeong hiện lên, hãy chọn “hôn nhân thực tế”. Như vậy sẽ có lợi trong phiên tòa.
Nhưng cậu không thể dễ dàng đưa tay chọn. Vợ/chồng hợp pháp, hôn nhân thực tế, người cùng nhà đang thương lượng quyền nuôi con, tình trạng ly thân đã hoặc chưa thương lượng quyền nuôi con… Tất cả các trường hợp có thể xảy ra khi hai người gặp nhau và sinh con đều được liệt kê ra.
Dù không biết tên của Haerim là gì, Ki Tae-jeong lần này không nói thêm lời nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Sehwa. Thực ra, Sehwa… muốn chọn “Khác”. Và ở ô lý do, cậu chỉ muốn viết “Không thể giải thích”. Bởi đó là sự thật…
Nhưng cậu đã hứa sẽ cố gắng hết sức để giúp Ki Tae-jeong trong phiên tòa. Mỗi khi chủ đề này được nhắc đến, hắn tỏ ra như không nghe thấy gì, nhưng nếu Sehwa đạt được 3 điểm trước, hắn sẽ trao toàn bộ quyền nuôi con của Haerim cho cậu. Sehwa đã nhắc đi nhắc lại với Ki Tae-jeong rằng hãy giữ lời hứa này bằng mọi giá, và dù hắn có phản ứng thế nào, cậu vẫn quyết tâm thực hiện điều này theo ý mình. Có thể là hèn nhát, nhưng cậu định dọa sẽ giữ bí mật toàn bộ quá trình xét xử nếu hắn không nghe lời, thậm chí sẵn sàng lợi dụng cả Đại tá Oh Seon-ran nếu cần.
Dù sao cũng chỉ là một trò dối trá được dàn dựng. Việc chọn điều này đâu có nghĩa là cậu và Ki Tae-jeong thực sự trở thành một cặp… Có gì mà phải run sợ đến thế? Sehwa cố gắng kiểm soát hơi thở hỗn loạn của mình, vừa lúc ngón tay cậu giơ lên.
“Này, Sakura!”
Giọng nói vang lên chói tai khiến Sehwa giật mình, toàn thân run rẩy như lên cơn co giật. Sakura. Tháng Ba. Biệt danh mà cậu đã quên bẵng từ lâu bỗng đâm thẳng vào tim, khiến nó đau nhói từng hồi.
“Đm, thằng khốn nạn… Này, nghe nói mày đã đổi chủ và còn đẻ luôn đứa con hả?”
Tiếng quân nhân chào nghiêm lễ như đã làm với Ki Tae-jeong vang lên khắp sảnh. Quay lại nhìn, Sehwa thấy Thiếu úy Kim – khuôn mặt xám xịt hơn trước, cùng một người đàn ông trung niên có lẽ là cha hắn, và…
“Ồ… Vẫn cái bộ mặt đó nhỉ.”
Maejo, một tay chơi bài khác, đứng đó với vẻ đắc ý.